CHƯƠNG 1536
“Đã chào hỏi xong rồi, chúng tôi cần phải đi.”
Dứt lời, Phó Kình Hiên muốn kéo cửa xe.
Thấy hai người Bạch Dương định đi, Bạch Viện từ đầu luôn im lặng không nói gì, duy trì nụ cười đúng mực trên môi đã không thể đứng yên được nữa, vội vàng mở miệng: “Đợi đã.”
Bạch Dương và Phó Kình Hiên dừng bước.
Khuôn mặt của Lý Tân Vinh xanh mét, anh †a quát lớn: “Em định làm gì?”
Bạch Viện làm như không nghe thấy, thậm chí còn không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Cô ta hít sâu một hơi rồi bước lên trước một bước, bày ra nụ cười mà cô ta tự cho là đẹp nhất rồi nhìn Phó Kình Hiên, giọng nói vừa mềm vừa nũng nịu: “Sao hai người lại đi như vậy? Tôi còn chưa kịp giới thiệu bản thân nữa mà, tôi tên là…
“Khỏi, không có hứng thú.” Bạch Viện còn chưa tự giới thiệu xong thì đã bị Phó Kình Hiên thẳng thừng ngắt lời, giọng điệu đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Nụ cười trên mặt Bạch Viện cứng đờ, không ngờ rằng anh lại không cho cô chút thể diện nào như thế.
Bạch Viện bỗng thấy vừa lúng túng vừa †ức giận, đứng ở nơi đó không biết nên làm gì.
Thấy Bạch Viện như vậy, Bạch Dương khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Cô nhìn Phó Kình Hiên, len lén giơ ngón tay cái với anh, khẽ hé đôi môi đỏ mọng làm khẩu hình miệng nói: “Làm tốt lắm.”
Phó Kình Hiên không ngờ cô còn khen mình nữa, anh thấp giọng bật cười.
Bạch Viện thấy sự tương tác qua lại giữa hai người họ thì càng ghen tức hơn, cô ta siết chặt tay rồi tiếp tục mở miệng: “Chị, chị không giới thiệu em với anh chàng này hay sao?”
“Chị?” Lý Tân Vinh sửng sốt nhìn cô ta một lát, rồi lại nhìn Bạch Dương: “Hai người… là chị em của nhau ư?”
“Đúng vậy đó anh Văn, em với chị Bạch Dương là chị em ruột.” Bạch Viện nhìn khuôn mặt biến thành màu đen của Bạch Dương thì khẽ vuốt tóc, cười đắc chí.
Nếu người đàn ông này không muốn nghe cô ta tự giới thiệu về mình thì cô ta sẽ kéo cả Bạch Dương vào, thế nào anh cũng phải nghe đúng không?
Bất kể ra sao, hôm nay cô ta nhất định phải khiến người đàn ông này nhớ kỹ tên của mình!
“Đúng rồi.” Lý Tân Vinh kinh ngạc nói: “Cô gái này tên là Bạch Dương, em là Bạch Viện, tên tương tự như thế, xem ra hai người thật sự là chị em ruột rồi.”
“Tất nhiên chúng em là chị em ruột, chị em ruột cùng cha khác mẹ.”
“Xin lỗi, tôi và cô ta không phải chị em, loại người không thèm nhận mặt ba mình như thế này, tôi không dám nhận làm chị em đâu.” Bạch Dương nhíu chặt mày, lạnh lùng nói.
Lúc này Lý Tân Vinh mới nhận ra từ lúc hai chị em họ nhìn thấy nhau đến giờ chưa từng nói chuyện với nhau, cả hai đều vờ như không quen biết, xem ra tình cảm giữa đôi bên không tốt lắm.
“Chị, sao chị lại nói như vậy?” Bạch Viện trợn to hai mắt, tỏ vẻ tủi thân nói: “Em không nhận ba khi nào? Tại sao chị lại vu oan cho em như thế?”
“Tôi vu oan cho cô?” Bạch Dương chỉ vào mình, tức giận bật cười.
Phó Kình Hiên đặt tay lên vai cô và khẽ vỗ nhẹ, ý bảo cô đừng tức giận, sau đó cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Bạch Viện như nhìn một con kiến hôi: “Trước giờ Bạch Dương chưa từng nói dối, cô ấy nói cô không nhận thì cô chính là như vậy.”
“Anh à, sao anh chỉ dựa vào lời một phía của chị tôi mà đã hiểu lầm tôi như vậy?