Edit: Trảm Phong
Mấy người xem như hiệp thương thành công, Vân Khanh đem cái chìa khóa trong cửa hàng giao cho Phong Tuyệt Trần liền do hắn toàn quyền xử lý, nói xong chuyện Phong Tuyệt Trần thỉnh hai người dùng bữa trưa tại Lãm Nguyệt Lâu, dùng xong ba người sóng vai rời tửu lâu.
“Đại ca, chúng ta chờ một lát nữa rồi trở về.”
Bạch Thanh Tiêu ôn hòa cười một tiếng, “Khanh nhi muốn đi nơi nào?”
“Muội mặc dù sinh sống ở kinh thành hơn mười năm nhưng đối với kinh thành cũng không quen thuộc, không có chỗ đặc biệt tưởng nhớ đi.” Vân Khanh khẽ mỉm cười, “Bất quá ngoại tổ mẫu yêu nhất ăn bánh đậu xanh Vương gia trên đường cái, chúng ta đi chỗ đó mang chút ít hồi phủ cho ngoại tổ mẫu đi.”
“Vân công tử thật là hiếu thuận.” Phong Tuyệt Trần ra khỏi tửu lâu liền tự phát đổi giọng gọi Vân Khanh là Vân công tử.
Vân Khanh một thân nam trang hơn nữa hành động tiêu sái lưu loát ngược lại cũng không có người có thể nhìn ra nàng là thân nữ nhi, thật may là Bạch Thanh Tiêu cùng Phong Tuyệt Trần đều không phải là người bình thường, cũng không có cho rằng Vân Khanh ra cửa du đãng ở trên đường cái là chuyện tình đồi phong bại tục.
Khẽ lắc đầu, con ngươi Vân Khanh như giếng cổ ớn lạnh, “Ta hiếu thuận là có châm chích.” Nàng nhớ tới phụ thân trong nhà thái độ lạnh lùng cùng một đám thẩm nương di nương như lang như hổ, con ngươi càng phát ra tĩnh mịch.
Trên đường cái người đến người đi hối hả, lúc này đúng là thời điểm làm ăn tốt, trên đường tiếng rao hàng bên tai không dứt, Vân Khanh lẳng lặng cảm thụ huyên náo trên đường cái, đột nhiên liền cảm giác âm u trong lòng mình thoáng bình phục chút ít.
Đi qua một hoa phố náo nhiệt người, chung quanh càng thêm chật chội chút ít, Bạch Thanh Tiêu hữu ý vô ý đi ở bên người Vân Khanh vì nàng ngăn cản những nam tử xa lạ… Chậm rãi đi ở sau hai người, Phong Tuyệt Trần thấy vậy, khóe môi câu dẫn ra một nụ cười thản nhiên, mà hai tròng mắt lại trở nên cực kỳ thâm trầm, ánh mắt nhìn Vân Khanh hơi có chút tìm kiếm cùng một chút tâm tình cực kỳ phức tạp…
“Đứng lại, khốn kiếp đứng lại!” Đầu vai Vân Khanh bị người hung hăng đụng phải, giữa đường cái huyên náo cũng có thể nghe đến thanh âm cô gái xinh đẹp phía sau, “Mọi người bắt tặc a, mau bắt tặc.”
Đầu vai Vân Khanh đau xót, con ngươi lại run lên, động tác nàng tăng nhanh đuổi theo nam tử vừa rồi đụng phải nàng, nam tử kia chạy cực nhanh, trung gian không biết lật ngược bao nhiêu quán nhỏ. Phía trước càng ngày càng hỗn loạn, người cũng càng ngày càng chen chúc, Vân Khanh nhíu mày bước nhanh hơn.
“Khanh nhi…”
Sau lưng Bạch Thanh Tiêu bị đám người ngăn trở cước bộ, chỉ có thể lớn tiếng hô tên Vân Khanh, mà thanh âm của hắn lại bị thanh âm huyên náo trên đường cái bao phủ.
“Lão Thiên, quán của ta…”
“Tên ác tặc đáng chém ngàn đao, nhất định phải bắt lấy hắn!”
Còn có người không rõ ý tưởng, vẻ mặt mờ mịt, “Chuyện gì xảy ra?”
“Đứng lại!”
Thật vất vả đuổi theo nam tử, kéo lại cánh tay của hắn, nam tử kia muốn phản kháng, con ngươi Vân Khanh run lên, hung hăng vặn một cái, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, nam tử kia lập tức kêu lên thảm thiết.
“Mang thứ đó lấy ra!” Con ngươi nàng lạnh lẽo, vừa rồi nam tử này vì đào thoát người khác đuổi bắt vội vàng đụng phải nàng, lại mượn gió bẻ măng trộm đi một cái túi gấm trên người nàng, túi gấm kia là Chu má má thêu cho nàng, rất là tinh xảo, bên trong chứa tất cả để dành của nàng cùng Chu má má, mặc dù cũng chỉ là năm lượng bạc mà thôi.
“Mau thả ta ra, ai lấy đồ đạc của ngươi, ngươi không cần phải vu hãm người tốt.” Nam tử kia đau đến mồ hôi lạnh đều xuất hiện lại cắn chặt răng chết không thừa nhận.
“Hừ!” Vân Khanh hừ lạnh một tiếng, dùng sức giơ lên cánh tay nam tử muốn đứt rời, “Muốn ta bắt ngươi vào nha môn ngươi mới bằng lòng thừa nhận sao? Đem túi gấm trả lại cho ta.”
