Lâm Tự sinh con gái, Ôn Lĩnh nhìn Cố Dung Khanh đang chơi đùa với đứa bé, trong lòng có chút ghen, lúc trước Cố Dung Khanh sinh Ôn Noãn, làm gì có cái dáng vẻ của một người mẹ chứ.
Sao bây giờ nhìn thấy con người khác thì tình thương bao la của mẹ lại trỗi dậy? Lâm Tự bế con gái đứng cạnh Cố Dung Khanh, hôn gương mặt nhỏ của cô bé, rồi lại cầm bàn tay nhỏ nhắn kia hôn.
Miệng thì luôn nói đáng yêu quá.
Ôn Lĩnh kéo Ôn Noãn đứng ở một góc, cảm giác được tay của cô bị nhéo một cái, Ôn Lĩnh cúi đầu nhìn Ôn Noãn, thấy con gái bĩu môi, mắt trông mong nhìn về Cố Dung Khanh, trên mặt rõ ràng là không vui.
Nhưng mà Cố Dung Khanh nào hay biết chuyện này....
Bản thân ghen thì Ôn Lĩnh ráng nhịn, nhưng mà đến con gái yêu dấu của cô cũng ghen, Ôn Lĩnh thật sự không thể nhịn được nữa. Cô nắm lấy tay Ôn Noãn đi đến bên người Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh còn không thèm để ý vẫn luôn chơi với cục cưng nhỏ kia, Ôn Lĩnh thấy vậy lạnh lùng nói, "Đáng yêu sao?"
Cố Dung Khanh theo bản năng liền gật đầu, cười cười quay đầu lại định nói với Ôn Lĩnh là rất đáng yêu, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy một lớn một nhỏ đang nhìn cô với dáng vẻ không vui, Ôn Lĩnh thì thôi bỏ qua, cô coi như không có gì.... Nhưng mà dáng vẻ ấm ức của Ôn Noãn nhìn cô, đột nhiên Cố Dung Khanh chột dạ.
"Mẹ nhỏ...."
Ôn Noãn ấm a ấm ức gọi cô, làm cô càng thêm chột dạ, cô ôm lấy Ôn Noãn ôn nhu hỏi, "Làm sao vậy Tiểu Noãn?"
Ôn Noãn không trả lời, đôi mắt nhìn về phía cục cưng nhỏ kia, rồi lại cúi đầu với vẻ mặt mất mát.
Huhu... mẹ nhỏ cũng không có hôn cô như vậy, cũng không có nói cô đáng yêu.
Thật ra, bây giờ cô bé không cam lòng, trong đầu đều là cục cưng nhỏ kia cướp đi mẹ nhỏ của cô bé, cô bé nhịn không được muốn đến nhìn xem cục cưng nhỏ kia thế nào.
Lâm Tự thấy cô bé đi lại nhìn con gái mình, cũng đem con gái cho cô bé xem, cái dáng vẻ ấm ức vừa rồi của Ôn Noãn cô cũng thấy, nói thật thì cô cũng không ngờ Cố Dung Khanh lại thích trẻ con tới vậy.
"Tiểu Noãn, lại đây với dì nào."
Vốn dĩ Ôn Noãn chỉ muốn đến nhìn một cái, nhưng bị Lâm Tự nói vậy, ngược lại trong lòng cô bé có chút xấu hổ, cô bé quay đầu trốn vào trong lòng ngực Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh biết con gái đang xấu hổ, cô ngồi xuống ôm Tiểu Noãn hỏi, "Tiểu Noãn có muốn đi xem em gái không?"
Ôn Noãn bất động, Ôn Lĩnh ôm cô bé đi đến trước mặt Lâm Tự, mới vừa rồi Cố Dung Khanh vẫn luôn chơi với đứa bé, cô cũng chưa có nhìn rõ mặt cục cưng nhỏ, nhìn kỹ thì thấy thật đáng yêu a.
"Tiểu Noãn, mau lại xem đi con, em gái đáng yêu lắm nha."
Ôn Noãn từ trong lòng ngực Ôn Lĩnh chui ra, nhìn thấy cục cưng nhỏ trên tay Lâm Tự, hai mắt mở to, đưa tay sờ gương mặt nhỏ kia, cục cưng nhỏ giống như có ý thức cũng cười cười, Tiểu Noãn còn cười theo rồi quay sang nhìn Ôn Lĩnh, kiêu ngạo vô cùng, giọng nói vui vẻ, "Mẹ, em ấy nhìn con cười kìa."
"Đúng rồi, em ấy thích Tiểu Noãn nha."
Vâng, Tiểu Noãn cũng thích em ấy."
Cho nên, cái người ghen kia giờ đây lại là Cố Dung Khanh, nhìn thấy vợ và con gái vây quanh cục cưng nhỏ chơi, đột nhiên cô hiểu được tâm trạng vừa rồi của hai người, trong lòng vừa ghen vừa hụt hẫng.
Đứa trẻ mới sinh ra chơi một lát thì ngủ, lúc Cố Dung Khanh và Ôn Lĩnh mang Tiểu Noãn đi, thì đụng phải An Nhược và Sở Du, còn có Khả Khả.
Khả Khả đi đến gần, Tiểu Noãn đã khoe khoang, "Khả Khả, mới vừa rồi em gái còn cười với mình."
"Mình còn hôn em ấy nữa."
Tiểu Noãn vốn dĩ tưởng rằng sẽ được hâm mộ, nào ngờ Khả Khả lại nhìn cô bé với vẻ mặt xem thường, Khả Khả nhìn cục cưng nhỏ đang ngủ có chút không vui, giống như bị đoạt mất bạn chiến hữu vậy.
Sau đó, cô bé nói ra lời làm cho người khác ngạc nhiên, "Có gì hay ho lắm sao, về sau mẹ của mình cũng sẽ sinh em gái, còn cười với mình nữa."
Mấy người lớn nghe Khả Khả nói vậy cực kỳ ngạc nhiên, mà Khả Khả cũng không để ý, kéo tay Sở Du nói, "Mẹ, con cũng sẽ có em gái chứ?"
Sở Du đột nhiên bị hỏi, nhìn An Nhược có chút bất lực, An Nhược cũng ngây người, cô không ngờ Khả Khả sẽ nói như vậy, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
Các cô không biết nói gì nhưng Tiểu Noãn lại biết, cô bé không phục mà nói, "Em gái thì mình cũng có thể có nha."
Lúc nói rất tự tin, nói xong còn bắt chước Khả Khả hỏi mẹ cô bé, "Mẹ, con cũng sẽ có em gái chứ?"
A cái này... Ôn Lĩnh có chút xấu hổ, cô cảm thấy có Ôn Noãn là đủ rồi, cô quay sang nhìn Cố Dung Khanh, nhưng mà Cố Dung Khanh như thế nào... có chút không thích hợp?
Cái biểu cảm như sẽ sinh là sao thế này???
Sau đó, Ôn Lĩnh quả nhiên bị giục sinh....
Sau khi Ôn Lĩnh về nhà, đã bị hai mẹ con nhà này thúc giục, một bên là con gái rượu một bên là vợ yêu, trái phải một lời nói về em gái.
Tiểu Noãn nói, "Có em gái rồi, về sau con có thể chơi với em gái, hơn nữa nếu Khả Khả mà con em gái sẽ khoe khoang với con."
.... Cái này thì có liên quan gì?
Trước khi ngủ, Cố Dung Khanh cũng nói, "Lúc sinh Tiểu Noãn, là em chăm sóc con bé, bây giờ chị muốn có thêm một đứa con với em, đến lúc đó mỗi ngày chị sẽ chăm sóc con bé với Tiểu Noãn, sau đó ở nhà chờ em về."
Lúc ấy, Ôn Lĩnh chưa nói cái gì, nhưng mà trong lòng đã bị những lời nói này của Cố Dung Khanh đả động, nếu sinh ra một cục cưng nhỏ giống Cố Dung Khanh, thật sự rất đáng yêu.
Sau khi Cố Dung Khanh mang đứa thứ 2, Ôn Lĩnh vứt bỏ hết công việc mà chăm sóc cô, Tiểu Noãn giao cho Hứa mẹ chăm sóc. Mỗi bữa sáng, cô đều làm bữa ăn dinh dưỡng cho Cố Dung Khanh, tóm lại đều là những thức ăn tốt cho sức khoẻ, Cố Dung Khanh ăn những đồ đó mà tăng lên mấy ký.
Cho nên... cả người Cố Dung Khanh đều bứt rứt. Mỗi sáng, sau khi cân xong tâm trạng rất suy sút, trước khi ngủ cô hỏi Ôn Lĩnh, "Chị đã 30 tuổi, nếu sinh con xong dáng người không thể khôi phục được, làm sao bây giờ?"
Ôn Lĩnh cho rằng Cố Dung Khanh còn để ý đến chuyện đóng phim, lập tức an ủi, "Không sao mà, một khoảng thời gian là khôi phục rồi, sẽ không chậm trễ công việc của chị."
Cố Dung Khanh tức giận trừng mắt với cô, không vui mà nói, "Chị không phải nói chuyện đóng phim, ý chị là...."
Nói một nữa, Ôn Lĩnh vẫn chưa phản ứng, nhìn cô khó hiểu mà hỏi, "Ý chị là gì?"
Cố Dung Khanh cúi đầu nhìn bụng cô, mà nói, "Chị... chị sợ em sẽ chê chị."
Lời nói này nói ra, biểu cảm Ôn Lĩnh nghi hoặc, cô không biết tại sao Cố Dung Khanh lại nghĩ như vậy, cô còn chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Mập hay không mập, chẳng phải đều là Cố Dung Khanh sao?
Cô chê cái gì chứ???
Dáng vẻ Cố Dung Khanh vẫn ấm ức, cô nhìn thấy vậy vừa đau lòng cho vợ vừa buồn cười, cô ôm lấy Cố Dung Khanh, để Cố Dung Khanh thoải mái nằm trong lòng ngực mình, rồi nói, "Sao chị ngốc vậy hả?"
Cố Dung Khanh ở trong lòng ngực cô mím môi, túm lấy cổ áo cô, mà hừ một cái.
Ôn Lĩnh bởi vì cái hành động này của Cố Dung Khanh mà mềm như bộng, cô khẽ quát chọc lên mũi Cố Dung Khanh nói, "Đáng yêu quá đi à."
"Vừa đáng yêu vừa ngốc."
"Em làm sao mà chê chị chứ? Yêu chị còn không hết."
Cố Dung Khanh ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, "Thật sao?"
"Đương nhiên rồi."
Có được đáp án khẳng định, Cố Dung Khanh mới vui vẻ trở lại.
Nhưng mà vui vẻ cũng chỉ được hơn một tháng, bởi vì bây giờ cô đang man thai tháng thứ, cả người lại tăng mấy ký, bắt đầu lo ấu tiếp.
Hôm nay, thừa dịp Cố Dung Khanh ngủ trưa, Ôn Lĩnh đi ra ngoài một tí, lúc trở về không ngờ là Cố Dung Khanh đã tỉnh, ngồi ở trên sô pha chờ cô, sắc mặt không tốt, rõ ràng là tức giận.
"Em đi đâu?"
".... Đi ra ngoài một chút."
Nghe Ôn Lĩnh nói xong, hốc mắt Cố Dung Khanh đỏ lên, Ôn Lĩnh đi được hai bước thì Cố Dung Khanh không thèm để ý đến cô, trở về phòng.
Ôn Lĩnh nhanh chân đuổi theo Cố Dung Khanh, đẩy cửa ra thì thấy Cố Dung Khanh vùi người trong chăn, bả vai run lên, hình như đang khóc.
Cô đi lại kéo chăn ra, từ phía sau ôm lấy Cố Dung Khanh, mới vừa ôm một cái thì Cố Dung Khanh đã né tránh, tiếp tục khóc, cô trốn thì Ôn Lĩnh đuổi theo, đến cuối cùng Cố Dung Khanh muốn tránh cũng tránh không được, ngồi dậy nhìn Ôn Lĩnh.
"Em ghét bỏ chị, em tránh ra."
Nghe vậy, Ôn Lĩnh bất đắc dĩ, những lời này Cố Dung Khanh đã nói không ít lần, cô ôm Cố Dung Khanh hôn một cái, "Yêu chị còn chưa hết, làm sao mà ghét được."
"Hừ."
Lại tránh, không thèm để ý đến Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh thò lại gần ôm eo cô nói, "Vợ ơi...."
Miệng nói tay không an phận chui vào trong áo Cố Dung Khanh, cô cắn lỗ tai Cố Dung Khanh nói, "Thể trạng của chị tốt hơn rồi, có thể sao?"
Bên tai có người to nhỏ, hỏi thở Cố Dung Khanh thật sự không ổn, từ lúc cô mang thai hai người không có.... Bây giờ, cơ thể Cố Dung Khanh cực kỳ mẫn cảm, hành động của Ôn Lĩnh rõ ràng là trêu chọc cô, cũng chứng tỏ cho cô biết, Ôn Lĩnh không hề ghét cô.
Chuyện sau đó thì nước chảy thành sông thôi, Ôn Lĩnh cẩn trọng, xem cô là trân bảo, nâng niu trên tay.
Sau khi xong chuyện, Ôn Lĩnh lo lắng hỏi cô, "Chị có chỗ nào không thoải mái không?"
Cố Dung Khanh đỏ mặt....
"Không có."
"Vậy... thoải mái sao?"
Cố Dung Khanh rất có phong tình mà liếc cô một cái, cô biết ngay Ôn Lĩnh sẽ nói mấy lời này với cô mà, nhưng mà cô không muốn trả lời.
"Mau nói đi nào~"
Cô không nói, Ôn Lĩnh lại tiếp tục làm chuyện xấu trên người cô, bởi vì mang thai cho nên chỗ đầy đặn rất mẫn cảm, sắc mặt Cố Dung Khanh ửng hồng đẩy Ôn Lĩnh ra, giọng nói mềm nhũn, "Em... đừng như vậy."
Ôn Lĩnh cắn lỗ tai cô nói, "Vậy chị nói em nghe xem, thoải mái sao?"
Cố Dung Khanh chôn đầu trong lòng ngực cô, một hồi sau mới nhỏ giọng nói, "Thoải mái."
Tối ngày sinh con, Ôn Lĩnh vẫn như ngày thường, rửa chân mát xa cho Cố Dung Khanh, bụng ngày càng lớn, cơ thể của Cố Dung Khanh không chịu nổi, chân đau eo đau, hơn nữa đứa nhỏ này thật quậy, không có ngoan như Tiểu Noãn. Ôn Lĩnh muốn nói với Cố Dung Khanh, chờ sinh đứa nhỏ này ra, cô nhất định sẽ dạy dỗ một phen, một chút cũng không biết đau lòng cho mẹ.
Mỗi lần cô nói như vậy, Cố Dung Khanh nắm lấy tay cô, bảo cô đừng có làm như vậy, con đâu có biết chuyện này. Hơn nữa, tính cách của con, các cô đâu có quyết định được.
Ôn Lĩnh biết Cố Dung Khanh xót con, nhưng mà cô lại xót Cố Dung Khanh hơn, bây giờ tuổi của Cố Dung Khanh không như lúc sinh Ôn Noãn. Lúc đó tâm trạng tốt mà cơ thể cũng tốt, còn bây giờ thì eo đau chân đâu lại hay ngủ.
"Ngày dự sinh có lẽ mấy ngày tới, nếu chị không thoải mái thì phải nói với em liền."
Bây giờ, Cố Dung Khanh cảm thấy Ôn Lĩnh như một bà cô già, thích lảm nhảm nhiều điều.
"Được rồi, chị biết rồi."
Ôn Lĩnh biết Cố Dung Khanh nghe mấy lời này không thích cũng không thèm để ý, nhưng mà thích hay không thích cô cũng phải nói, rửa chân cho Cố Dung Khanh xong, cô đi lấy khăn, thì nghe được tiếng gọi của Cố Dung Khanh, có chút không đúng.
"A... hình như... sắp sinh rồi."
Bởi vì từng có kinh nghiệm, cho nên Ôn Lĩnh chuẩn bị rất đầy đủ, cô đặt Cố Dung Khanh nằm lên sô pha, bảo Cố Dung Khanh hít thở dâu, sau đó gọi điện thoại cho Hứa mẹ nói bà đến đây, cô đi vào phòng ngủ, lấy những đồ đã sớm chuẩn bị.
Sau đó, bọn họ đến thẳng bệnh viện.
Ôn Lĩnh bồi Cố Dung Khanh sinh, nhìn thấy Cố Dung Khanh đau mà khóc thút thít, lòng cô cũng đau như cắt, trong đầu hối hận không thôi, tại sao lại phải sinh con thêm chứ. Lăn lộn 2 giờ, Cố Dung Khanh cũng đã sinh.
Là một cô bé đáng yêu.
Cố Dung Khanh tỉnh dậy đã đòi gặp con, cô đã quên mất lần trước khi cô bế Ôn Noãn lúc mới sinh là cái cảm giác gì, nhưng mà nhìn thấy cô con gái nhỏ, tâm cô thật hạnh phúc.
Cô cười khanh khách hỏi Ôn Lĩnh, "Đặt tên là gì?"
Vấn đề này, mấy tháng trước hai ngươi đã bàn qua, lúc đó Ôn Lĩnh nói chờ sinh con xong sẽ biết, cho nên bây giờ Cố Dung Khanh rất tò mò, Ôn Lĩnh đặt tên là gì.
"Gọi là Ôn Khanh."
Cố Dung Khanh nghe tên thì ngây người, nhíu nhíu lông mày, Ôn Lĩnh biết Cố Dung Khanh sẽ nghi hoặc, cô cười bế lấy con gái nói, "Bởi vì em sẽ sưởi ấm cho Khanh a."