Edit: Trảm Phong
Sít sao nắm lấy hai tay mới có thể miễn cưỡng kềm chế cảm xúc ba động, chỉ là hận nơi đáy mắt kia khắc cốt thật sâu vẫn loáng thoáng tiết lộ ra ngoài, cũng thật may là lúc này tiêu điểm của mọi người không có ở trên người nàng, nàng mới không bị phát hiện khác thường.
Vân Khanh nghiêng đầu, Quân Ngạo một thân cẩm bào màu vàng sáng, chắp tay đứng ở trên thuyền hoa, giống như công tử văn nhã ưu nhã cao quý, chỉ là chứng kiến hắn như vậy, không còn có tim đập thình thịch, có chỉ là hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro giải hận ý.
“Điện hạ thế nào đi ra.” Bạch Thanh Tiêu mắt xếch khẽ ngưng tụ, lại cười nói, “Bất quá điện hạ ra ngoài đúng lúc, Khanh nhi vô cớ ở trên thuyền hoa rơi xuống nước, kính xin điện hạ chủ trì công đạo.”
“Cái gì? Tỷ tỷ rơi xuống nước rồi?” Bạch Thanh Tiêu vừa dứt lời, đằng sau vạt áo màu vàng sáng liền lóe ra một đạo thân ảnh trắng noãn, bóng dáng kia chạy phải cực nhanh, trong chớp mắt liền đến bên cạnh Vân Khanh. Bạch y nữ tử ngồi xổm bên người Vân Khanh, vẻ mặt lo lắng khóc hô, “Tỷ tỷ, tỷ làm sao?” Dung nhan nàng đẹp khuynh thành như thiên tiên, là một cô gái chỉ cần nhìn lên một cái liền vĩnh viễn cũng không cách nào quên, lúc này hai tròng mắt nàng rưng rưng, bộ dạng nhu nhược không nơi nương tựa ở giữa một đám nam tử cũng nhịn không được muốn an ủi, vẻ mặt làm rung động lòng người làm cho người ta không khỏi tim đập thình thịch, “Tỷ tỷ, tỷ không cần phải dọa muội muội a.”
Vân Khanh cắn chặt hàm răng, nếm đến mùi máu tươi trong miệng mới khắc chế hận ý dưới đáy mắt. Nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, nụ cười ngọt ngào tìm không ra một tia tỳ vết nào, lại cười khiến Vân Vận sinh sinh rùng mình một cái.
Nhẹ nhàng đỡ vai Vân Vận dậy, Vân Khanh vui vẻ càng phát ra ôn nhu, “Muội muội không cần phải lo lắng, tỷ tỷ bất quá là bị người vướng chân đẩy xuống thuyền.” Bỗng nhiên, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, sẳng giọng, mâu quang đâm thẳng Vân Vận, phảng phất muốn tại trên người nàng đâm ra một cái hố, khi thấy ánh mắt Vân Vận khẽ lóe nàng mới lại cười một tiếng, phảng phất vẻ mặt lạnh như băng vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện qua, “Bất quá muội muội không cần lo lắng, thật may là lần này có biểu ca ở đây, nếu không muội muội hôm nay đã có thể không thấy được tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ phúc lớn mạng lớn tự nhiên là không có chuyện gì.” Vân Vận lau nước mắt, che giấu một tia tiếc nuối ở đáy mắt, trong chớp mắt lại là một bộ dạng tỷ muội tình thâm, tốc độ biến sắc làm cho Vân Khanh xem thế là đủ rồi, trong nội tâm liên tục cười lạnh.
“Khanh nhi, muội là nói muội bị người vướng chân đẩy xuống thuyền?” Bạch Thanh Tiêu nhíu mày liếc nhanh nhìn Vân Vận.
Khóe mắt chú ý tới Vân Vận khẩn trương cùng thân thể, nụ cười cứng ngắc trong nháy mắt, Vân Khanh cười lạnh một tiếng, “Đúng thế!” Không có gì bất ngờ xảy ra chứng kiến trong tay áo Vân Vận nắm chặt quả đấm.
Bạch Thanh Tiêu biến sắc, mắt xếch hẹp dài cực nhanh thoáng hiện lên một tia sẳng giọng, hắn nhìn thẳng Quân Ngạo, “Điện hạ, ta cùng Khanh nhi hôm nay ứng người mời du hồ, lại chưa từng nghĩ xảy ra chuyện như vậy, kính xin điện hạ cho thảo dân cùng Khanh nhi một cái công đạo. Khanh nhi lại thế nào cũng là vị hôn thê quang minh chính đại của điện hạ, điện hạ sẽ không để cho Khanh nhi tại dưới mí mắt người bị người hãm hại mà bỏ mặc đi.”
Bạch Thanh Tiêu nói hùng hổ doạ người, không chút nào sợ hãi thân phận thái tử, trong lòng Vân Khanh ấm áp, biết rõ hắn là vì mình mới mạnh mẽ như vậy, nhất là cái câu ” vị hôn thê quang minh chính đại ” kia giọng nói rất nặng, giống như là đang nhắc nhở cái gì, Vân Khanh như cười như không nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy sắc mặt Vân Vận khẽ thay đổi.
“Thanh Tiêu này nói chuyện này rất đúng.” Quân Ngạo mặt không đổi sắc, vẫn như cũ ôn hòa nói, “Ta tự nhiên biết rõ Vân đại tiểu thư là vị hôn thê của ta, Vân tiểu thư trượt chân rơi xuống thuyền đích xác là ta đây chủ nhà không có làm xong công tác đề phòng.” Nói đến đây, Quân Ngạo nghiêng đầu nhìn về phía Vân Khanh, chắp tay nhận lỗi với nàng nói, “Là ta chủ quan sơ sẩy làm hại Vân tiểu thư trượt chân rơi xuống thuyền, Ngạo hổ thẹn cực kỳ, kính xin Vân tiểu thư chớ có so đo.”
“Nếu ta so đo đây?” Vân Khanh lạnh lùng cười một tiếng, cái thuyền hoa này nàng lại rõ ràng, lan can trên thuyền cao đến eo, nếu không phải có người cố ý hại nàng, làm sao có thể sẽ rơi xuống thuyền? Hơn nữa hắn chữ chữ câu câu đều cường điệu nàng “Trượt chân rơi xuống nước” đem tất cả mọi người quan hệ lau sạch sẽ, rõ ràng là trách cứ Bạch Thanh Tiêu nhiều chuyện. Dưới ống tay áo rộng thùng thình, móng tay Vân Khanh khảm thật sâu vào bàn tay, nhìn xem sắc mặt Quân Ngạo khẽ biến, trên mặt lại càng phát ra ôn nhu, nàng che miệng cười nói, “Cùng điện hạ chỉ đùa một chút thôi, điện hạ cần gì tức giận? Bất quá…” Nàng khẽ mỉm cười cúi đầu tự giễu nhìn mình một cái, “Bất quá Vân Khanh một thân này quả thực chật vật, xem ra hôm nay du thuyền chỉ sợ không thể tiếp tục tiến hành, có thể làm phiền điện hạ làm cho người cập bờ hay không, Vân Khanh nghĩ hồi phủ trước.”
“Đó là tự nhiên.” Quân Ngạo khẽ mỉm cười, hắn làm chủ nhân yến tiệc hôm nay từ đầu tới đuôi cũng không có tìm người cầm một bộ y phục cho Vân Khanh toàn thân ướt đẫm che giấu, lúc này lại cười ôn hòa, “Ta phái người đưa Vân tiểu thư hồi phủ.”
“Không cần!” Con ngươi Vân Khanh thanh u càng phát ra thâm thúy, nàng khép lại chặt trường bào Bạch Thanh Tiêu vì nàng mặc, nàng nghiêng đầu nhìn xem Bạch Thanh Tiêu áo đơn cũng tác phong nhanh nhẹn, khẽ mỉm cười, “Biểu ca sẽ không ghét bỏ Khanh nhi vướng víu đi?”
Lắc đầu bật cười, mâu quang Bạch Thanh Tiêu quay vòng tại trên người Vân Vận, lại không nói thêm gì nữa, xoa xoa sợi tóc Vân Khanh ướt đẫm dính ở trên mặt, “Muội nha đầu này, biểu ca làm sao sẽ chê muội vướng víu. Điện hạ, xin cho Thanh Tiêu cáo lui.” Đằng sau một câu lại là nói với Quân Ngạo.
Ánh mắt Quân Ngạo chợt lóe, mỉm cười gật đầu cũng không giữ lại nhiều, cười nói với Vân Khanh, “Hôm nay làm hại Vân tiểu thư rơi xuống nước, ngày khác cần phải tới cửa thượng thư phủ bồi tội.”
Cho dù ai cũng có thể nghe ra Quân Ngạo đây bất quá là lời khách sáo, nhưng kì lạ Vân Khanh giống như là một ít cũng không có nghe hiểu, cười nói, “A? Vậy không biết điện hạ dự định khi nào đi, Vân Khanh cũng sớm ngày làm cho phụ thân chuẩn bị sẵn sàng ở trong nhà chờ?”
Sắc mặt Quân Ngạo hơi đổi, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét nhanh qua Vân Khanh, lại phát hiện ánh mắt nàng sâu không thấy đáy, mang trên mặt nụ cười trong suốt, trong lúc nhất thời thế nhưng phân không ra lời nàng nói này đến tột cùng là xuất phát từ chân tâm hay là cố ý cầm lời nói đâm hắn. Bất quá Vân Khanh vừa nói ra lời này, hắn cũng không thể không đi, chỉ khẽ mỉm cười, “Ba ngày sau.”
Quả nhiên là thời gian tốt, nếu là tại chỗ chịu đi nhận lỗi, dùng hắn là tôn sư thái tử không khỏi có chút mất thân phận, tự nhiên là không thể thực hiện được. Ba ngày thời gian không nhiều không ít, nếu là một người thịnh nộ, ba ngày tức cũng nên toàn bộ tiêu tán, hắn bất quá là đi qua mà thôi.
Trong lòng Vân Khanh hiểu rõ, trên mặt lại gật đầu cười, “Ba ngày sau Vân Khanh nhất định làm cho phụ thân chuẩn bị sẵn sàng.” Nàng đang định đi, lại phảng phất đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Vận một thân bạch y phiêu phiêu dục tiên, cười nói, “Muội muội, tỷ tỷ cùng biểu ca cáo từ trước, muội một nữ nhi buổi tối về nhà một mình chỉ sợ không quá an toàn, nếu không muội muội cùng ta trở về thôi?”
Trong lòng Vân Vận oán hận, nàng thật vất vả mới có cơ hội cùng người yêu quang minh chính đại chung đụng, Vân Khanh chết tiệt hết lần này tới lần khác muốn quấy rối. Hết lần này tới lần khác trong miệng Vân Khanh khắp nơi cũng là vì nàng tốt, cũng làm cho nàng không cách nào phản bác. Trong lúc nhất thời lúng túng không biết nói cái gì cho phải.
“Vân đại tiểu thư không cần lo lắng.” Quân Ngạo chăm chú nhìn chằm chằm Vân Khanh, giống như là muốn nhìn một chút hôm nay Vân Khanh tại sao lại trở nên cùng trước kia bất đồng, đáng tiếc, một đôi mắt hắn quen nhìn biết bao người, lúc này lại xem không hiểu tâm tư một cô gái khuê các.”Theo lý thuyết, Vân Vận cô nương là khách nhân ta mời tới, giữa thuyền hoa phần đông là các tiểu thư, đến lúc đó ta sẽ phái người đưa các nàng trở lại.”
“Như thế rất tốt!” một đôi con ngươi như giếng cổ thâm thúy của Vân Khanh không gợn sóng sợ hãi, nàng cười khẽ. Đang khi nói chuyện, thuyền hoa đã đến bên bờ, nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Thanh Tiêu ôn nhu mỉm cười, “Biểu ca, vậy huynh đưa ta trở về trước đi.”
“Ừ!”
Bạch Thanh Tiêu nhảy đến trên bờ trước, sau đó lại dè dặt đem Vân Khanh đỡ đến bên bờ, đợi nàng đứng vững vàng mới buông cánh tay của nàng ra.
Bạch Thanh Tiêu đang định mang theo Vân Khanh đến bên bờ tìm xe ngựa Bạch phủ dừng lại, đã thấy Vân Khanh nhìn qua thuyền hoa càng lúc càng xa, trong đồng tử ngăm đen bộc phát ra sát khí mạnh tràn trề lăng liệt hung ác nham hiểm…