Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 78



Sở Du đứng ở bên buồn cười, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, thật ra cô rất lo lắng An Nhược sẽ không tiếp thu Khả Khả, nhưng bây giờ nhìn tình cảnh này, giống như An Nhược cũng rất mong chờ, hơn nữa nhìn An Nhược rất đáng yêu.

An Nhược cảm thấy cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, như thế nào lại đem ý nghĩ trong lòng nói ra chứ.

"Mẹ!"

"Đừng kêu dì là mẹ."

"Mẹ."

An Nhược không thèm nói nữa, rút chân ra khỏi vòng tay Khả Khả, mở cửa xe ngồi vào.

Cũng không quay đầu lại, cô nói "Mau lên xe đi."

Sở Du bế Khả Khả lên, khẽ nói, "Dì ấy thẹn thùng."

Khả Khả cười vui vẻ, sau đó gật đầu, hoá ra mẹ An thẹn thùng.

Nhìn hai mẹ con nhà kia thì thầm với nhau, An Nhược không có nghe được cái gì nhưng mà bản thân lại tò mò muốn biết.

Rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

Trên đường về, Sở Du và Khả Khả ngồi ở hàng ghế sau, An Nhược lái xe, cô muốn hỏi Sở Du muốn về đâu, bởi vì trong căn hộ ở chung cư của Sở Du sống chỉ có một mình.

"Về đâu?"

"Về nhà."

Vừa nghe từ về nhà, An Nhược quay đầu thoáng nhìn qua Sở Du, nghi vấn, "Nhà nào?"

Sở Du không nói chuyện, chỉ mỉm cười, An Nhược nhất thời ngốc. Sở Du, con người này ngày thường rất nghiêm túc, không dễ dàng gì mà cười, nhưng hai ngày gần đây cô thấy Sở Du cười rất nhiều.

Mà lại rất đẹp.

Còn cô thì rất thích.

Sở Du nhìn cái dáng vẻ không đứng đắn của An Nhược, mặt cô hơi đỏ, mất tự nhiên nói, "Trước về chung cư đi, trễ một chút tôi đưa Khả Khả về bên kia."

An Nhược gật đầu.

Nhưng mà Khả Khả lại bĩu môi không vui, cô bé cũng muốn ở cùng mẹ, hơn nữa buổi tối cô cũng ngủ chung với mẹ, cô bé lớn từng này rồi số lần ngủ với mẹ rất ít. Chỉ có lúc cô bé bị bệnh, thì mẹ mới ngủ với cô bé, lúc đó còn rất dịu dàng.

Cho nên có một đoạn thời gian, Khả Khả luôn muốn bản thân sinh bệnh, cô bé ở nhà lén lút uống nước lạnh, lúc ra ngoài chơi sẽ cởi bỏ áo khoác.

Sau đó... vẫn bị mẹ phát hiện.

Cái dáng vẻ tức giận của mẹ, cô bé chưa từng quên. Mặc dù, trước kia mẹ cô bé không tính là dịu dàng nhưng lần đó mẹ cô bé rất giận dữ, doạ cô bé đến mức không dám đi làm nũng.

An Nhược nhìn qua gương chiếu hậu thấy được Khả Khả uỷ khuất, còn có chút nơm nớp lo sợ Sở Du, Sở Du đã từng làm cái gì với Khả Khả chứ?

Lần trước ở công viên giải trí, cô phát hiện, Khả Khả hình như rất sợ Sở Du, hơn nửa ngày đều ngoan ngoãn, làm gì cũng cẩn thận, sợ Sở Du không vui.

"Khả Khả, tối nay cháu muốn ăn gì?"

Khả Khả đang thất thần, nghe được giọng nói của An Nhược, cô bé ngẩng đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, thì mắt nhìn mẹ một cái, ngoan ngoãn mà nói, "Cái gì cũng được ạ."

Lúc nãy, An Nhược xuất hiện là cho cô bé dũng cảm hơn một tí, nhưng nhìn thấy biểu cảm của mẹ, cô bé nhớ lại cái dáng vẻ của mẹ ở trường mẫu giáo, trong lòng cũng còn sợ.

