Lúc phỏng vấn, Ôn Lĩnh cũng kết thúc hồi ức, Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh đối mắt với nhau, rõ ràng cô nhìn thấy chút uỷ khuất trong mắt Cố Dung Khanh.
Uỷ khuất cái gì? Không phải Cố Dung Khanh chạy trước sao? Tâm tư xấu xa của Ôn Lĩnh trỗi dậy, cô còn trừng phạt chưa đủ mà.
Ôn Lĩnh cảm thấy suy nghĩ của bản thân thật biến thái, nhưng mà cô rất thích Cố Dung Khanh bây giờ, dễ bị bắt nạt.
Mặc kệ là ngày thường hay ở trên giường.
Cái bộ dáng ấm a ấm ức, thật là thích quá đi thôi.
Nhưng mà cái suy nghĩ biến thái này của Ôn Lĩnh không được bao lâu. Bởi vì cảnh quay đầu tiên sắp bắt đầu, Ôn Lĩnh vẫn có chút khẩn trương, dù sao cũng lần đầu quay phim điện ảnh, cũng may còn Cố Dung Khanh và An Nhược vớt vát cho cô, cho nên chuyện quay diễn cũng tính ra thuận lợi, về sau Ôn Lĩnh cũng không còn khẩn trương nữa.
Ôn Lĩnh nhìn chằm chằm vào hình ảnh nữ vương Chiêm Đài Minh, thân mặc long bào màu đỏ hoa văn màu đen, trên đầu đội mũ kim quan, ngồi trên ngai vàng, nhìn quần thần đang quỳ xuống bái.
Cảnh quay này là cảnh quay đầu tiên của nữ tướng Chân Trì gặp mặt nữ vương Chiêm Đài Minh.
Chân Trì không hề kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, rất được nữ vương thưởng thức, phong làm người đứng đầu Đại Lý Tự, nhưng mà hoàng muội Chiêm Đài Hoa lại không hài lòng, ở trên triều đối chất với.
Kỹ thuật diễn của Cố Dung Khanh và An Nhược thì Ôn Lĩnh hoàn toàn yên tâm, cảm thấy không có vấn đề gì, Đế Vương Chiêm Đài Minh uy nghiêm điềm đạm, còn cô gái trẻ Chân Trì không hề kiêu ngạo cũng không nịnh nọt. Cố Dung Khanh và An Nhược đã thể hiện rất tốt vai diễn này.
Nhưng Giả Tình đóng vai Chiêm Đài Hoa, người này vốn dĩ đối nghịch với nữ vương, nhưng mà khi Ôn Lĩnh nhìn Giả Tình diễn cùng với Cố Dung Khanh, thì Ôn Lĩnh nhìn thấy sự sợ hãi trong đó.
Ôn Lĩnh nghi vấn tại sao Giả Tình lại sợ Cố Dung Khanh chứ?
Thật ra, lúc không diễn cùng Cố Dung Khanh, biểu hiện của Giả Tình không tệ như vậy. Nhưng lúc nhìn thấy Cố Dung Khanh có vài phần giống cô, tự dưng trong lòng Giả Tình không được tự nhiên.
Mà cái cảm giác không tự nhiên này sau khi nhìn vào mắt Cố Dung Khanh càng mãnh liệt hơn.
Trong kịch bản, đến Vương Chiêm Đài Minh là người rất uy nghiêm, thậm chí còn mang theo sự thờ ơ, nhưng mà ở trong mắt Cố Dung Khanh cô không chỉ thấy được điều này, mà còn thấy lạnh hơn chữ lạnh, nói đúng hơn là địch ý?
Làm cho cô không có cách nào nhập vai, thậm chí đối diện với ánh mắt kia còn còn sợ hãi.
Kỷ Thần Hi đứng một bên nhìn Giả Tình và Cố Dung Khanh đối diễn, người khác không nói, nhưng mà cách diễn của hai người kia cô biết rất rõ ràng, Giả Tình bị khí thế của Cố Dung Khanh lấn áp.
Cô đi đến bên người Ôn Lĩnh, nhỏ giọng nói, "Dừng lại chút đi."
Ôn Lĩnh nghe được Kỷ Thần Hi nói ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô không nói chuyện.
