Nếu thời gian có thể lộn cổ quay ngược trở lại quá khứ, thì con người ta sẽ tham lam sửa chữa lại những lỗi lầm mình đã gây ra. Trong những kí ức được chôn giấu vào dĩ vãng, có 50% làm người ta sau này nhớ lại ko khỏi ngoác miệng há mồm cười sung sướng đến sái quai hàm, 50% còn lại thì ra sức đâm chọt, rắc muối, xả ớt vào trái tim người ta, khiến người ta đau đớn đến lú lẫn, hoang phí tiêu xài cả đống chất xám chỉ để nghĩ ra một cái chết kết thúc sự đời đẹp, ko đau, ko đớn, trái lại thanh nhàn cho bản thân rồi theo tiếng gọi mù mờ của tổ tông 18 đời trong đám sương mù dày đặc mà khoác túi nải ra đi.
Gia Băng luôn tự hào mình là con người cầu toàn, chuyện gì cũng thông minh đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu, thế nên, cô ko bao giờ phải hối hận vì những gì bản thân đã chằm chày may rủi lựa chọn. Nhưng, cô lại chưa bao giờ nghĩ rằng, cái quá khứ đẹp đẽ ngợp sắc hồng mà cô trân trọng, giấu kĩ trong thâm tâm như bảo vật quốc gia ấy giờ đây, lại tiểu nhân hãm hại cô thê thảm thế này.
Nó...giờ làm cô ghét cay ghét đắng thực sự rồi, ghét tới mức cô muốn cướp giật cỗ máy thời gian của doremon, phi thẳng về quá khứ 10 năm trước, xắn tay xắn áo tát cho con bé khờ dại 6 tuổi lúc đó vài tát vì sự ngu ngơ khù khờ nhất thời của nó và sẵn tiện, nếu có thể, đập nát toàn bộ những kí ức giờ chẳng thể đẹp nổi kia đi, trả lại an nhàn cho bản thân bây giờ luôn.
Lội ngược dòng thời gian trở về quá khứ một chút...có những điều có thể đã quên...
Nhưng những kỉ niệm ấy lại ko thể phai...
Lúc đó, Gia Băng nhớ, cô chỉ mới là một cô bé 6 tuổi hết sức hồn nhiên, cực kì trong sáng và có một tâm hồn rất ư là thuần khiết. Cô ko rõ tại sao hồi ấy, cô đến Hawai và cũng chẳng buồn tìm hiểu mình, nhưng sau mỗi buổi sáng kiệt sức làm gì đó cô cũng ko rõ, cô thường vác mặt đến nhà một cậu nhóc cùng tuổi trong khu phố nhỏ cô ở, giương mắt nhìn bước tường trắng dày đặc dấu chân bằng bùn khô rồi lẹ làng trèo lên thân thể nó, nhảy tọt vào ngôi nhà bên trong Số lần đến thì cô ko thể kể được vì đơn giản, cô ko hay viết nhật kí nên cũng ko thể đếm xem mình đến lần thứ mấy chục là nữa, có điều, trí óc cô lại luôn khắc rất sâu những gì cô có
được cùng với cậu nhóc ấy. Cậu ta có cái tên giống với 3 chữ cái đầu trong tên ngoại quốc của cô-Jun.
Nguyên nhân tại sao cô lại quen cậu ấy, tại sao ngày nào cũng ở lì trong phòng cậu ấy, muốn kể, e dài quá. Nhưng tóm gọn là như thế này.
