CHƯƠNG 1539
Bạch Viện hít sâu một hơi, tạm thời ép lửa giận trong lòng xuống, cô ta mấp máy khóe miệng, lộ ra vẻ mặt thương tâm nhìn Phó Kình Hiên: “Sao anh có thể nói như vậy chứ? Tôi bị chị gái đẩy ngã xuống đất, anh không nói được một câu công bằng giúp tôi thì thôi đi, còn nói tôi là… Là vi khuẩn.
Làm vậy cũng quá đáng quá rồi đấy…”
“Cô là gì của tôi?” Sau khi lau tay cho Bạch Dương xong, Phó Kình Hiên buông tay cô ra, nhìn Bạch Viện với ánh mắt lạnh lùng, †rong giọng nói cũng không thèm che giấu sự chán ghét: “Tại sao tôi phải nói giúp cô?”
“Tôi… Bạch Viện nghẹn lại, đột nhiên không nói lên lời, sắc mặt hết xanh lại đỏ, †rông vô cùng buồn cười.
Nhưng chỉ nhoáng cái cô ta đã chỉnh đốn lại cảm xúc, che chỗ bị thương lại rồi đứng lên, cúi đầu uất ức nói: “Tôi biết, tôi và anh không có quan hệ gì. Nhưng dù là người xa lạ, nếu nhìn thấy loại chuyện này thì cũng nên ra mặt nói vài câu công bằng chứ. Vậy nên anh à, anh không thể vì hai người ở bên nhau mà bảo vệ chị ấy một cách bất chấp như vậy được.”
Phó Kình Hiên cạn lời cùng cực.
Người phụ nữ này đang nói gì vậy?
Bạch Dương và anh ở bên nhau, anh không bảo vệ Bạch Dương thì bảo vệ ai?
Anh mà đi bảo vệ người phụ nữ này thì mới là đầu óc chập mạch đấy!
Nghĩ vậy, Phó Kình Hiên mím chặt môi mỏng, giọng nói lạnh nhạt nói: “Chị của cô là người của tôi, tôi bảo vệ cô ấy có gì mà không được!”
Câu nói “người của tôi” khiến Bạch Dương lập tức ngẩng phát đầu lên nhìn anh: “Anh…”
“Sao thế?” Phó Kình Hiên nhìn qua, biểu cảm và giọng nói cũng dịu xuống.
Bạch Dương cụp mắt xuống tránh tầm mắt của anh đi rồi lắc đầu: “Không sao.”
Người của anh thì người của anh vậy.
Cô không thể đốp trả khiến anh bị mất mặt trước Bạch Viện được.
Hơn nữa anh nói vậy cũng là vì giúp cô mà.
“Anh như vậy là không được đâu.” Bạch Viện ngẩng đầu nhìn Phó Kình Hiên, vẻ mặt vô cùng chính nghĩa: “Tôi biết chị gái tôi là người của anh, anh bảo vệ chị ấy là đúng, nhưng tính cách của chị ấy quá…”
Cô ta dè dặt nhìn Bạch Dương một cái, cứ như thể sợ Bạch Dương tức giận nên lại vội vàng đánh mắt đi, sau đó cúi đầu nói: “Tính cách của chị ấy quá cường thế, thích bắt nạt người khác. Vậy nên anh không thể bất chấp bảo vệ chị ấy như thế được, làm vậy sẽ chỉ càng dung túng cho sự kiêu căng của chị ấy thôi, khiến tính cách của chị ấy càng ngày càng ác nghiệt, đến lúc đó chắc chắn sẽ gây ra tai họa lớn.”
Nghe những lời bịa đặt bôi nhọ này của cô †a xong, Bạch Dương tức giận tới bùng nổ.
Cô nhéo lòng bàn tay, định tiến lên tranh luận.
Nhưng rồi đột nhiên Phó Kình Hiên vươn cánh tay chặn trước người cô rồi lắc đầu, ý bảo cô bình tĩnh trước đã.
“Giao cho anh.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương.
Bạch Dương nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, không hiểu sao trong lòng lập tức tỉnh †áo lại, gật đầu: “Được.”
Phó Kình Hiên buông tay xuống, sau đó dời mắt về phía Bạch Viện, ánh mắt lạnh lẽo không hề có một chút tình cảm nào: “Cô nói Bạch Dương có tính cách cường thế, thích bắt nạt người khác. Vậy cô nói cho nói cho tôi biết, cô ấy bắt nạt ai?”
Bạch Viện kéo góc áo trả lời: “Chị gái… Từ nhỏ chị ấy đã thích bắt nạt tôi, tôi lớn lên dưới sự đánh chửi của chị ấy, vậy nên sáu năm trước tôi mới không nhịn được mà chạy trốn khỏi nhà họ Bạch. Hôm nay tôi tình cờ nhìn thấy chị gái ở trong nhà vệ sinh, tôi rất vui mừng mà chào hỏi chị ấy, cứ nghĩ hai chúng tôi không gặp nhau sáu năm, chắc chắn chị ấy sẽ rất vui mừng khi nhìn thấy tôi. Nhưng không ngờ chị ấy vẫn bắt nạt tôi, ấn tôi vào bồn nước, khiến tôi suýt nữa thì chết đuối.”