Hôm nay là cô không ngoan, chắc hẳn mẹ sẽ không thích cô.

Cái dáng vẻ ngoan ngoãn kia lại làm cho an đau lòng, rõ ràng đều là con nít, nhưng Ôn Noãn lại rất tinh nghịch, còn Khả Khả thì lại như vậy. So với Ôn Noãn thì cao hơn một chút, nhưng bộ dáng cẩn trọng kia làm cho người ta đau lòng không thôi.

Cô nhìn qua Sở Du, hình như đối với hành động của Khả Khả, Sở Du không hề hay biết.

Sở Du không phải không biết dáng vẻ của Khả Khả, nhưng mà ở chung với Khả Khả một thời gian, cô không biết nói sao, đối với Khả Khả cô cũng tự trách. Cô vẫn chưa học được cách làm mẹ, tình cảm của cô dành cho Khả Khả cũng khác.

"Cháu muốn ăn cái gì, dì làm cho con." An Nhược cười với Khả Khả, muốn làm cho cô bé thả lỏng, còn nhân tiện cũng để Sở Du thả lỏng, "Cháu và mẹ cháu cũng có thể nếm thử tay nghề của dì."

Ánh mắt Sở Du dao động, cô hiểu được ý của An Nhược, nhân cơ hội này nắm lấy cái tay nhỏ của Khả Khả, nhỏ nhẹ nói với Khả Khả, "Con muốn ăn gì nào, có thể nói cho dì An biết."

Khả Khả bị nắm tay có chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mẹ, cô bé cảm thấy lúc mẹ ở bên dì An Nhược, sẽ dịu dàng hơn.

Nhưng mà, về đến nhà rồi, mẹ có còn đi tìm cô tính sổ không?

Vì vậy, cô bé nhỏ giọng nói với An Nhược, "Ăn cái gì cũng được ạ."

Đoán chừng Khả Khả vẫn còn băn khoăng, An Nhược lại hỏi Sở Du, "Khả Khả thích ăn cái gì?"

Câu hỏi này làm cho Sở Du nghẹn lại.

"Con bé...."

An Nhược nhìn biểu cảm của Sở Du thì đã biết, Sở Du cũng không biết Khả Khả thích ăn cái gì.

Việc này, cô không định quản nhưng mà Sở Du hình như không quan tâm đến con gái cho lắm?

An Nhược trực tiếp đem xe chạy vào siêu thị, xuống xe cô bé Khả Khả lên, một đường đi thẳng về phía trước, cô thật sự giận Sở Du, cô nghĩ mãi không ra, Khả Khả mới chỉ là một đứa bé, tại sao Sở Du lại đối xử như vậy với Khả Khả?

"Đợi đã... mẹ." Khả Khả ở trong ngực cô nhưng chỉ tay về phía Sở Du ở phía sau, nhỏ giọng nói.

Nhìn đi, chỉ có con gái mới biết nhớ thương mẹ thôi.

An Nhược đứng yêu, đợi Sở Du đi đến, Sở Du cảm nhận được An Nhược không vui, cô đúng là không đáng làm mẹ, không nói lời nào đi ở phía sau hai người.

An Nhược lấy xe đẩy đi một vòng đến khu bán thịt, phát hiện ra hình như Khả Khả không thích, cuối cùng đến khu bán hải sản, Khả Khả mới có phản ứng.

"Khả Khả thích ăn tôm không?"

Gương mặt nhỏ của Khả Khả hồng hồng, ngại ngùng gật đầu.

Cuối cùng cũng tìm được món mà Khả Khả thích, cô định quay đầu lại gọi Sở Du đi mua tôm, nào ngờ nhìn quanh không thấy người đâu.

Khả Khả cũng quay đầu nhìn, không thấy mẹ đâu.

"Mẹ đâu rồi ạ?"

Đúng vậy, Sở Du đâu rồi?

An Nhược lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Sở Du, sau đó cô mới phát hiện, cô không có số điện thoại của Sở Du. Đừng nói là điện thoại, ngay cả phương thức liên hệ khác còn không có....

