Edit: Trảm Phong
Từ sau khi Vân Khanh được phong làm Hiếu Đồng công chúa, một đoạn thời gian rất dài đại phu nhân cùng Vân Vận cũng không có tìm đến nàng gây phiền phức, Vân Khanh không cần lại đi vấn an đại phu nhân, mỗi ngày ngược lại thanh nhàn rất nhiều, thời điểm nàng vô sự liền vẽ chút bản thảo xiêm y đồ để Chu má má cầm đi đưa cho Phong Tuyệt Trần. Chu má má mang đến tin tức cũng rất lạc quan, cái cửa hàng Vân Khanh trước kia hoang phế đã một lần nữa khai trương, cũng đặt tên là “Vân Thường các “, cửa hàng vừa khai trương, Phong Tuyệt Trần lại đang mở cửa tiệm tại ba ngày trước làm một chút lợi ích thực tế có mua có tặng, quả thực làm cho cửa hàng kiếm hời một khoản.
Một ngày kia, Vân Khanh ứng Phong Tuyệt Trần mời xuất phủ phân bạc, trong khoảng thời gian này thái độ người trong phủ đối với nàng cơ hồ phải nói là ôn nhu, Vân Khanh biết rõ đây đều là ý tứ lão phu nhân.
Khóe môi câu dẫn ra một tiếng cười trào phúng, thuận miệng cùng quản sự giữ cửa nói một tiếng muốn đích thân xuất phủ đi lựa chút của hồi môn, quản sự hồi bẩm lão phu nhân xong liền cung kính đưa mắt nhìn Vân Khanh rời đi.
Vân Khanh không có ngồi kiệu, mang theo Tử Khâm tùy ý ở trên đường cái mướn một chiếc xe ngựa liền ra khỏi phủ.
“Tiểu thư, ngài ra cửa không mang theo chút người hầu, thật sự không sao sao?” Tử Khâm có chút bận tâm, dù sao xem tiểu thư ăn mặc cũng biết là người xuất thân tốt, trong kinh thành người lại nhiều, khó tránh khỏi sẽ có vài người tâm hoài bất quỹ.
Vân Khanh ngồi ở trong xe ngựa lảo đảo cười nhạt một tiếng, “Yên tâm đi, không có chuyện gì.” Nàng có thể cảm giác được ngày đó từ trong hoàng cung đi ra thái độ của Tử Khâm đối với mình liền chuyển biến rõ ràng, không thanh lãnh giống như trước vậy mọi sự không thèm để ý, mọi việc nhất định dè dặt, sợ xảy ra chuyện không may.
Cũng bởi vì như thế, lúc này đây ra cửa Vân Khanh mới đem nàng ra ngoài, ngày đó Tử Khâm đã làm xong lựa chọn, liền ý nghĩa nàng từ ngày đó liền phản bội đại phu nhân, sau này cũng chỉ có thể đi theo nàng, cho nên nàng không ngại lộ ra một chút bí mật của mình, chỉ cần nàng ta là người thông minh, liền phải biết về sau làm như thế nào.
Vẫn như cũ là sương phòng ưu nhã trong Lãm Nguyệt Lâu kia, trong phòng vẫn như cũ là hạnh hương nhàn nhạt, nam tử trong phòng nghe được tiếng mở cửa đầu cũng không nâng lên, lười biếng dựa ở trên ghế bành, bộ dạng mặt mày dãn ra cơ hồ khiến người cho là hắn ngủ thiếp đi. Vân Khanh lại tỉ mỉ phát hiện, đương trong nháy mắt cửa mở ra thân thể hắn hết sức căng thẳng, nàng cười nhạt một tiếng, xem ra hắn là nam tử tương đối thiếu hụt cảm giác an toàn hơn nữa tâm đề phòng rất nặng.
“Công tử rất nhàn nhã.” Vân Khanh cười nhạt một tiếng, cùng Phong Tuyệt Trần ngồi đối diện, nàng thanh thản cầm lấy ấm tử sa, lá trà cùng chén tử sa trên bàn nhỏ liền bắt đầu pha trà.
Trên lò nước đang sôi trào.
Nước sôi, chén ấm, cao tay, thấp ngâm, phân trà… Nàng từng bước một làm thật là quen thuộc, ngược lại rước lấy Phong Tuyệt Trần kinh ngạc, xem thủ pháp nàng thuần thục, tối thiểu chìm đắm trong trà nghệ đã nhiều năm.
Rót trà ngon ra, trong phòng lập tức tràn ngập hương trà bốn phía, Vân Khanh mỉm cười rót một chén bảy phần nước trà cho Phong Tuyệt Trần đẩy tới trước mặt hắn, mỉm cười làm một cái động tác “Thỉnh”.
Phong Tuyệt Trần trước xem sắc, thấy nước trà hiện lên màu đỏ rượu nhàn nhạt, không khỏi cười một tiếng, hắn nhẹ ngửi hương trà, bộ dạng hơi có chút say mê, hắn mỉm cười nhấp vào miệng, chỉ cảm thấy miệng lưu hương thuần hậu xa xa, không khỏi híp mắt khen, “Trà ngon, không nghĩ tới Vân cô nương còn có bản lĩnh như thế.”