“A…” Nam tử kêu đau một tiếng, quật cường nói, “Nói không lấy được chính là không lấy được…”
Lúc này người chung quanh đã đem hai người đều vây lại, nam tử kia nhìn chung quanh tràn đầy một vòng người, không khỏi kêu rên nói, “Các vị phụ lão hương thân vì ta phân xử a, nam nhân này vừa ý muội muội ta muốn muội muội ta gả cho hắn, cha mẹ ta mất sớm, thuở nhỏ cùng muội muội sống nương tựa lẫn nhau, mà vị công tử này cực kỳ vô lễ thế nhưng muốn ta đem muội muội bán cho hắn, ta sao có thể để cho em gái ruột gả cho người như vậy. Ta không đồng ý hắn thế nhưng lợi dụ không thành muốn cưỡng bức, lúc này thế nhưng oan uổng ta trộm đồ đạc của hắn, muốn đưa ta đến nha môn, dưới chân thiên tử không ngờ người này thật dám làm càn, quả thực không có thiên lý a.”
Có chút tiểu tặc không rõ ý tưởng bị hồ lộng, lúc này liền chỉ chỉ trỏ trỏ đối với Vân Khanh.
“Ai, Thói đời bạc bẽo a…”
“Công tử kia nhìn qua bộ dạng hào hoa phong nhã, quả nhiên là người không thể xem bề ngoài…”
“Dưới chân thiên tử thế nhưng cũng làm càn như này, quả nhiên là cả gan làm loạn…”
Vân Khanh khẽ mỉm cười, nụ cười lại chỉ xuất hiện tại khóe môi, nàng thản nhiên nói, “Đến cùng là ăn trộm hay không soát người không phải là liền rõ ràng sao?”
“Túi gấm trên người ta rõ ràng là ngươi trước đó thả tới trên người ta, không phải là vì muốn ta ngồi tù sao?”
Vân Khanh đang muốn nói gì, bên cạnh lại có một hồi hương gió thổi qua, một cô gái mặc áo màu vàng nhạt thêu hoa mộc lan như một trận gió thổi đến, nàng vừa tới bên cạnh Vân Khanh liền một cước đạp đến trên người ăn trộm.
Hơi thở khẽ bất bình mắng kẻ ăn trộm, “Khốn kiếp, ngươi ăn trộm không biết xấu hổ, lại vẫn có thể nói ra lời nói mê hoặc lòng người như vậy.” Nàng kia chỉ vào ăn trộm lớn tiếng nói với người vây xem chung quanh, “Mọi người ngàn vạn đừng để hắn lừa, vừa rồi hắn trộm đồ đạc của ta, ta đang đuổi theo hắn, không nghĩ tới tặc này lá gan lớn, thế nhưng chạy trốn còn có thể thuận tay lấy bạc người khác đi, ta có thể chứng minh trên người của hắn không chỉ có túi gấm vị công tử này, còn có túi gấm của ta, túi gấm là thêu hoa mộc lan, bên trong chứa năm mươi lượng bạc, mọi người nếu không tin cứ việc lục soát thân thể của hắn.”
Cô gái này đúng là người vừa rồi đuổi theo tên ăn trộm. Vân Khanh đối với cô gái này cũng không xa lạ gì, lại nói tới cũng là người quen cũ, nàng là em gái ruột chính thống thiếu niên thừa tướng Phong Lam Cẩn – Phong Hân Duyệt.
Kiếp trước, nàng là phi tần của Quân Ngạo, đứng hàng quý phi tôn sư, ngày thường vô cùng hoạt bát sáng sủa, bởi vì thân phận là em gái ruột thiếu niên thừa tướng, hậu trường thực cứng, cho nên Quân Ngạo đối với nàng mặc dù không bằng Vân Vận ngoan ngoãn phục tùng, nhưng cũng là sủng ái có thêm. Nàng khi đó thân là hoàng hậu đối với tất cả phi tần của Quân Ngạo kỳ thật đều ôm vài phần tâm lý căm thù, hết lần này tới lần khác nàng ấy phảng phất nhìn không ra nàng lãnh đạm, mỗi lần gặp mặt mở miệng kêu một tiếng “Tỷ tỷ”.
Về sau nàng bị biếm vào lãnh cung, tất cả mọi người hận không thể cùng nàng phủi sạch quan hệ, cũng chỉ có nàng ấy chịu vì nàng cầu tình, còn vì nàng giận dữ mắng mỏ Vân Vận, nói Vân Vận là hồ mị tử mê hoặc quân chủ, Quân Ngạo lúc ấy đang nổi nóng thế nhưng cũng chỉ để cho các cung nhân dẫn nàng trở về tẩm cung.
Vân Khanh khẽ thất thần, lúc này nhớ tới Quân Ngạo ngay lúc đó cũng không có mất đi lý trí, còn biết Phong gia tạm thời không thể đắc tội, nàng có chút châm chọc nhấc lên khóe môi, thế này không phải là có thể lý giải Quân Ngạo đối với Vân Vận cũng không sủng ái như ngoài mặt vậy?!
Phong Hân Duyệt thiện ý cười cười đối với Vân Khanh, nụ cười nàng sáng rỡ, thi lễ nói, “Hôm nay đa tạ công tử tương trợ.”
Vân Khanh nhàn nhạt rũ mí mắt xuống, thản nhiên nói, “Ta không có giúp ngươi, nếu không phải hắn cũng trộm đồ đạc của ta, chuyện hôm nay ta quyết sẽ không trông nom.”