Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 40: Gõ Vân Khanh



Edit: Trảm Phong

“Vì cái gì! Vì cái gì!” Quân Tư Điềm đem đồ sứ trong tẩm cung mình ném rơi lách cách rung động, đồ sứ ngọc khí quý báu nát đầy đầy đất, cơ hồ không có chỗ đặt chân. Hai mắt nàng sớm đã sưng đỏ, trên mặt mất đi lạnh lùng dĩ vãng, “Phụ hoàng, người tại sao có thể đối với ta như vậy, tại sao có thể! Ta là nữ nhi người thương yêu nhất, không phải sao?!”

Nàng rống giận, giống như là đang chất vấn, nhưng lại càng như đang phát tiết.

Chờ đồ trong phòng có thể ném đều ném xong, nàng mới chậm rãi buông xuống, chán nản quỳ gối trên mặt đất tràn đầy mảnh vụn, ngay cả mảnh vụn đâm vào đầu gối đều phảng phất như chưa phát giác ra.

Phụ hoàng, người biết rất rõ ràng ta một mực chờ hắn, nhưng vì cái gì còn muốn tứ hôn cho hắn! Nàng cho rằng Phong Lam Cẩn sẽ không đồng ý, bởi vì dĩ vãng nhiều lần phụ hoàng lộ ra ý niệm muốn tứ hôn cho hắn, đều bị hắn tứ lạng bạt thiên cân đẩy trở lại, vốn cho là lúc này cũng sẽ như thế, cho nên mới có một câu sau cùng, nhưng vì cái gì hắn sẽ đồng ý!

Hai tay Quân Tư Điềm che gò má, mặc cho nước mắt từ khe hở chảy xuống, “Rõ ràng chàng có thể cự tuyệt, rõ ràng có thể a, vì sao chàng cái gì không cự không tuyệt, vì cái gì! Vân Khanh thanh danh tàn tạ không một chỗ xứng, chàng tại sao phải đáp ứng cưới nàng, ta lại có điểm nào không xứng với chàng, chẳng lẽ những năm này tâm ý của ta chàng thật sự không nhìn ra được sao?”

Nếu như Vân Khanh so với nàng ưu tú hơn, nàng cũng công nhận, thế nhưng Vân Khanh khắp nơi so ra kém nàng, điều này làm cho nàng sao có thể cam tâm! Hai tay nắm chặt thành quyền, bất lực tản đi, nàng cắn chặt răng, từ trong hàm răng nặn ra mấy chữ, “Phong Lam Cẩn, nếu ta đã không chiếm được chàng để cho ai cũng không chiếm được. Nếu nàng đã đụng phải, cũng đừng trách ta nhẫn tâm!”

Phụ hoàng thương nàng không phải là trên miệng nói một chút mà thôi, nàng mặc dù là nàng công chúa nhưng lại có đãi ngộ của hoàng tử, chẳng những có phủ công chúa của mình, thậm chí phụ hoàng lại cho nàng ba nghìn tinh binh!

Ba nghìn tinh binh mặc dù không nhiều lắm, nhưng là cũng đủ làm cho tất cả mọi người thấy rõ vị trí nàng tại trong lòng phụ hoàng.

“Vân Khanh, là ngươi tự chuốc phiền, không trách được ta!”



Vân Khanh mới vừa trở lại Vân phủ, Khánh Viễn Đế ban thưởng một đống lớn liền rơi xuống theo, cùng ban thưởng cùng đến tự nhiên là thánh chỉ phong nàng thành công chúa cùng thánh chỉ tứ hôn, Vân Khanh vốn là không thèm để ý cái hư danh như vậy, nhưng là khi thấy đại phu nhân nghe xong thánh chỉ mặt phát xanh, trong lòng vẫn là cảm thấy rất hết giận. Tối thiểu nhất về sau bên ngoài trong phủ sẽ không còn có người ý đồ khi dễ nàng.

Lão phu nhân nghe xong thánh chỉ, mặt mày hớn hở làm cho Lâm má má bên cạnh đưa nhiều đồ trang sức cho Vân Khanh, bị kích động lôi kéo Vân Khanh nói rất nhiều lời tri kỷ. Bà là thật không có nghĩ đến đại chất nữ trước kia luôn luôn nhìn không thuận mắt thế nhưng sẽ có địa vị như vậy, thái tử phi là khẳng định làm không được, nhưng là lão phu nhân những năm này không phải là sống không, thái tử đối với Vân Khanh căn bản cũng không có cái tâm tư kia, cho dù gả làm thái tử phi, tất nhiên cũng không được sủng ái. Dùng tính tình Vân Khanh ngu dốt như vậy về sau không cẩn thận nói sai làm sai điều gì, chỉ có thể mang đến tai hoạ ngập đầu cho Vân gia.

Trái lại gả vào phủ thừa tướng lại bất đồng, Phong gia bốn đời đều làm thừa tướng, trong triều đình thế lực tày trời, lúc trước tằng tổ phụ Phong Lam Cẩn cùng tổ phụ Khánh Viễn Đế liên thủ lấy xuống thiên hạ, vốn là tằng tổ phụ Phong Lam Cẩn có khả năng trở thành hoàng đế nhất, nhưng là hắn yêu một nữ tử, chỉ chịu cưới một mình nàng. Cho nên hắn liền ủng hộ Thủy Đế leo lên ngôi vị hoàng đế, Thủy Đế liền phong hắn làm thừa tướng, hơn nữa cưới muội muội tằng tổ phụ Phong Lam Cẩn làm hoàng hậu. Từ đó sau, phảng phất là số mệnh, Phong gia đại đại ra thừa tướng, đại đại cô gái tất cả là hoàng hậu. Hơn nữa Phong gia có gia quy bất thành văn, chỉ cần là nam tử Phong gia cả đời chỉ có thể cưới một người.