Từ khi oe oe sinh ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là cha cô-người đàn ông quá hoàn hảo với gương mặt nam tính ngất trời, vì thế, cô luôn ngây thơ cho rằng, người bình thường là người đẹp như cha cô kia, còn những người khác là vô số ngoại lệ nằm trong cuốn 10 vạn câu hỏi vì sao mà cô vất xó dưới gầm dường. Trong quá trình trưởng thành từ lúc sinh ra đến năm cô 6 tuổi, mẹ cô đã ko ngần ngại suốt ngày chỉ vào khuôn mặt lạnh lùng của cha cô, hết calo mà ba hoa ước mơ bà cho là nhỏ nhoi, giả đơn nhất của mình:"Hàn Gia Băng, con sau này phải tìm một người chồng dung mạo ko sánh được thì cũng thua cha con một tí về ra mắt mẹ, nghe chưa! Con mà đem thằng nào ko đủ tiêu chuẩn làm
hỏng mắt mẹ thì đừng có trách mẹ tống con ra khỏi nhà, rõ rồi chứ?" Đấy! Mục tiêu săn trai đẹp từ ấy bước đầu nhen nhói trong tâm hồn non nớt, trong sáng của Gia Băng và dần dà bén rễ, trở thành lí tưởng sống cao cả của cô.
Giác ngộ cách mạng từ sớm, Gia Băng cô cũng ko dè dặt nêu rõ quan điểm của bản thân qua hành động và thái độ. Gặp người, nếu đó là một chú đẹp trai, cô đương nhiên sẽ ngoan ngoãn nhoẻn miệng cười, cúi nhẹ đầu chào dù đó là tên ăn mày hay bọn bắt cóc tống tiền; còn nếu người đó dung mạo bất đắc dĩ ko lọt nhãn thần của cô, cô sẽ ngang nhiên vênh mặt lên trời, bĩu môi và ko thèm nhìn, dẫu ông nội cô có đứng trước mặt bừng bừng giận.
Quan điểm sống cố chấp ấy cũng được Gia Băng gói gọn trong hành lí đem đến Hawai. Và vì nó, ngoài em trai song sinh của cô, cô ko thể kết bạn được với ai cả. Trong mắt cô, con người ở Hawai là ngoại lệ, và bọn họ ko xứng để kết thân với cô, rất rất ko xứng.
Có lẽ, ông trời đã thấu hiểu và thương cảm cho sự đơn độc mà cô phải gánh chịu nên một ngày nọ, ổng đã sai một thiên sứ, mọc nấm xuống trần gian để ở bên, che chở cho cô chăng?
Hôm ấy là một ngày nắng như muốn thiêu rụi lông người, Gia Băng sau một buổi sáng làm cái việc mà cô ko nhớ ra lang thang trên quãng đường dài hẹp của con phố, ánh mắt khinh khỉnh ko quên lướt đảo khắp mọi sự việc đang diễn ra qua trên đường. Bỗng, một dáng người con con xém chừng cao hơn cô tí chút mang mùi hương bạc hà thoang thoảng lướt qua trước mặt cô. Rồi, dáng người ấy dừng lại, đột ngột đến nỗi khiến cô dù chậm vẫn đập mặt vào khuôn ngực chưa ra thể thống gì hết của người đó.
Lùi lại hai ba bước, Gia Băng xoa xoa khuôn mặt xinh xắn của mình sau cú va chạm, cô nhăn nhó mở mắt toan tỏ rõ sự bất bình của mình thì...ko hiểu sao, những dòng lăng nhục chưa kịp trồi ra từ cuống họng của cô đã co ro chạy lẹ xuống dạ dày, đánh chết cũng ko chịu ra. Cả cơ thể cô cũng theo đó cứng dần, đờ ra một hồi.
Con người đó, ko xin lỗi cô nhanh chóng nhặt thứ gì đó trên đường rồi lạnh lùng xoay người bước đi.
Cho đến khi cái nắng chèn ép kia trở nên quá đáng, cho đến khi làn dó lạnh áp lên khuôn má đỏ rực, Gia Băng mới sực tỉnh khỏi cơn mê man ấy. Với quyết tâm muốn kiểm nghiệm lại dung mạo tuyệt mĩ ban nãy, Gia Băng mở kim khẩu, ra sức vừa chạy theo vừa í ới gọi bóng người xa xa đằng trước.
Cơ mà người đằng trước cũng ko điếc, lại có lòng hảo tâm. Con người đó dừng bước, quay người đưa đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn Gia Băng thở hắt trước mặt, lười biếng hỏi:
-Gì?
