-Tử Thần..._Nắm chặt chiếc điện thoại sau khi nghe câu đối thoại của người bên kia, Hàn phu nhân thoáng sững người, cơn tức giận phun lên ầm ầm như nhan thạch núi lửa, vỡ lở ra ngoài hằn lên trên từng nét mặt của bà
-Lại chuyện gì nữa à?_Đưa mắt rời khỏi chiếc laptop nãy giờ mình chăm chú vào, Hàn lão gia nhếch môi nửa cười nửa ko nhìn khuôn mắt diễm lệ đang đỏ lên như cà chua lúc chín mọng, phần nào đoán biết được người vừa nói chuyện đã thông báo điều gì đó ko nên
-Nó...nó dám đem Tử Di của em sang Seul rồi mới điện xin phép_Gằn lên từng chữ, Hàn phu nhân quắc mắt nhìn bộ dạng ko mấy lo lắng gì cho đứa con gái bé bỏng của chồng mình, cơ hồ muốn ném luôn chiếc điện thoại vào mặt ổng xả giận
-Tưởng chuyện gì to tát lắm, em phản ứng hơi quá rồi đấy_Ngáp dài thể hiện mình đang rất buồn ngủ, Hàn lão gia cười nhạt, thái độ vo lo vô nghĩ càng khiến cho con người kia tức điên hơn
-Gì chứ? Anh ko sợ 2 đứa nó ở một mình rồi xảy ra chuyện đáng tiếc sao?_Bức xúc, đầu óc bậy bạ của Hàn phu nhân lại hoạt động công suất lớn, mường tượng ngay cái cảnh con mình bụng mang dạ chửa khóc hết nước mắt khi gặp mình mà đau lòng, còn bà thì phải đóng vai một bà mẹ khốn khổ với đứa con ăn cơm trước kẻng, đi đâu cũng phải bịt mặt bịt mũi đến bức bối để tránh điều tiếng dị nghị của hàng xóm
-Đã sao nào, lúc trước anh với em chả ở với nhau đấy thôi, có xảy ra chuyện gì đâu_Lắc đầu bó tay trước người vợ độc nhất vô nhị, Hàn lão gia kể khổ, đánh một loạt chữ gì đó vào chiếc laptop.
-Anh đừng so sánh chuyện chúng ta với chúng nó, nói chung, hôm nay em sẽ bay sang Seul_Cương quyết với chủ ý của mình, Hàn phu nhân nhanh chóng vọt lẹ đến tủ quần áo sắp xếp đồ đạc trước khi vượt biển quay về
-Đừng đùa nữa, em sang đó thì được gì?_Vò đầu bất lực, Hàn lão gia đưa mắt nhìn theo từng hành động liếng thoắng và dứt khoát của vợ, lòng lại nhớ đến quãng thời gian bất trị của bà trước kia, lúc còn ở P&P. Ko ngờ, khi cái thời thiếu niên bồng bột trôi qua, cả hai đã bước sang tuổi của những người làm cha người làm mẹ, cái viễn cảnh đau đầu nhưng hạnh phúc trước đây lại có thể được tái hiện thêm lần nữa, điều đó, vô thức làm tăng thêm tình yêu của ông dành cho người đàn bà vẫn mãi mang trong mình tính cách con nít hay giở chứng ấy. Có lẽ đó chính là lí do vì sao, ông đã mê mệt bà kể cả khi bà đang náu mình trong vỏ bọc của một người con gái khác-người mà ông ghét cay ghét đắng
-Ít ra em cũng có thể giám sát được bọn chúng, mà anh cũng đừng quan tâm nữa, cứ ở đây làm đống việc của anh ấy_Giận dỗi chồng, Hàn phu nhân càng giữ nguyên ý định của mình, chân sải dài gấp gáp cùng chiếc va li đã nạp đầy đồ ở bên trong tiến ra cửa
-Đứng lại!_Cất tiếng bằng chất giọng lạnh băng chỉ dành cho đối tác hoặc kẻ dưới, Hàn lão gia rời khỏi tấm đệm ấm áp, xỏ chân vào dép rồi vòng tay đặt quanh ngực, điệu bộ trịch thượng ngạo nghễ nhìn người đàn bà của mình đã dừng hẳn bước
-Em sẽ đi_Quay đầu lại chỉ để ném sự cố chấp vào mặt chồng, Hàn phu nhân đưa tay vặn nắm cửa
-Em dám cái lệnh anh sao?
