CHƯƠNG 1554
Nhưng mà anh nói đến Bạch Viện làm gì?
Như thể nhận ra được ý nghĩ trong lòng của Bạch Dương, Phó Kình Hiên cầm cốc nước lên nhấp một ngụm: “Không phải em không muốn để cho Bạch Viện tiếp tục làm kẻ thứ ba à? Vậy cứ để nhà họ Lý vứt bỏ cô ta đi, như thế thì cô ta không làm người thứ ba được nữa rồi. Vậy nên tối hôm qua tôi đã nói với ba của Lý Tân Vinh về chuyện này.
Nghe được lời này của anh, Bạch Dương vừa tức giận vừa buồn cười: “Thật đúng là vất vả cho anh rồi.”
Tức giận là vì anh chưa có sự đồng ý của cô mà đã tự mình hành động.
Nhưng buồn cười ở chỗ cách này của anh tuy thẳng thắn quá nhưng đúng là vô cùng hữu dụng.
“Không vất vả gì đu.” Bờ môi mỏng của Phó Kình Hiên nhếch lên, sau đó liếc nhìn Tống Bội Như: “Tiếp tục đi, cô nghe được cái gì?”
Tống Bội Như nhìn về phía Bạch Dương: “Mấy tháng trước, lúc tớ và một người chị em đi mua sắm ở trung tâm thương mại thì thấy Bạch Viện. Lúc ấy cô ta đang gọi điện thoại, cũng không phát hiện ra tớ nên tớ núp ở trong góc nghe được một chuyện khiến tớ vô cùng khiếp sợ. Bạch Viện nói rằng, ngay cả ba của mình mà cô ta cũng có thể giết chết thì còn sợ gì một người chị chỉ có nửa huyết thống chứ?”
“Cậu nói gì cơ? Cậu nói… Bạch Dương đứng bật dậy, cả người run rẩy không ngừng, sắc mặt càng thêm tái nhợt, giọng nói run rẩy xác nhận lại: “Cậu nói… cậu nghe được Bạch Viện nói là ba tớ do bị Bạch Viện hại chết sao?”
Mặt Phó Kình Hiên cũng biến sắc, đồng tử hơi co lại.
Bạch Hạo không phải là nhảy lầu tự sát sao?
Lúc Bạch Hạo tự sát, Bạch Viện cũng ôm tiền chạy mất rồi, sao lại còn chuyện liên quan đến Bạch Viện nữa?
“Đúng vậy.’ Tống Bội Như gật đầu khẳng định: “Lúc ấy tớ nghe rất rõ những lời này, thậm chí còn kinh ngạc đến nỗi suýt nữa thì bị cô ta phát hiện. Bạch Viện nói, ba cô ta bị cô ta và mẹ cô ta cùng nhau bỏ thuốc, là loại thuốc mà khiến cho tinh thần lẫn thể lực của người ta càng ngày càng yếu. Chỉ cần để cơ thể và tinh thần của ba cô ta suy sụp từ từ, đến khi tinh thần không thể chịu nổi nữa thì chỉ cần tác động chút thôi là ba cô ta sẽ tự mình chấm dứt, vậy là sẽ chẳng có ai nghỉ ngờ đây là một âm mưu. Hơn nữa, cô ta còn cảm ơn với người bên đầu kia điện thoại, cảm ơn người kia đã đưa thuốc cho cô ta.”
Nghe được những lời này, trong đầu Bạch Dương ầm lên một tiếng, cảm giác như cả thế giới đều đang xoay tròn.
€ô vịn trán, cả người lắc lư, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Phó Kình Hiên thấy thế thì vội vàng đứng lên, một tay ôm cô vào lòng, để cô tựa vào lồng ngực mình rồi nói: “Cẩn thận một chút.”
“Tôi không sao.” Bạch Dương lắc đầu, giọng nói khàn khàn vô cùng nghẹn ngào.
Cô thật không ngờ việc ba cô tự sát lại còn có ẩn tình khác!
Cô vẫn luôn cho rằng, vì ba không chịu nổi chuyện Thiên Thịnh sắp phá sản, không chịu nổi khi biết tin mẹ con Bạch Viện cuỗm tiền bỏ chạy cho nên mới nhất thời xúc động nhảy lầu.
Nhưng mà bây giờ Tống Bội Như lại nói cho cô biết nguyên nhân thật sự khiến ba cô tự sát lại là vì uống thuốc, tỉnh thần bị ảnh hưởng rồi bị người khác giật dây kích thích nhảy lầu!
Không, sao có thể có chuyện này được!
Bỗng chốc, Bạch Dương thật sự khó mà chấp nhận được sự thật này.
“Bội Như, những gì cậu nói đều là thật sao?
Cậu không nói dối tớ đó chứ?” Bạch Dương vùng ra khỏi vòng tay của Phó Kình Hiên, xoay người đi tới trước mặt Tống Bội Như, cô nắm chặt hai tay Tống Bội Như, hỏi với giọng vừa sốt sắng lại vừa mong đợi.
Cô chỉ mong làm sao lời vừa rồi của Tống Bội Như là giả mà thôi.