Kỷ Thần Hi nhìn cô cười thành tiếng, phảng phất như nụ cười này rất chân thành làm cho Ôn Lĩnh cảm nhận được con người này vô hại, nhưng bây giờ Ôn Lĩnh đã hiểu rõ Kỷ Thần Hi rồi.
Trong khoảng thời gian, cô nghỉ ở nhà, cô cũng không nhàn rỗi, nhờ Hứa Triết đi tra xét chuyện của Kỷ Thần Hi, càng tra càng thấy người này... quá tâm cơ.
Hơn nữa, thủ đoạn còn rất tàn nhẫn.
Một lát sau, Ôn Lĩnh bảo dừng lại.
Kỷ Thần Hi đến đoàn làm phim, chắc chắn không phải có ý gì tốt, để Giả Tình đến thử vai tuyệt đối không phải việc đơn giản. Trước khi quay, Ôn Lĩnh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, sẽ bị Kỷ Thần Hi ra vẻ lên mặt.
Cô một bên suy nghĩ, một bên nhìn về phía Giả Tình và Kỷ Thần Hi.
Nhưng mà cái nhìn này ở trong mắt Cố Dung Khanh thì không được bình thường, cô cho rằng Ôn Lĩnh đang nhìn Giả Tình, cô còn nhớ rõ hành động hôm thử vai của Ôn Lĩnh.
Trong nhất thời, cơn giận dữ bùng lên, cô cũng không quan tâm đây là phim trường, đi đếm bên cạnh Ôn Lĩnh làm mặt lạnh nói, "Em đi ra đây với chị một lát."
Ôn Lĩnh đang nhìn Giả Tình và Kỷ Thần Hi, đột nhiên bị Cố Dung Khanh làm cho hoảng sợ, cô xem quá mức nghiêm túc, căn bản không chú ý Cố Dung Khanh lại đây.
Kết quả, cái phản ứng của Ôn Lĩnh này bị Cố Dung Khanh nhìn thấy, càng tức giận.
Tức giận vì cô không có cách nào chú ý đến biểu cảm của một số người ở đây. An Nhược thì vui sướng khi có người gặp hoạ, Kỷ Thần Hi thì trầm mặc, còn Giả Tình thì kinh ngạc.
Còn biểu cảm của Lương Mị và Lâm Tự còn tính là bình thường nhất, chỉ ah một cái, còn có Tiểu Hàng nữa.
Cố Dung Khanh một tay lôi kéo Ôn Lĩnh đi ra ngoài, đi ra khỏi cung điện, một đường đi đến hướng tây, trên người cô còn mặt long bào, đi đường khá bất tiện, gập ghềnh, nhưng tay vẫn gắt gao nắm lấy tay Ôn Lĩnh, nhưng đi rất chậm... Ôn Lĩnh ở phía sau đi muốn vượt qua cô rồi.
"Dung Khanh, chị muốn làm gì vậy?"
Cố Dung Khanh vẫn làm mặt lạnh, mím môi không vui, tiếp tục kéo Ôn Lĩnh đi đến một góc, mới ném tay Ôn Lĩnh ra. Ôn Lĩnh nhìn cái tay bị ném ra còn chút không hiểu, cô nhìn Cố Dung Khanh mà khó hiểu, vừa rồi còn không trả lời cô, còn bây giờ thì ném tay cô ra, rốt cuộc là sao đây?
Không cần Ôn Lĩnh hỏi tiếp, Cố Dung Khanh đã mở miệng nói, "Em nhìn cô ấy làm gì!"
Cái biểu tình ấm ức rồi bộ dáng buồn bã là sao.
Cô nhìn ai? Kỷ Thần Hi sao? Cô nhìn Kỷ Thần Hi thì có gì mà tức giận.
Cô nhìn cái dáng vẻ ấm ức của Cố Dung Khanh mà suy nghĩ. Chắc là Kỷ Thần Hi? Nhưng chẳng lẽ là Giả Tình sao?
Chắc là vừa rồi cô nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi, làm Cố Dung Khanh hiểu lầm cô nhìn Giả Tình.
Cái dáng vẻ hờn dỗi của Cố Dung Khanh thật thú vị mà, tức giận thì như con cá nóc, một Cố Dung Khanh rất đáng yêu, Ôn Lĩnh đột nhiên muốn trêu ghẹo Cố Dung Khanh.
Đột nhiên, cô đến gần Cố Dung Khanh, đem Cố Dung Khanh áp lên tường, duỗi tay chọc chọc vào gương mặt nhỏ kia, khoé miệng còn cười gian xảo, "Tôi chỉ nhìn cô ấy thôi mà, có sao chứ?"
Cố Dung Khanh còn không rõ sao lại thành thế này, liền nhận ra Ôn Lĩnh đã giam cầm cô.
Cô thấp hơn Ôn Lĩnh một chút, cho nên lúc bị áp lên tường, cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy đôi mắt sáng ngờ của Ôn Lĩnh, lập tức nhớ đến đôi mắt này vừa rồi nhìn Giả Tình, thật sự ghen tới chua mà.
Buột miệng thốt ra một câu, "Em không thể nhìn người khác."
"Ah~ tại sao tôi lại không được nhìn người khác?" Ôn Lĩnh chơi đùa với tóc của Cố Dung Khanh, suy nghĩ có chút vô sỉ, nếu Cố Dung Khanh ăn mặc thế này bị cô....
Sẽ có tư vị gì chứ?
Cố Dung Khanh còn không biết cô đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy lúc Ôn Lĩnh nhìn Giả Tình cô cực kỳ khó chịu, sao lại có thể như vậy chứ? Lúc thử vai cũng nhìn, bây giờ cũng nhìn.
"Chị khó nhìn lắm sao?"
"Hả?!" Ôn Lĩnh còn đang suy nghĩ mấy cái đen tối, đột nhiên bị Cố Dung Khanh hỏi vậy, cô nhìn Cố Dung Khanh đánh giá, rõ ràng là ăn mặc long bào rất nghiêm trang, nhưng mà biểu cảm lại ấm ức, bên khoé mắt còn có chút nước mắt.
Khóc cái gì? Ấm ức cái gì?
Cố Dung Khanh có biết, cái dáng vẻ này của cô ấy, làm cho nhiều người... muốn... ôm ấp trong lòng ngực, làm cho Cố Dung Khanh tiếp tục khóc thút tha thút thít nha.
Thấy Ôn Lĩnh không trả lời, Cố Dung Khanh không muốn nói chuyện với cô nữa, cô lấy cái tay Ôn Lĩnh ra, kết quả lại bị Ôn Lĩnh ôm từ phía sau.
Ôn Lĩnh ôm lấy eo cô, cảm thấy bộ trang phục này thật đẹp, nhưng mà cũng rất vướng bận, cô không thể sờ sờ chạm vào cơ thể mềm mại của Cố Dung Khanh.
Nhưng mà, tức giận đương nhiên là phải dỗ dành rồi.
"Đừng giận mà, tôi không có nhìn cô ấy." Miệng nói chuyện nhưng ngưng một cái là hôn sau cổ Cố Dung Khanh, làm cả người Cố Dung Khanh giật lên một cái, mặt đỏ lên, sau đó nhìn trái nhìn phải, hờn dỗi nói, "Em làm gì vậy! Sẽ có người tới."
Đáng yêu, nhìn phản ứng của Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh chỉ thấy đáng yêu mà thôi.
Trước kia thì giương nanh mua mép như một con hổ nhỏ, bây giờ hổ thành mèo con.
Đột nhiên, cô muốn vuốt ve.
Như vậy, tay bắt đầu chậm rãi hướng lên trên, sờ đến chỗ nào đó bởi vì được long bào che chở cho nên không cảm nhận được sự mềm mại cho lắm.
Mới sờ một chút, không những đỏ mặt mà cổ cũng đỏ luôn, Cố Dung Khanh thật sự không ngờ lá gan của Ôn Lĩnh lớn như vậy, cô đè cái tay đang sờ bậy của Ôn Lĩnh lại, "Em đừng có làm loạn, còn ở bên ngoài."
Giọng nói nhỏ nhẹ không thành lời, Ôn Lĩnh cười cười, bị giọng nói kia lấy lòng, nghĩ thầm nếu mà ở nhà, chắc chắn Cố Dung Khanh sẽ để cho cô muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà, bây giờ không phải lúc.
Cô thả tay xuống, nhưng mà vẫn không có ý định buông tha Cố Dung Khanh, đôi môi cô khẽ hôn cổ Cố Dung Khanh một cái nữa, sau đó ở bên tai mà thổi thổi, cảm nhận được hơi thở của Cố Dung Khanh bắt đầu dồn dập, lại ở bên tai nói, "Đồ bên trong hôm nay mặc, là cái hôm qua tôi lấy cho chị sao?"
Cô không nói, chắc Cố Dung Khanh cũng không nghĩ đến, nhưng mà cô vừa nói vậy.
Hơi thở Cố Dung Khanh càng gấp hơn, cô nắm lấy tay Ôn Lĩnh quay đầu lại, nhìn cái bản mặt cười xấu xa của Ôn Lĩnh, tâm trí bắt đầu mơ hồ.
Mỗi lần vào những lúc thế này, Ôn Lĩnh sẽ trêu chọc cô, làm cho cô cảm thấy thẹn thùng, nào ngờ Ôn Lĩnh ngày càng làm càn, bây giờ không phải lúc làm chuyện kia, thế mà ở bên ngoài lại trêu ghẹo cô.
Này là cố tình, đã vậy cô còn trúng bẫy của Ôn Lĩnh. Bởi vì bên trong long bào chính là đồ mà Ôn Lĩnh lấy cho cô, thật sự làm cô thẹn mà.
"Hừ...." Cô chôn đầu vào cổ Ôn Lĩnh, cắn một cái, con người này thật sự xấu xa mà, càng ngày càng xấu xa.
"Đau..." Ôn Lĩnh nhíu mày, cắn đau thật nha, nghe thấy Ôn Lĩnh kêu đau, Cố Dung Khanh cũng đau lòng, cảm thấy bản thân cắn cũng hơi mạnh, cho nên vươn đầu lưỡi xoa xoa chỗ vừa cắn kia.
Bị Cố Dung Khanh xoa xoa bằng lưỡi, thân dưới Ôn Lĩnh có một cổ nhiệt, cô giữ lấy tay Cố Dung Khanh, cái tay đặt trên eo càng nắm gắt gao, nghĩ thầm, Cố Dung Khanh có biết bản thân cô ấy đang làm cái gì không?
Hai người đứng một góc, ôm nhau thân mật, thật trùng hợp là bị Kỷ Thần Hi thấy được. Bản thân cô tự ngược, muốn biết Cố Dung Khanh kêu Ôn Lĩnh ra ngoài làm gì, tìm một lúc mới thấy được hai người.
Cô không biết hai người nói cái gì, nhưng nhìn thấy hai người ôm nhau, cô tức giận mím môi.
Một Cố Dung Khanh như vậy, là cô muốn yêu nhưng không có được, đã bao lần cô muốn ôm Cố Dung Khanh vào trong ngực như thế chứ? Mặc dù mỗi lần nghĩ đến như vậy, cô đều gọi Giả Tình đến.
Nhưng cô biết, trước sau Giả Tình không phải là Cố Dung Khanh, cô ghen đến mức tim đau, dựa vào cái gì mà Ôn Lĩnh có thể không kiêng nể mà ôm Cố Dung Khanh như vậy, mà sao cô lại không thể?
Không thể, tuyệt đối không thế để như vậy, tuyệt đối không thể để hai người đi bước tiếp theo. Ánh mắt Kỷ Thần Hi lộ ra toan tính, lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.
Sau đó, hung hăng trừng mắt về phía hai người, sau đó mới rời đi.
Hai người đang ôm ấp kia, đâu biết việc đó, Ôn Lĩnh ôm Cố Dung Khanh trong lòng thì cũng tâm viên ý mãn, cô ở bên tai Cố Dung Khanh nói, "Tối hôm nay, đến phòng tôi?"
Cố Dung Khanh bị cô ôm ấp, còn bị khiêu khích, tâm tư của cô cũng không còn trong sạch, cô đỏ mặt gật đầu.
Nào ngờ, Ôn Lĩnh không biết xấu hổ mà nói, "Mặc trang phục này đến đi!"
Cô vừa dứt lời, thì cổ lại bị Cố Dung Khanh cắn tiếp.
Mặc trang phục này đến, có phải quá đáng lắm không? Thật không biết trong đầu Ôn Lĩnh đang nghĩ cái gì nữa?