-Trong luật hôn nhân, vợ chồng đều bình đẳng nên ko có chuyện em cãi lệnh anh hay anh cãi lệnh em đâu_Dùng lí lẽ và luật pháp vốn dĩ vô hiệu đối với người đàn ông ngang ngược như chồng mình để đối thoại, Hàn phu nhân nở nụ cười có thể giết chết hàng trăm người đàn ông nhằm mê hoặc chồng, ánh mắt si dại nửa thực nửa ảo đầy mời gọi
-Rất tốt_Mỉm cười tà ác đáp lại, Hàn lão gia mở điện thoại, ra lệnh với người đang cầm máy ở bên kia_Huy động tất cả mọi người, chặn hết lối ra vào trong biệt thự, ko được để cho phu nhân rời khỏi đây nửa bước
-Anh..._Nắm chặt tay thành đấm, Hàn phu nhân tức tối trước hành động phản bác của chồng, một hồi mới lấy lại bình tĩnh, thích thì chiều_Xem ra em cũng phải làm gì đó rồi
Búng tay cái tách ra hiệu cho đám người Ninja đang náu mình xuất hiện, Hàn phu nhân khoái chí nhìn đám người xếp thành một hàng dài sau lưng mình, tay cầm chắc vũ khí chực chờ tàn sát một kẻ nào đó khi chủ nhân ra hiệu
-Đúng vậy, đã đến thời điểm cần phải xem xem giữa thế lực của Hàn Gia của anh và dòng họ Kuroyuki của em, bên nào mạnh hơn rồi_Lắp đạn vào khẩu súng bằng đồng trong tay, Hàn lão gia ko nhân nhượng chĩa thẳng về vợ, đe dọa_Hãy chạy đi, khi có thể, em yêu
-Anh yêu, anh cũng nên làm thế_Rút 2 thanh kiếm Ninja từ kẻ tôi tớ, Hàn phu nhân đáp trả bằng thế võ đặc trưng chỉ có Ninja nhật mới có, thách thức
Họ hứa hẹn một buối tối đầy chết chóc và ướm mùi máu tanh cho căn biệt thư vốn yên tĩnh đến quái dị này. Trong lúc đó, chúng ta hãy phiêu du đến thành phố Seul ngợp ánh đèn điện, để chiêm ngưỡng cảnh vui thú của 2 người-nguyên nhân gây đổ máu cho biệt thự Hàn Gia tại NewYork
***
Dụi mắt khỏi giấc ngủ suốt 1 tiếng lận, Tử Di thói quen khó bỏ, mắt nhắm mắt mở trèo xuống giường rồi xông thẳng vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh.
-Dậy rồi hả?_Tử Thần chống đầu ngả người trên chiếc ghế sôfa bên cạnh, dù mệt nhưng vẫn cố mở mắt quan sát người bị mình bắt cóc
-Ừm, dậy rồi_Đưa tay che cái miệng đang rộng ngoác vì ngáp, Tử Di chẳng buồn để ý đến chủ nhân của giọng nói vừa vang lên là ai, vẫn thẳng hướng vào phòng tắm mà đi
Sau khi vào phòng tắm được vài giây, cô nàng trở ra với vận tốc tên lửa, trố mắt thộn mắt nhìn kẻ đang ngồi tỉnh bờ ở đằng xa, tay chỉ thẳng về phía hắn mà hét to tra khảo
-Cậu làm gì ở phòng tôi thế hả?
-Đây đâu phải phòng cậu_Vờ ngó nghiêng xung quanh một lượt, Tử Thần thản nhiên đáp, ánh mắt tỏ rõ sự hài lòng đến lộ liễu
-Gì chứ?_Theo phản xạ, Tử Di cũng ngó nghiêng xung quanh, thăm thú mọi cảnh vật, xác nhận câu nói như sấm bên tai của oan gia rồi rùng mình, đầu óc mới nhớ ra 12 giờ trưa hôm nay mình đã bị một toán người mặt áo vest đen hung tợn bắt cóc, bay thẳng một mạch ko biết trời biết đất
-Nhớ ra rồi à?_Rời khỏi chiếc ghế ấm nóng vì ám nhiệt từ người mình, Tử Thần vươn vai cử động các khớp đã tê mỏi, mắt vẫn chung thủy chiếu tướng lên một người duy nhất
-Ra...cậu bắt cóc tôi?_Hỏi một câu hỏi dù biết mình đã nắm gọn câu trả lời trong lòng bàn tay, Tử Di hồ nghi, trong chờ rằng kẻ mình ghét sẽ thốt ra từ "ko" dứt khoát, để cô có thể vịnh vào việc hắn đã cứu mình mà an ủi bản thân, hi vọng con đường trở về nhà sớm nhất
-Đúng vậy_Ko bao biện, ko chần chừ, ko làm theo những gì lòng Tử Di mong muốn, Tử Thần nói một cách ngắn gọn, tiếp tục đưa ánh mắt đầy áp chế rọi thẳng vào người cô
-Sao cậu dám hả?
-Chẳng nhẽ cậu quên lời cá cược với tôi hôm qua rồi sao?_Rút ngắn khoảng cách với kẻ đang nhìn mình đầy khinh bỉ, Tử Thần đưa tay vân vê mái tóc đang xõa dài trên vai cô, nhẹ nhàng trong từng câu từng chữ
-Tất nhiên là ko quên_Chẳng hề tránh né như thường ngày vẫn làm, Tử Di thẳng thừng nhìn vào mắt Tử Thần, chút sợ hãi ban đầu tựa hồ bay mất, thay vào đó là sự cố chấp muốn đối diện. Phải, đáng nhẽ cô nên thực hiện việc này từ sớm, có lẽ người đối diện cô sẽ vì thế mà ko coi thường và bắt cóc cô như bây giờ, cô phải cho hắn biết thế nào là sự chịu đựng vượt giới hạn. Ai bảo hắn dám dọa cô sợ chết khiếp đến lịm đi bằng dân giang hồ
-Vậy thì ko có gì phải hỏi nữa, tôi chỉ bắt cậu đến đây để thực hiện hình phạt của kẻ thua cuộc mà thôi_Cười khẩy, Tử Thần bất ngờ đưa tay ôm lấy cô gái trước mặt, đầu cúi thấp để bờ môi thẫm đỏ có thể chạm nhẹ vào vành tai nóng bừng
-Hình phạt?_Nắm chặt tay chế ngự sự quẫy động kì lạ của cơ thể, Tử Di nhắc lại 2 từ chủ chốt trong câu nói của người kia, lòng chìm nghỉm trong hoảng sợ trước hành động vốn dĩ cô đã quá quen
-Làm nô lệ cho tôi..._Mở môi đưa hàm răng cắn vào vành tai kẻ đang run rẩy trong vòng tay mình, Tử Thần thì thầm, phả hơi thở lạnh đến thấu xương chèn ép_...suốt đời