"Khả Khả có nhớ số điện thoại của mẹ không?"

Khả Khả gật đầu, nói số điện thoại cho An Nhược, lúc này mới gọi điện thoại.

"Alo, xin chào." Là giọng nói của Sở Du.

Giọng nói không hề gợn sóng, nhất thời An Nhược khó thở, tức giận mắng, "Chị là con nít sao? Đi như thế nào mà bị lạc, chị đứng ở đâu?"

Sở Du bị mắng có chút uỷ khuất, cô đâu có muốn đi lạc đâu, mới vừa rồi có nhiều người đi ngược lại, An Nhược còn cách xa cô, cho nên nhất thời bị mất dấu.

"Tôi ở khu đồ ăn vặt."

"Vậy đứng đó chờ em."

Sau đó, ôm Khả Khả vội vàng chạy đến khu ăn vặt.

Lúc nhìn thấy Sở Du, Sở Du còn thản nhiên cười với cô, An Nhược một bụng lửa định mắng Sở Du, nào ngờ nhìn thấy nụ cười của Sở Du, bao nhiêu lửa cũng tắt.

"Chị đi theo sát em đi."

Sau đó tiếp tục đưa Khả Khả đi mua tôm, Sở Du nghe lời đi phía sau hai người.

Các cô ở nhà Sở Du ăn cơm, An Nhược ở trong bếp bận rộn, Sở Du trông chừng Khả Khả, thật ra cô cũng không cần trông vì Khả Khả rất ngoan.

Sau đó, Sở Du lén đi vào bếp trợ giúp cho An Nhược, An Nhược đang làm món tôm hấp cho Khả Khả, sắp xong rồi, Sở Du đột nhiên đi vào.

"Sao vậy, đói bụng sao?"

"Không phải, muốn đi vào nhìn em."

"Ah."

Không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng, An Nhược ah một cái, cũng không nói thêm.

Thật ra, Sở Du rất muốn nói chuyện, chỉ là cái ah này làm cô không biết nói gì nữa.

An Nhược cũng cảm thấy bản thân lúc này cũng không đúng, sao cô lại phải mặt lạnh với Sở Du chứ?

"Có một việc..." An Nhược mở miệng, Sở Du chờ cô nói.

"Chúng ta không có phương thức liên hệ của nhau."

Ngẫm lại thật buồn cười, rõ ràng đã xác định quan hệ với nhau rồi, đến cách thức liên hệ còn không có.

Sở Du vừa nghe lập tức lấy điện thoại ra, đem số điện thoại của An Nhược lưu lại. Sau đó, còn kết bạn bên WeChat.

"Tôi kết bạn với em rồi, bây giờ có rồi."

A... cái tốc độ này, cũng mau ghê.

"Điện thoại em ở bên ngoài, ăn cơm xong em xem điện thoại."

"Uh."

Lúc ăn cơm, vẫn là An Nhược chiếu cố Khả Khả, giúp cô bé gắp đồ ăn, giúp cô bé lột tôm, cô cảm thấy bản thân sinh ra có khả năng chăm sóc trẻ nhỏ, Khả Khả chơi đùa với cô cũng rất vui.

Mà Sở Du thì im lặng ăn cơm

"Khả Khả, dì làm đồ ăn ngon không?"

Khả Khả gật đầu, cơm còn trong miệng chưa nuốt đã nói, "Ngon ạ."

Ngon, trong lòng Sở Du cũng nói thầm một câu.

Ăn cơm xong, An Nhược muốn rửa chén nhưng bị Sở Du giành lấy rồi, còn nói, "Em nấu cơm rồi, chén để tôi rửa."

Giống như không có vấn đề gì lớn, cô mang Khả Khả đi xem phim hoạt hình.

Hai người đang say mê xem phim hoạt hình, Khả Khả đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô.

"Làm sao vậy bảo bối?"

"Dì..."

"Sao?"

"Dì thật sự không thể làm mẹ của cháu sao?"

