Bận ư? Xử lí việc quan trọng à? Gặp Liệt Minh Thy quan trọng hơn việc đến gặp cô sao?
Nhớ ư? Có ai đằng này nói nhớ, đằng sau lại đi ăn cơm, liếc mắt đưa tình với một người con gái đã từng tuyên bố theo đuổi mình không?
Như thế, chẳng phải chấp nhận, chẳng phải để người ta quấn lấy mình sao?
Rốt cuộc, liệu ai có thể giải thích cho cô, trò mèo gì đang diễn ra trước mắt cô không vậy?
Tại sao Tử Thần và Minh Thuy lại ăn cơm với nhau?
Và liệu ai có thể nói cho cô hay, lời nói của người đó, đâu là thật, đâu là thứ có thể tin đây?
Hướng đôi mắt đỏ quánh căm giận chăm chăm về phía 2 người đằng xa, Gia Băng như quên bẵng đi sự tồn tại của lý trí. Không hiểu sao, lòng ngực mình lại cồn cào khó chịu đến vậy. Nó khiến cô muốn để 2 người kia biết rằng, nơi đây, không phải chỉ có mình họ.
Đôi chân Gia Băng như sắp nhũn mềm thành nước loạng choạng nhích từng bước khó nhọc tiến về phía xa.
Bỗng, Khải Phong nắm lấy tay cô, ngăn cản:
-Gia Băng, cậu muốn làm gi?
Gia Băng im lặng, cô nuốt nước bọt nhìn sắc trời ngoài kia. Bất chợt quay đầu:
-Phiền cậu lấy ô giùm tôi, được không?
-Ô?_Khải Phong nhất thời sững người, nhìn Gia Băng chằm chằm không lí giải nổi.
-Giúp tôi lấy ô đi! Tôi sẽ đứng đây chờ cậu, tuyệt đối không đi đâu hết.
-Được rồi! Tôi sẽ trở lại ngay, đứng yên đấy!_Nhìn thái độ cương quyết của Gia Băng, Khải Phong trầm mặc một hồi bèn thuận ý chạy đi, để lại người kia với trái tim rạn nứt.
Một giọt nước trên khoé mặt Gia Băng rơi xuống. Cô lập tức lau sạch nó đi rồi hít hơi sâu, thở hơi dài, bình ổn lại cơn thịnh nộ của bản thân.
-Minh Thy, anh...
-Anh Tử Thần, anh ăn cái này đi, ngon lắm!
-Minh Thy, anh...
-Anh Tử Thần, hình như trời sắp mưa.
N lần sau đó...
-Minh Thy, anh...
-Anh Tử Thần, hôm nay anh sẽ đưa em đi chơi chứ?
-Minh Thy, em nghĩ em có thể chặn lời anh mãi sao?_Bức bách nhìn kẻ năm lần bảy lượt cắt lời mình, Tử Thần cố gắng lắm mới nén nổi cục tức, âm trầm nói.
-Vậy chỉ cần anh không nói những điều em không thích là được_Minh Thy ngang bướng chống chế, cô húp nhanh ngụm nước lấy lại bình tĩnh.
-Minh Thy, đến lúc chúng ta phải nói chuyện...
-Tử Thần, miệng anh dính nước sốt!_Lại mau lẹ cắt ngang lời nói của người kia, Minh Thy đưa tay về phía cậu, chuẩn bị lau đi vết nhơ vô hình trên khoé miệng.
-Xin lỗi! Đã làm phiền!_Đúng lúc tay Minh Thy còn chưng hửng giữa không trung, Gia Băng đã đứng trước mặt 2 người với nụ cười xã giao tinh tế và lời nói êm tai như bèo trôi giữa mặt hồ.
-Gia...Gia Băng?_Đến nước này, dù có là người bình tĩnh, phản ứng nhạy bén như Tử Thần cũng không khỏi giật mình.
-Đừng chú ý đến tôi, chẳng qua, tôi thấy trời sắp mưa, nên đến đưa cho cậu cái này_Chìa chiếc dù nhỏ đen ra trước mặt Tử Thần, Gia Băng cười, tận tình góp ý_Trời này mà cầm dù dạo phố, rất lãng mạn đấy.
Nói xong, Gia Băng quay người đi.
-Khoan đã! Gia Băng!_Nắm chặt chiếc dù trong tay, Tử Thần bật dậy khỏi ghế.
Như đã đoán trước mình sẽ bị bỏ lại, Minh Thy cũng bật dậy, bàn tay cô trắng nõn cầm lấy tay Tử Thần, nhất quyết không để cậu rời khỏi tầm mắt.
-Minh Thy, bỏ anh ra!_Thanh âm Tử Thần trầm thấp, 10 bức người.