Vuốt tay bình ổn lại tinh thần chưa được bao lâu đã nghe tiếng nói lạnh lùng nam tính phát ra từ khuôn miệng người đối diện, Gia Băng toàn thân chấn động, ngu ngơ ngẩng mặt nhìn ai kia. Cảm giác cứng đờ, tê dại lại một lần nữa ùa vấy, bao trọn lấy người cô, khiến cô khó thở đến ko chịu nổi.
Cô đã chạy một quãng dài để đuổi kịp người này, và đáp lại thịnh ý muốn làm quen hằn rõ trên mặt cô là thái độ này ư?
Thái độ này...quả là...
"Mẹ ơi, con đã tìm được chồng cho mẹ rồi nè! Đến đây coi đi mẹ ơi! Là người này, người này sẽ là người chồng con đem ra mắt mẹ! Lipovitan! Quá tuyệt! Quá ư nam tính!" Ngoài mặt thì thẫn thờ vô đối, nhưng bên trong, lí trí của Gia Băng đã đủ tỉnh táo để ăn mừng chiến thắng. Như cô hằng ngày khấn vái cầu nguyện, cuối cùng thì, cô cũng đã rọi đèn tìm được chân mạnh thiên tử của mình rồi! Quan âm bồ tác, phật tổ như lai, chúa Zêsu, thánh Ala, đức mẹ đồng trinh, hỡi Tôn đại thánh, đường tam tạng, mấy người mau đưa tay ra cho cô hôn đa ta cái nào.
Đương lúc Gia Băng đang phá cỗ mở tiệc, 6 tinh linh cũng đang uống bia chạm cốc, con người mà Gia Băng ngầm định là người chồng đạt đủ tiêu chuẩn của cô lẫn mẹ kia lại quay mặt bỏ đi, thâm tâm chắc nghĩ thần kinh cô bị say nắng nên có vấn đề.
Nhưng, Gia Băng đâu phải người dễ tha cho những gì nằm trong tầm ngắm của mình. Cô theo phản xạ đưa hai tay chụp lấy cánh tay của người ta, ánh mắt ngân ngấn nước long lanh chờ đợi.
-Muốn gì?_Anh chồng tương lai nhíu mày khó chịu nhìn Gia Băng, bàn tay tự do kia tàn nhẫn gỡ tay cô ra.
Bực nhé! Gia Băng kìm lòng lưu luyến rời tay khỏi làn da mịn thua da cô nhiều kia, hai tròng đen đảo chiều ko biết nên nói gì cho phải. Nếu cô nói rằng "Tớ thích cậu, chúng ta làm quen nhé?" liệu con người lạnh băng này có tình tứ nắm tay cô, dẫn cô đến bệnh viện tâm thần ko nhỉ? Ko được, cô ko cho phép điều đó!
-Phiền phức!_Tảng băng lạnh lùng quay người đi lần nữa.
Cái thằng cha đó, nó nghĩ cô thích nó nên vênh mặt lên với cô kìa! Chờ đấy! Đợi cách mạnh thành công, xem ai cười cuối cùng.
Nắm chặt tay thành đấm, Gia Băng tự an ủi chính mình rồi trong chốc lát, rút kinh nghiệm xương máu đợ đầu, thay vì nắm lấy tay thằng chồng bất nghĩa, cô liều mạng túm lưng quần hắn.
Vì tốc độ di chuyển của nạn nhân quá nhân, vì lực ngăn cản của Gia Băng tác dụng lên lưng quần ấy quá lớn và vì lưng quần rất dễ dãn, thế nên...thế nên...
...có đánh chết Gia Băng cũng ko khai mình đã nhìn thấy cái mông tròn nhỏ của hắn bên trong đâu...
Sau khi nhận ra hành động sai trái với xã hội nhưng đúng với lương tâm của bản thân, Gia Băng chột dạ thả lưng quần người kia ra, hai gò má đỏ ửng tố cáo tâm trạng của bản thân. "Kiểu làm quen này thật mới lạ" Đó là những gì Gia Băng ngộ ra ngày hôm ấy.
