Cố Dung Khanh vừa xấu hổ lại vừa bực bội, còn có cái cơ thể đang lúc cao trào mà bị dừng lại, khó chịu vô cùng, Cố Dung Khanh hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, toàn bộ mặt cô đều vùi vào trong chăn, không muốn nói chuyện, cũng không muốn gặp ai.
Thật sự khó chịu mà!
Cái cảm giác nửa vời này, làm cô cực kỳ khó chịu.
Ôn Lĩnh đã mặc xong quần áo, vì Ôn Lĩnh cũng chỉ mặc mỗi cái áo thun dài, cho nên cô với lấy cái áo mặc vào là xong, nhưng Cố Dung Khanh đang thủ ở trong chăn, cô thời dài một hơi.
Thật sự khó cho các cô mà.
Ôn Noãn còn cố tình làm vẻ mặt ngây thơ nhìn cô, cô há miệng muốn nói cái gì đó với Ôn Noãn nhưng mà lại không biết nên nói cái gì, thực sự quá khó đi.
Cô không nói không có nghĩa là Ôn Noãn không nói, đứa bé này có biết các cô làm chuyện gì đâu, chỉ cảm thấy là tâm trạng của hai mẹ không tốt cho lắm.
"Mẹ, bà ngoại bảo con đi gọi mẹ xuống ăn cơm."
Cảm xúc Ôn Lĩnh không vui lắm chỉ trả lời được, nhưng mà Ôn Noãn vẫn chưa chịu đi, thậm chí còn nhìn hai cô hiếu kỳ.
Đương nhiên là cô bé không nhìn thấy mặt của Cố Dung Khanh, chỉ cảm thấy mẹ nhỏ không được thoải mái, nghĩ đến vậy, Ôn Noãn sốt ruột hỏi thăm, "Mẹ nhỏ làm sao vậy? Không thoải mái sao ạ?"
Cố Dung Khanh vốn dĩ đã không có mặt mũi gặp người rồi, còn bị con gái hỏi như vậy, cô thực sự không có cách nào quay đầu nhìn Ôn Noãn. Giọng nói mềm mại truyền ra, rõ ràng là vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường sau khi tình đến một nửa.
"Mẹ không sao, nằm một lát là ổn.". ngôn tình hài
Ôn Lĩnh nghe giọng nói của Cố Dung Khanh, cái tay trong chăn lại bắt đầu xằng bậy, không an phận mà vuốt ve Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh hờn dỗi, liếc cô một cái, trong lòng nghĩ Ôn Lĩnh thật sự không đứng đắn mà, Ôn Noãn còn đứng đó nhìn kìa....
Nhìn thấy biểu cảm kỳ quái của mẹ nhỏ, Ôn Noãn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên liền nghĩ đến chuyện bà ngoại nói cùng cô bé.
Chẳng lẽ là do giọng của cô bé lớn quá sao?
"Mẹ lớn, mẹ nhỏ, Tiểu Noãn sắp có em gái sao?"
Nghe thấy vậy, tay Ôn Lĩnh dừng lại, còn Cố Dung Khanh thì với vẻ mặt không tin mà Ôn Noãn, cái gì mà em gái chứ....
Bây giờ làm sao mà có thể được chứ.
"Con nói bậy gì đó?" Ôn Lĩnh xuống giường đến trước mặt Ôn Noãn, hỏi cô bé, "Sao lại nghĩ là sắp có em gái hửm?"
Ôn Noãn bĩu môi uỷ khuất, mới vừa rồi mẹ còn lớn tiếng với cô bé, Ôn Lĩnh cũng biết vừa rồi giọng cô có chút lớn.
"Mẹ xin lỗi, mẹ không nên lớn tiếng với con."
Ôn Noãn được dỗ dành, cho nên không thèm so đo với cô chuyện vừa rồi, nũng nịu mà hỏi vấn đề vừa rồi, "Mới vừa rồi mẹ và mẹ nhỏ ôm nhau, bà ngoại nói con nhỏ tiếng một chút, như vậy mới có em gái."
".... A." Ôn Lĩnh xấu hổ, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Dung Khanh, phát hiện Cố Dung Khanh lại tiếp tục vùi đầu vào trong chăn.