Vân Khanh cũng vì chính mình rót một chén lẳng lặng thưởng thức, nàng thư thái than nhẹ một tiếng, không khỏi buông lỏng tâm thần, cười nhạt nói, “Rất nhiều năm chưa từng pha qua nước trà, cũng rất nhiều năm chưa từng có tâm tình thản nhiên tự đắc như vậy, hôm nay ngược lại là có chút xuống tay.” Kiếp trước, nàng gả cho Quân Ngạo, Quân Ngạo là điển hình trà quân tử, vì thế nàng khổ một phen công phu không tiếc hoa số tiền lớn mời đến trà sư xa gần nổi tiếng trong kinh thành, lúc này mới luyện thành chiêu thức tài nghệ này. Về sau nàng gả cho Quân Ngạo mới hiểu được, thì ra là tâm người nam nhân này không phải nàng có thể nắm, bởi vậy chưa bao giờ ở trước mặt hắn hiển lộ qua.
Không nghĩ tới hôm nay ngược lại tiện nghi Phong Tuyệt Trần… Bây giờ suy nghĩ một chút chỉ cảm thấy cùng Quân Ngạo rối ren phân hợp đều là chuyện tình đời trước… Nghĩ đến chỗ này Vân Khanh không khỏi buồn cười, đích xác là chuyện tình đời trước, bất quá – – những người kia thiếu nàng nàng vô luận qua mấy đời đều sẽ không quên!
Con ngươi Phong Tuyệt Trần hẹp dài thoáng hiện lên một tia quang hoa nhàn nhạt, hắn vừa thưởng thức trà vừa giống như lơ đãng nói, “Cô nương bất quá mới hai chín triêu hoa xuân xanh, khẩu khí làm sao già thành như vậy.”
Nghe ra trong lời nói của hắn có ý thử, Vân Khanh không khỏi thu liễm tâm thần, quả nhiên cùng người thông minh như vậy chung đụng tùy thời đều muốn cảnh giác, nếu không rất dễ dàng bị lời nói khách sáo.
“Chỉ là một chút ít hiểu được thôi.” Vân Khanh ngồi thẳng người đã thấy Phong Tuyệt Trần từ trong lòng móc ra một cái bình sứ nho nhỏ, cái bình kia là ngọc lưu ly thượng hạng chế thành, thông thấu sáng ngời, rất là đẹp mắt. Nàng không khỏi hỏi, “Đây là cái gì.”
Phong Tuyệt Trần trả lời giản đơn rõ ràng, “Thuốc hoạt huyết hóa ứ!”
Trong lòng Vân Khanh không biết là tư vị gì, nàng hôm đó trong hoàng cung quỳ là dùng hết khí lực, đêm đó trở lại viện tử máu sớm đã ứ đọng sưng đỏ một mảng lớn, mấy ngày nay nàng mỗi ngày đều thoa thuốc, nhưng là cuối cùng khôi phục rất chậm, lại không ngờ hắn ngay cả cái này cũng biết.
Nàng nhàn nhạt tiếp nhận bình sứ, cảm thán cười một tiếng, “Không nghĩ tới Phong công tử tai mắt thế nhưng đều nhiều đến trong hoàng cung đi, chỉ sợ ngay cả trong Vân phủ đều có nhãn tuyến của công tử đi.” Nếu không hắn làm sao sẽ biết rõ tổn thương trên chân nàng còn chưa tốt đây.
Phong Tuyệt Trần lười biếng cười, “Ta không có ý giám thị nàng, nàng nên hiểu.”
Nếu không cũng sẽ không đem thuốc lấy ra dẫn nàng hoài nghi… Điểm này Vân Khanh tự nhiên sáng tỏ.
“Còn không có chúc mừng Vân cô nương được phong làm công chúa, sắp lập gia đình!” Phong Tuyệt Trần một thân tử bào, sắc mặt ẩn ở trong bóng tối làm cho người nhìn không rõ ràng, chỉ nghe tiếng nói hắn hơi có chút bất cần đời, trêu tức nói, “Bất quá Phong Lam Cẩn kia một người tàn phế còn mang theo một đại nữ nhi năm tuổi, ngược lại ủy khuất nàng, cho nên ta liền không cung hỉ nàng.”
Nghe vậy, Vân Khanh không khỏi nhíu mi, trong trực giác nàng không muốn Phong Tuyệt Trần nói thiếu niên thừa tướng thiên nhân kia như thế, ngày đó hắn tại hoàng cung biểu hiện bình tĩnh trầm ổn sừng sững bất động để lại cho nàng ấn tượng thật tốt. Đứng ở trên góc độ một người không quen biết nàng cũng có thể nhìn ra nam tử kia có tài hoa kinh thiên vĩ địa, không từ mà biệt, ngay cả hình tượng hắn ôn hòa nho nhã đều làm người tán thưởng – – không phải là mỗi người cũng có thể tại trước mặt một hoàng đế tâm cơ thâm trầm có thể bảo trì phong độ tốt như vậy.
Bởi vậy, nàng nghe được lời Phong Tuyệt Trần nói trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái, kìm lòng không được giải thích cho hắn, “Phong công tử nói lời ấy sai rồi, một người đáng sợ nhất không phải là thân có tàn tật, mà là lòng có tàn tật, Phong thừa tướng mặc dù hai chân hành động bất tiện, nhưng mà bằng sức một mình ngồi vào vị trí thừa tướng, có thể thấy được người này tâm trí rất sâu, chưa bao giờ buông tha cho chính mình, Vân Khanh cảm thấy hắn là nam tử thập phần đáng giá kính nể. Mà mang theo nữ nhi…” Vân Khanh lại cười nói, “Mặc dù không có nghe nói qua thừa tướng đại nhân cùng cô gái nào từng có dây dưa, nhưng chỉ nhìn hắn cho tới bây giờ cũng không từng lấy vợ, nghĩ đến thật là yêu mẫu thân con gái hắn. Một nam tử chí tình chí nghĩa như vậy, bất luận là thân phận địa vị hay là tính tình khác, Vân Khanh phối hắn đều cảm thấy là hắn nên ủy khuất mới phải.”