-Không phải anh muốn nói chuyện với em sao? Em sẽ nghe! Nếu giờ anh đi theo Hàn Gia Băng, em thề, sẽ không bao giờ em chịu nghe những lời mà anh sắp nói nữa_Đánh đổi cả tương lai để níu giữ, Minh Thy bỗng chốc thấy cổ họng đau rát khó tả. Cô đưa đôi mắt nâu kiêu sa nhìn anh miễn cưỡng ngồi xuống, không khỏi tự vấn bản thân. Chẳng lẽ, anh thực sự muốn chấm dứt với cô?
Bước chân nhanh, đều, nhanh, đều nhưng dứt khoát lao ra khỏi nhà hàng.
Cứ hễ gõ gót giày xuống đất, Gia Băng lại thấy lòng mình đau quặn, đau hoài rồi dại đi.
Nỗi buồn ập đến ngự tri, cơn run rẩy cũng được nước kéo đến làm cơ thể cô như yếu dẫn, như không còn sức lực chống đỡ với mọi thứ, dù là bị muỗi cắn, cô cũng tin rằng mình có thể bị sốt xuất huyết mà chết đi.
Nhưng bất luận mọi giác quan đã tê liệt, đôi chân đã như sặp quỵ xuống đất, đầu óc cô vẫn không ngừng tua đi tua lại hình ảnh 2 người kia. Nó rõ ràng đến mức, khiến cô muốn phủ nhận, cô muốn thét lên rằng tất cả chỉ là mơ, tất cả chỉ là hiểu nhầm cũng không được.
Khi cánh tay Liệt Minh Thy đưa về phía Tử Thần, tại sao, người đó lại không tránh né?
Cô ta có thể làm vậy, đó là quyền của cô ta, không ai cấm nhưng vì cớ gì, Tử Thần sao lại đón nhận sự quan tâm lộ liệu mãnh liệt ấy, vì cớ gì không ngăn cản?
Vì cớ gì.............
Gia Băng vụt chạy. Cô bưng miệng nhanh như chớp vô định lướt qua dòng người trên vỉa hè.
Từng giọt lệ trên khóe mắt cô mọng nước, rơi xuống, đều đều như mưa.
Chạy mệt, Gia Băng thần thờ qụy xuống mặt đường lạnh cóng. Một bàn tay cô ôm lấy lòng ngực đang đập mạnh, cố tạo áp lực thân thể để quên đi cái đau của tâm trí, của cảm xúc.
Cô buồn, cô khóc nhưng ông trời xị mặt, chỉ âm u với những tầng mây dày như sắp khóc, nhưng, ông không buồn không khóc như cô. Ông không đổ mưa, không cho cô cơ hội che dấu đi những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má, như thể, ông muốn để những người xung quanh nhìn cô đáng thương thế nào, tội nghiệp ra sao, để họ rảnh rang sản sinh ra thứ cảm xúc đáng sợ mà cô cay ghét.
Cô không cần ai thương hại mình, không cần bất cứ ai đến với cô cùng nó.
Nhưng, sao cô cứ mãi khiến người ta thương hại, khiến người ta tội nghiệp bản thân mình như thế?
Chẳng nhẽ, là tại vì cô nhu nhược, là tại vì cô yếu đuối?
-Ông trời! Ông là đồ độc ác!_Ngồi thụp xuống đường, Gia Băng quyết định ăn vạ tại đó, người nức lên càng lúc càng mãnh liện. Cô gục đầu, bó gối khóc gào thật to mặc kệ ánh nhìn tò mò và chế nhạo của người đi đường. Cô muốn đem hết mọi uất ức, u buồn mà bản thân phải gánh chịu bấy lâu này tuôn ra một thể. Để gió lạnh cuốn nó thành băng gạt hết đi, để người đời không khỏi khắc sâu nó trong hoài niệm.
Chậm rãi bước đến gần "ốc đảo nước mắt" đằng trước, Khai Phong lãnh đạm nhìn Gia Băng khóc đến mức người run lên lập cập, không đến mức lả mệt muốn nằm gục xuống.
1 lúc lậu giương mứt từ trên cao nhìn xuống, cậu mới ngồi xổm trước mặt cô, đưa bàn tay rắn chắc lên đầu cô, vỗ nhẹ đầy an ủi, khuôn miệng lãng tử khẽ run run rồi thốt lên 1 thứ thanh âm còn như phảng phất chút ân hận
-Xin lỗi!
-Sao cậu phải xin lỗi tôi, người cần xin lỗi tôi không phải cậu!!_Lấy tay áo khoác của Khải Phong lau đi đống nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt Gia Băng chứng nào tật nấy ngang bướng cãi.
-Được rồi! Coi như tôi tích thêm chút phước đức đi!_Khải Phong cười cười, đỡ Gia Băng gần như xỉu đứng dậy, hướng cô vào lòng ngực mình, siết chặt_Gia Băng, hãy để tôi gắn lại trái tim cậu, được chứ?
Sững người ngây ngốc hết nửa ngày, trong cái ôm ấm áp dư âm mùi vị an ủi, Gia Băng cựa người, cố thoát khỏi tư thế ám muội này.
-Gắn...như thế nào được?_Cô bối rối đáp trả
-Đi chơi với tôi, nhé?