Edit: Trảm Phong
“A, phụ thân. ” Tiểu Vô Ưu nhìn thấy Phong Lam Cẩn giãy giụa từ trong ngực Vân Khanh trượt xuống, vài bước nhanh chạy đến bên người Phong Lam Cẩn, thoáng cái nhảy lên đầu gối của hắn, khóe môi Phong Lam Cẩn hàm chứa nhàn nhạt ôn nhu vui vẻ, hai tay ôm lấy tiểu Vô Ưu, để cho nàng ngồi ở trên đùi mình, cạo cạo chóp mũi nàng trắng mịn, sủng ái nói, “Tiểu Ưu đi Vân gia, nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân nói, không cho phép gây phiền toái cho mẫu thân con, biết không?”
Tiểu Vô Ưu thật không cao hứng bĩu môi, rầu rĩ không vui nói, “Phụ thân, người đem người ta nói thành phiền toái nhỏ, người ta mới không phải như thế. Cô cô nói, tiểu Ưu là đứa bé ngoan nhu thuận đáng yêu nhất.”
Phong Hân Duyệt lúng túng gãi gãi tóc, toát mồ hôi, dùng tiêu chuẩn của nàng với tiểu Ưu xác thực là hài tử nhu thuận đáng yêu nhất, nhưng là các nha hoàn bà tử trong phủ đều không cho là như vậy. Trong phủ, nàng là đại tiểu thư tùy hứng điêu ngoa, tiểu Ưu lại là tiểu tiểu thư đem trong phủ nháo gà chó không yên. Phong Hân Duyệt điểm tự biết rõ này vẫn phải có, hai người các nàng cùng hai chữ “Nhu thuận” này căn bản bắn đại bác cũng không tới quan hệ.
Vân Khanh nhìn thấy một màn phụ từ nữ hiếu gia đình sự hòa thuận như vậy, đáy mắt khẽ cảm thấy chát, trong lòng còn vọt lên một cổ cảm giác kỳ dị, nhất là thời điểm Tiểu Vô Ưu dùng ánh mắt không muốn xa rời như vậy nhìn Phong Lam Cẩn, nàng thế nhưng có điểm… Ghen ghét?
Rõ ràng người ta mới là phụ thân chính quy của tiểu Vô Ưu, rõ ràng tiểu Ưu ỷ lại hắn cũng là phải, nhưng là trong lòng cứ mơ hồ không thoải mái…
Bên kia mâu quang Phong Lam Cẩn chợt lóe lên tia vui vẻ, có lẽ là do Vô Ưu, cho nên Vân Khanh hôm nay biểu hiện cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, dĩ vãng tâm tình nàng đều là ẩn tại chỗ sâu trong đáy mắt, mà lúc này ánh mắt nàng nhìn Tiểu Vô Ưu có u oán rõ ràng… Hiển nhiên là ghen tị, trong lòng hắn buồn cười, một người lớn như vậy, lại vẫn sẽ cùng một cô gái nhỏ buồn bực, thật đúng là… Đáng yêu…
Vì không để cho mình trở thành đối tượng Vân Khanh ghen ghét, Phong Lam Cẩn mỉm cười sờ sờ cái đầu nhỏ của Vô Ưu, ánh mắt mỉm cười liếc nhanh Vân Khanh, lúc này mới cười nói, “Tiểu Ưu, con lại quấn quít lấy phụ thân mẫu thân con liền ghen tị nha.”
Một hồi lúng túng, Vân Khanh vội vàng thu hồi ánh mắt, bên tai lại nổi lên một tia đỏ ửng, dễ dàng bị nhìn xuyên thấu như thế.
Ánh mắt Phong Hân Duyệt quỷ dị nhìn ca ca của mình cùng Vân Khanh còn có tiểu Vô Ưu, đáy mắt nổi lên vui vẻ, nàng cười hắc hắc ở trong lòng, gian trá vô cùng.
Tiểu Vô Ưu nghe lời Phong Lam Cẩn nói vội vàng nhìn Vân Khanh, thấy Vân Khanh quay đầu lại cho rằng nàng thật sự tức giận, nàng vội vã tại gò má Phong Lam Cẩn hôn một cái, sau đó giãy giụa từ trên đầu gối hắn nhảy xuống, một lần nữa trở lại trong lòng Vân Khanh, đồng thời còn rất công bình ở trên mặt Vân Khanh cũng hôn một cái.
“Nương, tiểu Ưu yêu hai người như nhau.” Bàn tay nàng nhỏ bé mũm mĩm quơ múa một hồi, chọc cho Vân Khanh cuống quít ôm chặt nàng, sợ nàng từ trong lòng ngực rớt xuống, bất quá nghe được tiểu Vô Ưu vô cùng nghiêm túc thuyết pháp, nàng cũng chỉ biết ấm áp trong lòng, vô cùng hưởng thụ.
Nàng cũng nặng nề ở trên mặt tiểu Vô Ưu hôn vang dội một cái, đáy mắt lóe ra sáng ngời vui vẻ, “Mẫu thân cũng yêu tiểu Ưu nhất.”
“Hì hì…” Ngược lại tiểu Vô Ưu nghe lời Vân Khanh nói có chút ngượng ngùng, nàng thẹn thùng nhăn nhó một chút, rồi lập tức cao hứng trở lại, ánh mắt thiên chân vô tà nhìn chằm chằm vào Vân Khanh, lớn tiếng hỏi thăm, “Vậy mẫu thân yêu hay không yêu phụ thân nha, gia gia nãi nãi nói người một nhà phải tương thân tương ái mới hạnh phúc a, người cũng phải cùng phụ thân tương thân tương ái nha.”
“Phốc – -” Phong Hân Duyệt rốt cục nhịn không được cười phun ra, nhìn Vân Khanh vẻ mặt lúng túng cùng ca ca diện sắc như thường, nàng cuồng cười không ngừng, ai u uy, không hổ là hài tử nàng mang ra ngoài chơi a, vấn đề như vậy cũng chỉ tiểu Ưu có thể quang minh chính đại hỏi được thôi. Hắc hắc! Bất quá… Phong Hân Duyệt nhiều hứng thú nhìn ca ca mình lòng dạ sâu đậm, ca ca người này ngoài mặt ôn nhuận như ngọc bộ dạng rất dễ tiếp xúc, nhưng là nàng cùng người nhà cũng biết, đó bất quá là màu sắc tự vệ của hắn mà thôi, trên thực tế ca ca là người tương đối lãnh đạm, ngoại trừ người nhà có rất ít người có thể vào được mắt của hắn.
Mà bây giờ… Hắn thế nhưng không có phản bác lời tiểu Ưu nói, còn một bộ dạng “Vốn là nên như thế”, ngược lại thật sự là làm cho nàng mở rộng tầm mắt. Đây phải chăng giải thích rõ… Ca ca đối với chuyện cưới Khanh tỷ tỷ cũng không có ý kiến, hơn nữa còn thích thú đây?!
Ừ hừ, hôm nay sau khi hồi phủ nhất định phải nói cho cha mẹ cái tin tức tốt này!
Gió nhẹ thổi qua, lộ ra quang mang hoàng hôn trần bì, độ một tầng quang mang nhàn nhạt trên thân người, cảnh tượng này cũng được người ở chỗ này ghi nhớ trong lòng, mặc kệ bao nhiêu năm sau lại nhớ tới, đều như cũ sẽ hiểu ý cười một tiếng.
Vân Khanh ôm tiểu Vô Ưu ở trong xe ngựa lảo đảo đi về, tâm tình nàng cực kỳ tốt, khóe môi vui vẻ liên tục không có ngừng. Dọc theo đường đi, tiểu Vô Ưu líu ríu nói không ngừng, ngẫu nhiên toát ra mấy câu có thể chọc cho Tử Khâm ung dung cười một tiếng, không khí ấm áp khác thường.
Đương tới thời điểm Vân Khanh phát hiện có sát khí, xe ngựa đã vội vã ngừng lại, Vân Khanh tâm thần rùng mình, một đạo hàn quang nhất thời xuống tới.
Trong đầu hiện lên người thứ nhất chính là đại phu nhân cùng Vân Vận, nhưng là sau đó liền lập tức tiêu trừ cái ý nghĩ này, các nàng có bản lĩnh ám, lại sẽ không làm chuyện ám sát ngu xuẩn rõ rệt như vậy.
Vân Khanh đem tiểu Vô Ưu giao vào trong tay Tử Khâm, vô cùng nghiêm túc nhìn Tử Khâm, “Bảo vệ con bé thật tốt… Cầu xin ngươi!” Nàng lần đầu tiên dùng giọng nói thỉnh cầu cùng người ta nói chuyện.
Tử Khâm thấy bộ dạng Vân Khanh nghiêm túc trịnh trọng, không khỏi ôm sát tiểu Vô Ưu, vẻ mặt nàng còn hơi sợ hãi, lại nghiêm túc vô cùng nhẹ gật đầu.
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không để cho tiểu Ưu ra khỏi xe ngựa!” Vân Khanh dặn dò một câu, đáy lòng có chút chua chát, không biết bằng công phu mèo quào của mình có thể chống giữ được bao lâu, “Nếu là có cơ hội, lập tức đánh xe rời đi, đem tiểu Ưu giao cho Phong Lam Cẩn.”
Hốc mắt Tử Khâm đỏ lên, trịnh trọng gật đầu.
Trong lòng Vân Khanh khẩn trương, khom người xuống liền muốn ra xe ngựa.
“Nương – -” vạt áo bị bàn tay nhỏ bé non nớt của tiểu Vô Ưu giữ chặt, lúc này tiểu Vô Ưu cũng giống như kinh sợ cái gì, sắc mặt khẽ trắng bệch.
Vân Khanh dằn lòng tránh thoát ra, lúc này đây nàng nhất định phải bảo vệ tốt cho tiểu Ưu, sẽ không để cho nàng rơi vào kết cục giống như đứa bé kia.
Ra khỏi xe ngựa không khí mới càng kinh sợ ngưng trọng, đáy lòng Vân Khanh hung hăng trầm xuống, nàng đẩy thi thể phu xe đã cứng ngắc ra, lạnh lùng nhìn sáu hắc y nhân bao quanh xe ngựa.
Bọn họ thấy Vân Khanh ra khỏi xe ngựa nhưng không có lập tức động thủ, Vân Khanh nắm chặt hai đấm, lạnh lùng nói, “Các ngươi đến tột cùng là ai?”
Hắc y nhân lại không đáp lời, trường kiếm trích máu dưới quang mang hoàng hôn phản xạ ra hàn khí băng hàn thấu xương, mấy người liếc mắt nhìn nhau, vải che trên mặt nhìn không ra vẻ mặt, lại có thể nhìn ra sát ý từ đáy mắt bọn họ khuếch tán.
Đáy mắt hắc y nhân trồi lên vài phần mỉa mai, đột nhiên thân thể nhảy lên, trường kiếm ở trong tay kéo ra một đạo kiếm hoa, thân hình nhanh như tia chớp đánh tới Vân Khanh…