Gương mặt nhỏ của Khả Khả nhìn An Nhược tràn đầy mong chờ, An Nhược nhất thời không biết trả lời thế nào, cô và An Nhược cũng chưa tới bước kia, hai người mới kết giao chưa được 24h.

Cô do dự, gương mặt nhỏ của Khả Khả nhíu lại.

An Nhược muốn nói cái gì đó, thấy ánh mắt Khả Khả hướng về phía sau cô, cô quay đầu lại thấy Sở Du, không biết rửa chén xong đứng đó từ khi nào.

Lời nói của Khả Khả, Sở Du đều nghe hết, rõ ràng biết An Nhược không nhất định tiếp thu Khả Khả, nhưng mà cái vấn đề của Khả Khả, trong lòng cô cũng chờ mong. Mà An Nhược lại do dự.

"Khả Khả, mẹ đưa con về nhà, tối nay còn phải luyện đàn."

Nói xong, mặt Khả Khả khó nhìn, cô bé không muốn luyện đàn.

An Nhược thấy vậy lại càng đau lòng, ôm Khả Khả muốn dỗ dành, nhưng mà Khả Khả quật cường lắc đầu, nói với Sở Du, "Vâng, con biết rồi mẹ."

Nhìn mẹ thì nghiêm khắc, con gái thì ngoan ngoãn, An Nhược không biết vì sao lại không nhịn được cái thái độ Sở Du đối với Khả Khả, thật sự cô không chịu nổi mà.

Cô ôm lấy Khả Khả rồi nhìn Sở Du nói, "Khả Khả vẫn là một đứa bé, chị làm cái gì mà hung dữ với con bé như vậy, con bé muốn chơi thì cho con bé chơi đi."

Giọng nói của cô không tốt cho lắm, Sở Du sửng sốt, không nghĩ sẽ bị An Nhược nói vậy.

"Khả Khả là con gái của tôi." Ý là em đang xen vào việc của người khác.

Hai người đối diện nhau, ai cũng không nhường một bước, cuối cùng vẫn là Khả Khả từ lòng ngực của An Nhược thoát ra, chạy đến cạnh Sở Du, "Mẹ, con về nhà với mẹ."

An Nhược thấy Khả Khả nghe lời chạy qua đó, đột nhiên điên tiết. Đúng vậy, người ta là hai mẹ con, cùng với cô có quan hệ gì chứ? Còn không phải là xen vào việc của người khác sao?

Cô đứng lên, cũng không thèm liếc nhìn hai mẹ con một cái, mở cửa đi rồi.

Sở Du bước một bước, muốn cản An Nhược lại, nhưng chưa kịp thì An Nhược đã đi rồi.

Về đến nhà, An Nhược ngồi trên sô pha phát ngốc, vài phút sau, cô nghe được tiếng đóng cửa nhà kế bên.

Sở Du đi rồi.

"Haizzz...."

An Nhược đứng dậy đi đến tủ lạnh cầm hai chai bia, một bên xem TV một bên uống bia, nhưng tâm tư thì không ở trên TV, cô vẫn nghĩ về Sở Du.

Nghĩ đến việc lần đầu tiên yêu đương, còn bị trong nhà bức hôn.

Kết quả càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, rất nhanh đã uống hết hai chai, cô lảo đảo đứng dậy, từ tủ lạnh lấy tiếp hai chai.

Thật ra nồng độ bia không lớn cho lắm, chỉ là trong lòng cô có chút phiền muộn, uống bia một hơi cạn sạch, cho nên uống không bao lâu thì đã say rồi, cả người đều mơ mơ hồ hồ.

Nhưng mà trong đầu, đều là giọng nói lạnh băng cùng với biểu cảm nghiêm túc của Sở Du.

Trước đến nay, An Nhược không cảm thấy bản thân là người yếu đuối, chỉ vì một câu nói mà khổ sở trong lòng. Thậm chí ngày hôm qua cô còn đang nghĩ, cô thật may mắn, khi được Sở Du thích.