Cô bế Ôn Noãn đi ra khỏi phòng, mang cô bé đến nhà vệ sinh rửa tay, một bên rửa một bên nói, "Con đừng có nghe bà ngoại nói bậy, không có em gái đâu."
Không đến bệnh viện, dựa vào cô và Cố Dung Khanh làm sao mà có con được?
Bà Hứa thật là ăn nói lung tung.
Ôn Noãn gật đầu, cô bé rất nghe lời Ôn Lĩnh.
Lúc ăn cơm, Cố Dung Khanh cũng không có ra ăn, Hứa mẹ lập tức ngửi thấy mùi không thích hợp, Ôn Lĩnh vẫn còn thất thần, bà gõ gõ chén của Ôn Lĩnh, giọng không vui, "Ăn cơm cho đàng hoàng, Dung Khanh sao lại không xuống ăn cơm?"
"Ah... cô ấy không thoải mái cho nên muốn nghỉ ngơi."
Hứa mẹ gật đầu, cũng không hỏi nữa, mà thay đổi đề tài nói chuyện lát nữa chuyển nhà.
"Mẹ nói với Lâm Tự rồi, sau khi chuyển nhà xong thì qua bên nhà mẹ ở, suy cho cùng thì bây giờ con và Dung Khanh ở cùng nhau, có đôi khi không tiện cho lắm." Hứa mẹ nói xong còn nhướng mày với Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh vốn dĩ đem chuyện vừa rồi tạm thời quên đi mất, nhưng mà cái nhướng mày này của mẹ cô làm cho cô mất tự nhiên.
"Được rồi, con biết rồi." Nói xong thì vùi đầu ăn cơm, không thèm để ý đến mẹ cô nữa.
Cơm nước xong, Ôn Lĩnh mang đồ ăn lên lầu, lúc cô mở cửa ra, Cố Dung Khanh vẫn còn nằm trên giường, nghe được cô đi vào cũng không có ý định quay đầu nhìn.
"Dung Khanh, ăn cơm đi."
Cố Dung Khanh vẫn không nhúc nhích, không muốn ăn, không muốn để ý đến Ôn Lĩnh.
Không thấy Cố Dung Khanh cử động, Ôn Lĩnh đặt đồ ăn sang một bên, sau đó cũng chui vào chăn, cô ôm lấy Cố Dung Khanh mà lăn lộn, hành động này làm cho Cố Dung Khanh giật mình. Bây giờ, cô vẫn còn bóng ma tâm lý, sợ bị người ta chạm vào.
"Em đừng có lộn xộn, chị muốn ăn cơm."
Nhìn Cố Dung Khanh bị cô lăn lộn mà trở nên ngoan ngoãn, Ôn Lĩnh cười vừa lòng, sau đó lấy quần áo sạch đặt ở mép giường.
"Ăn cơm xong thì đi tắm cái đi."
"Ừ."
Cố Dung Khanh lạnh nhạt thờ ơ không làm cho Ôn Lĩnh không thoải mái, ngược lại còn thấy cô ấy thật đáng yêu, rõ ràng là đang xấu hổ mà còn vờ lạnh lùng nữa chứ.
"Tôi đi ra ngoài trước, chị nhớ đi tắm."
Thật là dong dài mà, Cố Dung Khanh liếc Ôn Lĩnh một cái, mắc cái gì mà phải nhấn mạnh chuyện tắm rửa chứ, thật đáng ghét mà!
Nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh buồn cười, lại sợ ghẹo nữa chắc người này sẽ tức giận mất đi thôi, cho nên cô đành đi ra ngoài. Ra ngoài rồi mới nhớ có chuyện muốn nói mà quên mất.
Cô mở hé cửa, đủ chui lọt cái đầu, mới ngó đầu vào đã nghe được giọng nói muốn tức hộc máu của Cố Dung Khanh, "Chị ăn xong rồi tắm!"
A... không phải.
"Cái tôi muốn nói với chị là lát nữa dọn nhà, Lâm Tự và Lương Mị sẽ đến đây."
Nói xong hình như sắc mặt Cố Dung Khanh càng khó coi hơn.
Ôn Lĩnh đen mặt đi ra ngoài.
Vừa đi vừa suy nghĩ, lúc quyến rũ cô sao không thấy da mặt Cố Dung Khanh mỏng như vậy a, còn bây giờ tự dưng lại thẹn thùng.
