CHƯƠNG 1523
“Đúng rồi, sao anh lại chạy đến đây?” Bạch Dương ngồi bên cạnh anh hỏi.
Phó Kình Hiên sửa sang lại quần áo một chút, lúc này mới trả lời: “Tôi lo cho em nên mới qua đây tìm em.”
Bạch Dương ngơ ngác, “Anh cũng vì lo cho tôi nên mới…”
“Cũng?” Phó Kình Hiên nhanh chóng nắm bắt từ khóa quan trọng này, nhíu đôi hàng lông mày tuấn tú rồi nhìn chăm chú vào cô: “Nếu nói như vậy, em cũng vì lo cho tôi nên đến tìm tôi, còn quăng cả giày đang mang trên chân à?”
Anh nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của cô, anh mắt thâm sâu.
Bạch Dương bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cô không khỏi rụt chân lại, sau đó kéo váy phủ lên, che dấu đôi chân dưới tán váy, ánh mắt né tránh nhìn sang nơi khác rồi nói: “Còn lâu nhé! Anh đừng nói bậy, tôi sợ lúc có động đất mang giày cao gót đứng không vững sẽ bị ngã hoặc trật chân thôi.
Vì vậy mới tháo giày ra, chứ nếu không thì tháo ra làm gì.”
Phó Kình Hiên mỉm cười: ‘Em chỉ không thừa nhận việc tháo giày, chứ em không hề phủ định việc em lo lắng chạy đi tìm tôi.
Vậy là, Bạch Dương à, tôi có thể chắc chắn rằng em thật sự lo lắng cho tôi nên mới đến tìm tôi, đúng chứ?”
Bạch Dương chột dạ cúi thấp đầu, không nói gì cả.
Phó Kình Hiên đưa tay ra, xoa nhẹ lên mái tóc của cô: “Như vậy là đủ rồi, Bạch Dương à, tôi thật sự rất vui”
“Có gì mà vui chứ, chẳng phải chỉ là lo lắng thôi sao.” Đôi môi đỏ mọng của Bạch Dương mím lại, làu bàu trong miệng.
Phó Kình Hiên thu tay lại: “Tất nhiên là vui rồi, bởi vì em lo lắng cho tôi, chứng tỏ trong lòng em vẫn để ý đến tôi.”
“Không có đâu nhé! Ai thèm để ý đến anh chứ.” Dáng vẻ Bạch Dương hệt như chú mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, mở to mắt trừng anh, kiên quyết phủ nhận mình quan tâm anh.
Cô không thèm để ý đến Phó Kình Hiên đâu.
Sao Phó Kình Hiên lại không hiểu kia chứ, cô chỉ đang kiêu ngạo thôi. Anh bật cười lắc đầu, cưng chiều nói: “Rồi rồi rồi, không để ý, không thèm quan tâm đến tôi, được chưa?”
Bạch Dương hừ nhẹ một tiếng, không thèm đáp lời, mặc kệ anh luôn.
Không biết phải mất bao lâu thì cơn động đất mới dần dần ngừng lại, mãi cho đến khi mọi thứ đã ổn định.
Bạch Dương ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên đầu đã ngừng rung chuyển, thở phào một hơi: “Xem ra cơn động đất đã ngừng rồi.”
Phó Kình Hiên nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.
Bạch Dương đứng lên, sau đó đưa tay ra năm lấy cổ tay của anh, kéo anh đứng dậy khỏi mặt đất: “Cũng may mà toà nhà này áp dụng các biện pháp chống động đất tốt, ngoài việc rung lắc khiến mọi người sợ hãi ra thì không có hiện tượng sụp đổ, nếu không thì chúng ta đã…”
Nghĩ đến việc mình và Phó Kình Hiên có thể bị chôn vùi dưới đống phế tích này, cô không nhịn được mà rùng mình một cái.
Phó Kình Hiên nhẹ nhàng gõ vào trán cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, nơi này gần biển nên thường xuyên xảy ra tình trạng động đất dưới biển, kéo theo tình trạng động đất thành phố này đều áp dụng biện pháp phòng chống động đất hiện đại nhất, có thể phòng chống động đất ở cấp độ mười hai trở lên, tuyệt đối không có chuyện sụp đổ đâu, đừng tự dọa sợ mình.”