-Cậu...muốn chết?_Toại ý Gia Băng dừng bước quay đầu lại, gương mặt hoàn mĩ kia hoàn toàn chìm hẳn trong bóng tối, giọng nói nam tính ko đúng tuổi trầm xuống mang đầy thù hận.
-Ko...ko!_Khó nhọc nở ra một nụ cười, Gia Băng cắn môi, viện đại một lí do chữa cháy cho bản thân_Tớ...tớ bị lạc...
-Thì sao?_Thờ ơ hỏi lại, cục băng đáng chết kia kiệm lời, đôi mắt dò xét nhìn Gia Băng tỏ ý nghi ngờ.
-Tớ...tớ nghĩ cậu là người ở đây nên...nên..._Tỏ vẻ e dè rất đạt, Gia Băng giương đôi mắt dễ khiến người khác mủi lòng trực diện đối kháng với đôi mắt kia, đôi môi nhỏ xinh hết mím rồi lại mở, ý tứ rõ ràng muốn nói gì đó rồi lại thôi.
-Nên?_Mặt mũi cục băng kia gần như lấy lại được sắc thái cũ.
-Cậu có thể đưa tớ đi được ko?_Gia Băng e lệ chớp chớp mắt, lòng ko khỏi cảm ơn bà mẹ thay đổi biểu cảm nhanh như lật sách ở nhà của mình, nhờ bà, khả năng diễn suất của cô mới có 6 tuổi đã thần sầu như thế.
Soi soi Gia Băng một hồi, cục băng lạnh mới chấp thuận.
-Nhà cậu ở đâu?
-Xyz_Thoáng vui mừng thành công mĩ mãn của kế hoạch, Gia Băng sau khi nói tên địa chỉ vẫn tỏ ra là người rất hiểu chuyện, tiếp tục dè dặt_Cậu ko vội chuyện gì chứ? Nếu vội thì thôi vậy.
-Ukm, tôi đang vội, tạm biệt_Gật đầu đáp trả, cục băng lạnh quay người đi làm Gia Băng thiếu điều tức chết.
-Cậu bỏ tớ đi thật à? Mẹ ơi!_Quyết ko bỏ cuộc giữa chừng, Gia Băng đành thét lên. Cô thề, cô ko bao giờ nói mấy câu ngu ngơ như thế nữa.
-Còn ko mau theo tôi!_Cục băng lạnh dừng lại, hơi hơi quay đầu hếch cằm ra hiệu cho Gia Băng rồi bước tiếp.
Nhưng, Gia Băng là người có hận phải trả, có thù phải báo. Đương nhiên, cô ko dễ gì làm theo ý người khác.
-Tớ bị trật chân, ko đi được_Lê lết nhắc nhắc vài bước chứng minh, Gia Băng chườm bộ mặt sầu thảm kêu lên, tay từ từ mát sa bàn chân trái bé nhỏ. Phải, phải thế, đã chơi thì phải chơi đến cùng.
-Đồ phiền phức_Lẩm ba lẩm bẩm một câu, cục băng lạnh quay lưng ngồi xôm xuống mặt Gia Băng, nhanh chóng ra lệnh_Lên đi
Thức ăn đến tận miệng mà ko ăn thì thật ngu ngốc. Gia Băng đương nhiên ko do dự trèo lên tấm lưng nhỏ kia, khoé môi nhếch lên ma mãnh ko thể tả.
Nếu cục băng lạnh bảo cô phiền phức, được thôi, đồ phiền phức này sẽ cho cậu thấy thế nào mới là đỉnh cao của phiền phức.