Cho đến Khánh Viễn Đế sau khi lên ngôi mới phá vỡ ma chú này, Khánh Viễn Đế mặc dù cưới cô cô Phong Lam Cẩn Phong Hiểu Ưu, nhưng lại chỉ chịu phong làm quý phi, Phong Hiểu Ưu cũng lạnh nhạt tiếp nhận.

Có thể không chút nào khoa trương mà nói, phủ thừa tướng tuyệt đối là ngưỡng cửa cao quý nhất sau hoàng thất. Càng thêm quan trọng là, chỉ cần Vân Khanh gả vào phủ thừa tướng, thì hài tử của nàng sau này liền có thể thừa kế tướng phủ. Chỉ vừa nghĩ như thế, lão phu nhân đều cảm thấy hô hấp của mình đều dồn dập, nói như vậy Vân phủ tự nhiên nước lên thì thuyền lên, thân phận địa vị cũng không cùng mà nói. Hơn nữa dùng thân phận công chúa gả vào tướng phủ, vậy cũng là chân chân chính chính nhất phẩm phu nhân a.

“Khanh nhi, tổ mẫu những năm gần đây chưa bao giờ bạc đãi qua con, bất kể là gả tới chỗ nào, con vĩnh viễn đều phải nhớ kỹ mình họ Vân, biết không?”

Vân Khanh nhìn đáy mắt lão phu nhân một màn cuồng nhiệt, trong lòng sao lại không biết bà đang suy nghĩ gì. Nàng nhàn nhạt nhếch môi mà cười, “Tổ mẫu yên tâm, mặc kệ Khanh nhi gả tới chỗ nào, Vân gia đều là nhà mẹ đẻ Khanh nhi, một bút không viết ra được hai cái chữ Vân, hơn nữa nếu là quan hệ thông gia tự nhiên là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn.”

Con ngươi giếng cổ xẹt qua một cái trào phúng khắc sâu, Vân Khanh không tin lão phu nhân không có nghe nói qua lời đồn đãi về Phong Lam Cẩn, đồn đãi mặc dù không thật, nhưng là dù sao ba người thành hổ, nhưng là lão phu nhân ngay cả hỏi thăm đều chưa từng hỏi thăm tình hình nàng hôm nay nhìn thấy Phong Lam Cẩn…

Cho nên bà để ý căn bản cũng không phải là Phong Lam Cẩn này, cũng căn bản không để ý nàng gả vào tướng phủ sẽ gặp phải tình hình như thế nào, bà để ý vĩnh viễn đều là lợi ích Vân phủ.

Nhàn nhạt rũ mắt, Vân Khanh không để lại dấu vết thu hồi tay liên tục bị lão phu nhân nắm.

“Khanh nhi, con kể từ hôm nay chính là thừa tướng phu nhân tương lai, tổ mẫu mặc kệ con trước kia người trong lòng là ai, về sau con phải đi theo thừa tướng, những người nên quên là sớm quên đi.” Lão phu nhân nhìn Vân Khanh thật sâu, chậm rãi nói, “Con nên biết, không có một người nào, không có một nam tử nào sẽ tiếp nhận một thê tử trong lòng có người khác. Con nếu không hồi tâm, vô luận là gả cho người nào cũng sẽ không có kết quả tốt, con – – có thể hiểu?!”

Rốt cục vẫn phải nói ra, Vân Khanh giương mắt mặt không chút thay đổi nhìn lão phu nhân, ánh mắt không có tạp chất như vậy làm cho lão phu nhân hơi sững sờ, “Tổ mẫu, người yên tâm, Khanh nhi không phải là người không biết nặng nhẹ như vậy.”

“Vậy là tốt rồi!”

“Tổ mẫu ngài cũng mệt mỏi một ngày, hay là sớm đi nghỉ ngơi đi. Chờ một chút Khanh nhi muốn đi vấn an mẫu thân.” Từ sau khi sống lại, mỗi ngày sớm chiều thăm hầu nàng chưa từng có bỏ lỡ.

Nghe Vân Khanh nhắc tới đại phu nhân, mi tâm lão phu nhân nhíu một cái, trước kia bà mặc đại phu người ức hiếp Vân Khanh cũng là bởi vì Vân Khanh là một người không tranh, hôm nay mắt thấy tiền đồ Vân Khanh, lão phu nhân tự nhiên là không thể lại tùy ý đại phu nhân dính vào.

“Được rồi, con hôm nay trong hoàng cung cũng bị sợ hãi.” Lão phu nhân nhớ tới hôm nay nghe người làm ở trong cung nói, trong lòng không khỏi trầm xuống, bà cười nhạt một tiếng, “Con đi về nghỉ ngơi trước đi, bữa tối tổ mẫu sẽ cho người đưa đến Du Nhiên viện cho con, chỗ mẫu thân con tổ mẫu sẽ cùng nàng nói. Con còn có nửa năm liền phải xuất giá, nửa năm quả thực có chút chặt, về sau con đều không cần đi thỉnh an mẫu thân con, thêu một thân đồ cưới cho mình thật tốt, quần áo trang phục hè thu, áo xuân, còn có áo lông đều làm hơn mấy kiện cho chú rể đi.”

“Nhưng là chỗ mẫu thân…”

“Con yên tâm, mẫu thân con lại thế nào cũng có tổ mẫu vì con đẩy, con nha, liền thanh thản ổn định đợi gả đi.” Lão phu nhân vẻ mặt hiền lành.

“Như thế, vậy đa tạ tổ mẫu…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv