CHƯƠNG 1525
Bạch Dương quay đầu đi, tránh né tâm mắt của anh: “Vậy sau này tôi sẽ gọi anh là Phó Kình Hiên” “Được.” Phó Kình Hiên gật đầu đồng ý.
Mặc dù cô gọi cả tên lẫn họ nghe vẫn rất xa cách.
Nhưng cô không còn gọi anh là tổng giám đốc Phó nữa đã tiến bộ lắm rồi.
Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô gọi anh một cách thân thiết hơn.
“Đi thôi, tôi dẫn em đi gặp tổng giám đốc Hàn.” Phó Kình Hiên nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ khuya.
Nếu còn không qua đó, có lẽ lát nữa người †a sẽ đi mất.
Bạch Dương tới đây chủ yếu vì gặp mặt †ổng giám đốc Hàn, nghe anh nói vậy liền nghiêm túc gật đầu: “Được.”
Hai người đi đến thang máy, di chuyển lên phòng nghỉ ở lầu trên.
Khi đến ngoài cửa căn phòng nghỉ ngơi của tổng giám đốc Hàn, Phó Kình Hiên dừng bước, bỗng không đi nữa.
Bạch Dương thấy anh làm vậy thì chợt thấy rất buồn bực.
Lúc cô định hỏi rõ ràng anh làm sao thế.
Phó Kình Hiên đã lên tiếng: “Em vào một mình đi, tôi ở ngoài chờ em. Em nói muốn dựa vào bản thân để giành lại quyền thu mua cơ mà? Vậy tôi sẽ không vào đâu.”
Anh mà vào đó, tổng giám đốc Hàn thấy anh và cô đi chung với nhau thì chắc chắn sẽ chẳng nói chẳng rằng đã nhượng quyền thu mua lại cho cô ngay.
Làm thế thì việc cô giành được quyền thu mua cũng không phải dựa vào năng lực của mình, mà là do anh.
Vì vậy, anh sẽ không vào làm ảnh hưởng đến cô.
Bạch Dương nhanh chóng hiểu ý của anh, vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc: “Được, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”
Anh nói rất đúng, cô muốn dựa vào năng lực của mình để giành quyền thu mua.
Anh không vào mới tốt.
Khi nấy cô cũng quên mất chuyện này, may là anh đã nhắc nhở cô.
“Đi đi, cố gắng lên.” Phó Kình Hiên gật đầu, mỉm cười khích lệ cô một câu.
Bạch Dương cũng cười đáp lại anh: “Tôi biết rồi, tôi vào đây.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng.
Bạch Dương hít sâu một hơi, sau khi sửa sang lại quần áo và đầu tóc trên người, cô giơ tay gõ cửa rồi vặn tay nắm cửa bước Vào trong.
Phó Kình Hiên đứng ngoài cửa chờ đợi, trông hệt như pho tượng thần thủ hộ.
Đợi chừng nửa tiếng, bên kia cửa có động Tĩnh.
Phó Kình Hiên đứng thẳng người dậy nhìn cánh cửa trước mắt, cửa mở ra, Bạch Dương bước từ trong ra ngoài với vẻ mặt đầy kích động.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì phấn khởi của cô, hai mắt anh trở nên dịu dàng, trên mặt cũng hiện nét cười: “Trông có vẻ thành công rồi đúng không?”
“Thành công rồi.” Bạch Dương phấn khởi siết chặt hai bàn tay thành quả đấm, miệng nói không ngừng: “Lúc mới gặp mặt, vốn dĩ tổng giám đốc Hàn còn cảm thấy Thiên Thịnh quá nhỏ nên không định nhượng quyền thu mua cho tôi. Nhưng nhờ †ôi không ngừng nỗ lực, cuối cùng cũng đả động được ông ấy, ông ấy đã nhượng quyền thu mua cho tôi rồi, còn kêu tôi ngày mai đến công ty của ông ấy ký hợp đồng nữa.