Ngày hôm ấy, Gia Băng ở trên lưng cục băng lạnh ra sức điều tra pro5 của cậu, thông tin lấy về cũng ko phải ko ít. Dù sao mới buổi đầu mà biết tên với địa chỉ người ta cũng ngon lắm rồi, hơn nữa, Gia Băng tự thấy bản thân chưa lớn, sức hấp dẫn thua cô bán bánh bên đường cũng là lẽ thường tình. Sao lại so sánh như thế ư? Tại vì cả buổi cô hỏi mấy chục câu, cục băng lạnh cũng chỉ trả lời có 2 câu là "Tôi mệt" và "Cậu còn hỏi nữa tôi quẳng cậu xuống đường đấy". Còn cô bán bánh thì...
-Jun đấy hả? Bạn gái nào dễ thương thế này?_Cô bán bánh tay toàn mỡ véo má Gia Băng, nhưng nể tình cô ta có mắt nhìn, Gia Băng ko trách còn nở nụ cười tươi để lộ 2 lún đồng tiên sâu trên má.
-Mắt cô bị bụi bay vào ạ?_Câu thứ nhất cục băng lạnh đáp trả.
-Ừ, cháu tài nha, sao biết hay vậy?_Cô bán bánh trầm trồ khen ngợi trong khi mặt Gia Băng đen thành mảng lớn.
-Ko có gì, nhìn mắt thẩm mĩ của cô là biết ạ_Câu thứ 2 của cục băng lạnh phát ra rất đắc ý.
-Cháu ở nhà số 52, phố Xyz phải ko, chuyển dùm cô bao bánh này đến nhà 53 nhé?
-Vâng!_Đấy, những 3 câu trong khi cô có 2 câu, hjx.
Sau cái ngày định mệnh đó, Gia Băng thương xuyên mặt dày đến nhà Jun, mặt dày giới thiệu mình là bạn gái của cậu, mặt dày ở lì trong phòng ai đó ngả người trên giường nhìn ai đó đọc sách, chán thì lăn ra ngủ, ngứa miệng thì ngu ngơ bắt chuyện. Cô cũng mặt dày 7 ngày 1 tuần ăn cơm tối tại nhà ai kia mới xách dép về nhà. Cơ hồ, 1 ngày có đến nửa ngày Gia Băng ở phòng Jun.
Cơ mà, con người kia cũng dằn dần chấp nhận sự xuất hiện của cô trong phòng mình, ko những ko đuổi cô đi như ngày đầu còn rảnh rỗi dắt cô đi chơi với đám bạn lố nhố-trong đó có Gia Minh-của mình. Cũng nhờ Jun, Gia Băng dần thay đổi cách nhìn với những "ngoại lệ" trên đảo, cô cũng học được nhiều thứ mà đáng lẽ cô phải biết từ sớm như thế nào là bạn bè, thế nào là chơi, thế nào là "thích" một ai đó...
Một hôm, đám trẻ phá bĩnh chủ mưu là Gia Minh bỗng đột ngột cải tà quy chính, ko bày trò chọc phá người khác mà chủ trương chơi trò Cô dâu, chú rể. Phát kiến này làm cả bọn nhất quyết đồng tình cả hai tay hai chân, ai ai cũng muốn được phân vai chính.
Nhưng, 1 nước ko thế có hai vua, 1 lễ cưới thì ko thể có nhiều cô dâu, chú rể. Thế nên, để cho công bằng, dân chủ, văn minh, đám con gái trong hội phải bóc thăm.
Hồi hộp, khấn vái trong lòng rất thành tâm, Gia Băng mới bóc được phán quyết làm cô dâu cho mình. Khi cô hí hửng thông báo kết quả cho đám con trai đang dỏng tai hóng mắt chờ tin thì chúng hết thảy ngây người. Chiếc hộp bóc thăm ban nãy còn bị tranh chấp thảm khốc giờ nằm im re dưới đất, ko chút động tĩnh.
-Bố tớ bảo ko được lấy sư tử hà đông, tớ rút lui_Tên thư nhất nhún vai bất lực, tỉnh bơ nện cục sốc vào người Gia Băng.
-Tớ...tớ...tớ còn mẹ già em thơ, cậu tha cho tớ nhé!_Tên thứ 2 mặt mũi tèm lem cầu khẩn, môi Gia Băng cũng vì thế giật giật liên tục.
-Cậu có tiền ko?_Tên thứ 3 vô duyên hỏi, khi nhận thấy cái lắc đầu yếu ớt của Gia Băng thì thở dài đánh sượt_Tớ muốn lấy người môn đăng họ đối cơ.
-Sau này tớ sẽ làm cha xứ, vì thế, tớ ko muốn cậu làm ô uế sự trong sáng của tớ_Tên thứ 4 thẳng thắn trưng cầu chủ ý
-Luật pháp cấm chị em lấy nhau, mà dù có ko phải máu mủ, chết em cũng ko lấy chị_Gia Minh từ nhỏ đã khủng bố Gia Băng mấy câu đại loại như thế, nên cô cũng sớm chai lì rồi.
Nhưng, chẳng lẽ, chỉ là cưới giả thôi mà cô cũng ế đến thế sao? Gia Băng ko khỏi khóc thầm liếc nhìn tên cuối cùng, dù cậu ta ko nói thì cô cũng biết trước kết quả rồi.
-Tớ cũng như những người kia..._Cục băng lạnh khoanh tay trước mặt, người dựa vào tảng đá to trả lời, thanh âm trầm thấp như đang suy xét điều gì đó_...nhưng để cuộc vui tiếp tục, tớ sẽ lấy cậu.
Thời khắc chủ rể đồng ý cưới, là thời khắc Gia Băng muốn bóp cổ giết chết Cục băng lạnh.
Cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy. Cái cảm giác bị người ta thương hại dấy lên khiến cô rất mực khó chịu. Có lẽ vì thế, cô từ đó ko chấp nhận bất cứ ai thương hại mình, trừ 1 người duy nhất...
-Đứng đó làm gì, đi đến nhà thờ thôi!_Nhẹ nhàng đến mức kinh ngạc nắm lấy tay Gia Băng, cục băng lạnh kéo cô đi đến nhà thờ theo sau lũ trẻ chạy trước.
Giây phút tay nắm tay đầu tiên thế này thật ngắn, nhưng hơi ấm vương lại trên tay Gia Băng thật lâu mới phai.
Cánh cửa nhà thờ mở rộng, Gia Băng khoác trên mình chiếc khăn trải bàn trắng giả làm áo cưới bước lên tấm thảm đó dẫn vào trong, tay cô đặt lên tay Gia Minh đi bên cạnh. Tiếng nhạc đám cưới quen thuộc phát ra từ miệng lũ trẻ đóng vai quần chúng vang lên thật đều, thật nhịp nhàng. Phía xa, cục băng lạnh nhìn cô nheo mắt ẩn ẩn ý cười.
Thật ko thể tin được, khóe môi cậu ta vừa mới nhếch lên thì phải? Nhưng vì khoảng cách hơi xa, nên nó trở nên quá mơ hồ và mờ ảo chăng?
Đương lúc nghĩ ngợi, cánh tay "chú rể" đưa về phía cô, đón lấy bàn tay cô từ tay Gia Minh.
Lời thề nguyền văng vẳng bên tai y như phim truyền đến màng nhĩ cô, cô động khắp cả gian nhà thờ. Trời ạ, đám này thực biết chịu chơi, đến cả chuyện này cũng làm y như thật, nó làm cô thực sự cảm thấy lâng lâng rồi.
Sau lời tuyên thệ, đám đông "thực khách" nháo nhào hai bên "Hôn đi!, hôn đi!" làm cô ko khỏi đó mặt. Cái này...hình như vượt quá xa tuổi tác rồi á nha. Nụ hôn đầu của cô...ko dễ để vào tay người trong trò chơi vớ vẩn này đâu...
Chưa dứt dòng suy nghĩ, bỗng một cánh môi từ xa áp lên môi cô, ướt át ngọt ngào...
Cái ngày xưa cũ ấy, thật đáng để người ta nhớ với một nỗi hận thù sâu như biển.