Cố Dung Khanh tắm xong thì Lâm Tự và Lương Mị cũng mới đến. Bây giờ mới buổi chiều, nhìn thấy Cố Dung Khanh tắm đi ra, Lương Mị cảm thấy có điều gì đó mờ ám.
Lặng lẽ đi đến bên người Cố Dung Khanh, ở bên tai thì thầm cái gì đó, mặt Cố Dung Khanh dần đỏ lên, hung hăng trừng mắt Ôn Lĩnh một cái.
Ôn Lĩnh đang cùng dì Lâm và Lâm Tự sửa sang lại vali, đột nhiên bị liếc một cái, mặt đơ ra khó hiểu, nhìn qua Lương Mị với ánh mắt nghi ngờ, Lương Mị đã nói cái gì vậy?
Mặt còn đổ, rồi còn trừng mắt với cô.
Chẳng lẽ...
Trong lòng cô không ngừng suy nghĩ, chuyện này là do cô sao? Không phải từ buổi sáng Cố Dung Khanh đã bắt đầu quyến rũ cô sao? Sao bây giờ trừng mắt hờn dỗi, trách cô là cầm thú, không biết tiết chế à?
"Chị Ôn Lĩnh, chị và chị Dung Khanh sao rồi?"
"Cái gì mà sao rồi?"
Gần đây, Lâm Tự rất bận cho nên không có thời gian hỏi Ôn Lĩnh. Ngày hôm qua định hỏi, nhưng mà cũng không tìm được lúc thích hợp, mà bây giờ đúng thời điểm để hỏi, mẹ cô đi xem lại vali, ở đây chỉ có hai người các cô.
"Thì quan hệ giữa chị và chị Dung Khanh, chứ cái gì nữa?"
A.... Cô còn cho rằng Lâm Tự đã phát hiện ra cái gì.
Không có thì tốt rồi.
"Bây giờ, chị và Dung Khanh coi như là yêu lại từ đầu đi."
"Vậy thì tốt rồi." Lâm Tự gật đầu, coi như cũng là một cách, chứ ngay lập tức tái hôn thì cũng không tốt lắm.
Nhìn cái bộ dáng như người từng trải của Lâm Tự, Ôn Lĩnh có chút ngứa răng. Con nít con nôi thì biết cái gì hả?
Ôn Lĩnh tiếp tục dọn quần áo, không thèm để ý đến mấy người nhiều chuyện này.
Thấy Ôn Lĩnh không nói nữa, Lâm Tự cũng dọn vali tiếp, hai người dọn từng cái vali xuống lầu.
Mà một cái người nhiều chuyện vẫn còn ở đó, chọc Cố Dung Khanh mặt đỏ tai hồng thì thôi, còn muốn biết thêm chút chi tiết giữa cô ấy và Ôn Lĩnh.
Cố Dung Khanh bị Lương Mị vừa xấu hổ vừa bực bội, quả nhiên Lương Mị mới là yêu nghiệt, cái gì cũng hỏi được.
Mà Lương Mị cũng chỉ giỡn thôi, thấy Cố Dung Khanh mới giờ chiều mà tắm rửa thấy kỳ lạ, cho nên mới hỏi có phải mới cùng Ôn Lĩnh làm chuyện gì đó không, ai biết được... Cố Dung Khanh tư dưng đỏ mặt chi.
Cái tính thích trêu ghẹo lại nổi lên, "Dung Khanh, thật không ngờ nha, em cư nhiên lại thụ cam chịu vậy."
Thụ cam chịu?
Thụ thì thôi cũng được, sao lại còn cam chịu.
Cố Dung Khanh không phục, cô nhìn Lương Mị, "Không phải chị cũng thụ sao?
A cái này....
Bị chọc trúng miệng vết thương, mặt Lương Mị mất tự nhiên, thật ra cô vốn là công, ai biết được nếm qua một lần của Lâm Tự.
Đến giờ, vẫn luôn bị đè.
Nhưng mà cô tuyệt đối không cam chịu!!!
"Chị... chị không phải là cái loại thụ cam chịu."
"Thì cũng là thụ thôi!"
"Chị...."
Hai cái người cam chịu làm thụ nhìn mặt nhau, trong mắt nổi lên một tia không cam lòng.