Cô nghĩ rằng bản thân cuối cùng cũng được nếm mùi tình yêu, nào ngờ đoạn tình yêu này còn chưa được một ngày, cô đã nếm được vị đau trong tình yêu, cô không biết những người khác khi yêu có phải cũng giống như cô không.

Chắc không có đâu, cuộc hôn nhân của Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh, mặc dù dây dưa nhiều năm, nhưng cô cảm thấy cô và Ôn Lĩnh không giống nhau, cũng không đến mức mới qua một ngày đã bắt đầu đau buồn. Cô vẫn còn nhớ rõ, lúc Ôn Lĩnh mới quen Cố Dung Khanh, mỗi ngày ở bên nhau đều vui vẻ, đến cuối cùng cũng được viên mãn.

Lâm Tự thì thôi khỏi nói rồi, yêu đương một cái quên luôn bạn bè.

Đột nhiên, cô hoang mang, tại sao người khác yêu đương lại ngọt ngào vậy chứ.

Mà cô thì sao? Sở Du không muốn cô chạm vào người, cái phản ứng kia của Sở Du vào tối hôm qua, vẫn làm lòng cô khó chịu, nhưng mà cô cũng có thể hiểu, hai người cũng mới làm rõ lòng nhau thôi, cô thật sự quá nhanh.

Nhưng hôm nay thì sao? Giải thích sao đây?

Sở Du... cho rằng cô đang xen vào việc của người khác.

Đúng thật là cô xen vào việc của người ta.

Cô cầm điện thoại, nhìn thấy WeChat hiện thông báo đó, chắc là Sở Du, Sở Du nói đã kết bạn với cô qua WeChat.

Ảnh đại diện của Sở Du như một người đứng đắn, chỉ là một tấm hình phong cảnh. Trên trang cá nhân cũng rất sạch sẽ, chẳng xem được gì cả, An Nhược cười nhạo, nghĩ thầm... đúng là một người không thú vị.

Đúng vậy, chả thú vị gì cả.

Cô ôm hai chân, đem đầu vùi trong đầu gối, nhịn không được mà nức nở.

Nhưng mà cái người không thú vị, tại sao nói ra lời nào là lời nấy đả thương người khác vậy?

Cô lảo đảo cầm lấy điện thoại, nhìn thấy dãy số đầu tiên trên nhật ký cuộc gọi, cô muốn gọi cho Sở Du.

Cô muốn hỏi Sở Du.

Nhưng mà hỏi gì bây giờ? Sở Du nói đâu có sai.

Lúc Ôn Lĩnh sắp ngủ rồi, thì tiếng chuông điện thoại vang lên, trong lòng còn nghĩ trễ vậy rồi mà ai còn gọi điện thoại? Nhìn vào điện thoại cô thấy tên của An Nhược.

Vừa bắt máy, cô còn chưa nói chuyện thì nghe được giọng nói say rượu, "Ôn Lĩnh....""

Ôn Lĩnh lập tức ngồi bật người dậy, sau đó hỏi cô, "Sao cậu lại uống rượu?"

"Muốn uống... thì... uống thôi." An Nhược rặng từng chữ.

Thật ra, An Nhược cũng không hay uống rượu bia cho lắm, chỉ ngẫu nhiên mới uống nhưng chỉ ít thôi, nhưng mà uống nhiều như vậy thì hiếm thấy, Ôn Lĩnh nghe vậy cho nên lo lắng, "Cậu xảy ra chuyện gì?"

An Nhược không trả lời cô, chỉ hỏi Ôn Lĩnh một vấn đề, "Mùi vị tình yêu không có ngọt sao?"

"Hả?" Cái vấn đề gì vậy....

"Hức... vì sao mình yêu đương lại không ngọt chút nào." An Nhược ở bên kia khóc lớn, nghe ra là bị uỷ khuất rồi.

Ôn Lĩnh nhất thời không tiêu hoá được, chẳng lẽ An Nhược yêu rồi?

"Cậu yêu đương với ai?"

"Là Sở Du... huhuhu... chị ấy là đại tra nữ, mình không thích chị ấy nữa."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv