Bốn người lớn, một đứa trẻ, ngồi vây quanh ba cái bánh kem, giờ làm sao mà ăn cho hết?
An Nhược làm sao mà biết được là Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh đều đặt bánh kem??? Nếu mà biết trước, thì cô... có thể vẫn sẽ đặt một cái nữa, dù sao cũng là cho con gái nuôi của cô.
Một lát sau, lại thêm một món đồ được giao hàng, là quà tặng mà Cố Dung Khanh tặng cho Tiểu Noãn.
Một cái ô tô điều khiển từ xa....
Vì sao lại tặng ô tô điều khiển từ xa sao? Bởi vì khi còn nhỏ, Cố Dung Khanh rất muốn có một chiếc ô tô điều khiển từ xa, nhưng mà Ôn Noãn sửng sốt... một lát sau mới cầm lấy món quà.
Nhưng ở trong lòng thì xụ xuống, người ta là một đứa con gái, sao lại tặng ô tô điều khiển từ xa chứ! Ôn Noãn hơi hơi bĩu môi, có chút không vui, nhưng mà nghĩ lại, đây chính là món quà mà mẹ nhỏ tặng.
Cô đem chiếc ô tô điều khiển từ xa đến trước mặt Cố Dung Khanh hỏi, "Mẹ sẽ chơi xe với con chứ?"
"Đương nhiên rồi." Quà là do cô tặng cho Tiểu Noãn, đương nhiên cô sẽ chơi cùng Tiểu Noãn, Ôn Noãn nghe mẹ nói vậy, liền cười cong môi, sau đó đưa chiếc xe điều khiển từ xa cho Cố Dung Khanh, "Mẹ mở ra đi!"
Cố Dung Khanh ngồi xổm xuống ôm Tiểu Noãn, cười nói, "Chơi ngay bây giờ sao? Vậy Tiểu Noãn không ăn bánh kem à?" Đôi mắt nhỏ của Ôn Noãn nhìn ba cái bánh kem, sau đó lại nhìn chiếc xe điều khiển từ xa, có chút rối rắm....
Ôn Lĩnh nhìn thấy con gái rơi vào thế khó xử, cô cười cười, cắt một miếng bánh kem đặt trước mặt Tiểu Noãn, "Ăn bánh kem trước đi, sau đó mẹ nhỏ sẽ chơi cùng con."
Con nít mà, suy nghĩ rất đơn giản, Tiểu Noãn nhận lấy bánh kem rồi ăn.
"Ăn xong, Tiểu Noãn phải đi ngủ nha, ngày mai còn phải đến công viên giải trí nữa."
"Vâng vâng!" Ôn Noãn gật đầu đáp lại, ăn nhanh hơn một chút, Cố Dung Khanh nhìn Ôn Lĩnh mà hờn dỗi, sau đó lại nhìn Ôn Noãn nói, "Không cần gấp, ăn từ từ thôi con, ăn xong mẹ đi rửa mặt cho con."
"Dạ, cảm ơn mẹ~"
Tiểu Hàng có việc nên phải đi trước, Cố Dung Khanh mang Ôn Noãn đi tắm, còn Ôn Lĩnh và An Nhược thì mở chai rượu vang ra nhâm nhi, hai người nằm trên chiếc ghế ở ngoài ban công, một bên thì tâm sự một bên thì uống rượu.
"Bà An này, lời nói của mình, cậu phải ghi nhớ đó."
"Cái gì?"
"Sinh con a." Ôn Lĩnh nói rồi đổ thêm ít rượu vào ly của An Nhược, hai người cụng ly với nhau, sau đó một hơi uống cạn.
Đã lâu rồi, các cô không có uống rượu cùng nhau. Thời học đại học, cả hai hay cùng nhau đi uống rượu, sau đó mỗi người đều có những việc bận riêng, cũng không có thời gian cùng nhau đi uống.
"Đêm nay không về nhà à?"
"Hửm?" An Nhược có vẻ như sắp say, nói chuyện không rõ ràng lắm, nhưng Ôn Lĩnh sắc mặt thì vẫn bình thường, cho nên nhìn thấy bộ dạng này của An Nhược, Ôn Lĩnh vẫn ghét bỏ, cái người này cũng không thể uống nhiều được.
"Ngày mai, mình đến công viên giải trí chơi, cậu có muốn đi cùng không?"
An Nhược xua tay nói, "Các cậu một nhà ba người đi ra ngoài, mình đi xem phim tình cảm à?"
Bây giờ, Cố Dung Khanh cũng thay đổi khá tốt, cô cũng không còn đối địch với Cố Dung Khanh như trước kia. Như vậy khá tốt rồi, cần cô đi theo để làm cái gì nữa.
Ai ngờ Ôn Lĩnh nói một câu, làm tâm cô động....
Ôn Lĩnh uống ngụm rượu cuối cùng, nhẹ nhàng nói, "Còn có Sở Du đi nữa."
"Sở Du??? Sao lại vậy?" An Nhược cảm giác bản thân tỉnh rượu rồi, vì sao Sở Du lại cùng đi công viên giải trí với Ôn Lĩnh?
Ôn Lĩnh không nói, còn làm ra vẻ thần bí.
Nhưng mà làm sao An Nhược có thể bỏ qua được? Nghe đến tên Sở Du, cô giống như được con gà được bơm thêm máu. Sau lần gặp trước, trong đầu cô luôn xuất hiện hình ảnh khoé mắt đỏ của Sở Du.
Cô thật sự yêu rồi!
"Nói đi ~ Ôn Ôn ~" An Nhược đột nhiên làm nũng, Ôn Lĩnh run lập cập, cái bộ dáng An Nhược làm nũng cô thật sự ăn không tiêu mà.
"Con gái của Sở Du, là bạn học của Tiểu Noãn, Tiểu Noãn muốn mời bạn của con bé đi chơi cùng."
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Chứ cậu muốn sao nữa?"
A... con gái của Sở Du sao? Một lát sau, An Nhược mới lấy lại tinh thần, con gái của Sở Du cư nhiên lại là bạn học của con gái nuôi.
An Nhược chớp chớp mắt, lộ ra ánh mắt lấy lòng, "Vậy ngày mai, mình có thể quấy rầy một chút sao?"
"Chuyện này phải nên hỏi Sở Du chứ nhỉ?"
Ôn Lĩnh nhún vai, "Thật ra thì mình thấy không sao cả, không biết Sở Du thì sao."
Nhát gan, An Nhược lại nhát gan.
Cố Dung Khanh dỗ Ôn Noãn ngủ xong, cô đi một vòng quanh nhà tìm hai người, nhìn ra ban công mới thấy hai người ở ngoài đó. Cô đi về phòng cầm hai cái chăn mỏng.
"Sao lại ra ban công uống rượu? Không lạnh sao?" Cô đưa một cái chăn cho An Nhược, cái còn lại đắp lên người Ôn Lĩnh.
An Nhược nhìn thấy cảnh này, lần đầu tiên trong lòng ghen tị với Ôn Lĩnh, đến khi nào Sở Du mới có thể đối xử ôn nhu với cô chứ.
"Mình tự quyết định."
Ôn Lĩnh có chút mệt, vừa rồi nghe An Nhược kể chuyện của cô ấy và Sở Du, cô thật sự nghe mắc mệt, lúc này Cố Dung Khanh mang cái chăn mỏng lại đây, bây giờ cô chỉ muốn đi ngủ.
Nhưng mà An Nhược lại làm sao nữa? Cái biểu cảm ghen tị kia là sao?"
"Cậu quyết định cái gì?"
"Ngày mai, mình sẽ đi cùng mọi người."
Cố Dung Khanh hoàn toàn không biết giữa An Nhược và Sở Du có cái gì gút mắt với nhau, cô mơ hồ nhìn hai người, làm sao vậy? Ôn Lĩnh vỗ vỗ tay Cố Dung Khanh, ánh mắt ra hiệu lát nữa về phòng rồi nói. Cố Dung Khanh gật đầu.
Cứ quyết định như vậy, An Nhược sẽ đi công viên cùng mọi người.
Lúc vào phòng, Ôn Lĩnh muốn trực tiếp nằm vào trong chăn đi ngủ, đã lâu rồi cô không có uống nhiều rượu như vậy, cô và An Nhược uống hết chai rượu vang đỏ, nhưng cũng không có uống nhiều mấy, nhưng mà uống xong thật sự mệt, muốn đi ngủ.
"Em mau đi rửa mặt đi, còn nữa chuyện vừa rồi là sao chứ?" Sự hiếu kỳ của Cố Dung Khanh so với suy nghĩ của Ôn Lĩnh còn lớn hơn rất nhiều, Ôn Lĩnh kéo thân mình đi đến nhà vệ sinh, quay đầu lại nhìn Cố Dung Khanh nói, "Chờ tôi tắm xong rồi sẽ nói cho chị nghe."
Nhưng cuối cùng, Ôn Lĩnh không có nói, sau khi tắm xong Ôn Lĩnh trở về giường, ôm lấy Cố Dung Khanh. Ngoài miệng thì lẩm bẩm cái gì đó, nhìn dáng vẻ này thì chắc là rất mệt, Cố Dung Khanh nhéo nhéo cái mặt của cô, muốn hỏi chuyện là thế nào, sau đó cô đã nghe được tiếng thở đều của Ôn Lĩnh.
Cố Dung Khanh cười cười, hôn lên má Ôn Lĩnh một cái, sau đó nằm trong lòng ngực Ôn Lĩnh mà ngủ.
Sáng hôm sau, Ôn Lĩnh bị Cố Dung Khanh đánh thức, cô vẫn còn nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Ôn Lĩnh còn đang ngái ngủ thì Cố Dung Khanh đã hỏi rồi.
Ôn Lĩnh nghĩ một chút, tính cách của Tiểu Noãn hẳn là giống Cố Dung Khanh nhiều hơn.
"Chuyện tối hôm qua là sao?"
Ngủ cũng ngủ đủ rồi, tinh thần cũng có, Ôn Lĩnh mới bắt đầu kể chuyện giữa An Nhược và Sở Du. Sau khi nói xong, Cố Dung Khanh rất ngạc nhiên, cô cũng không nghĩ tới hai người lại có duyên phận như vậy, lại là hàng xóm của nhau... còn có hiểu lầm nữa.
""Cho nên, bây giờ có phải em nên nói với Sở Du một tiếng không? Tránh cho đột nhiên thấy An Nhược, làm cho cô ấy không vui." Cố Dung Khanh không biết rõ về con người Sở Du, cho nên cô cảm thấy vẫn nên đánh tiếng với Sở Du một cái.
Ôn Lĩnh cũng nghĩ vậy, lập tức gọi điện thoại cho Sở Du.
Lúc nghe điện thoại thì Sở Du đang ăn sáng cùng với Khả Khả, cô bắt điện thoại.
"Alo, xin chào, là Sở Du đây."
"A... xin chào, tôi là Ôn Lĩnh." Nghe thấy giọng nói khách sáo của Sở Du, Ôn Lĩnh có chút mắc kẹt, trong lòng suy nghĩ muốn thu phục Sở Du, có vẻ An Nhược sẽ rất khó khăn. Nhưng nếu Sở Du theo đuổi An Nhược, chắc chắn tuỳ tay bắt được.
"À... vậy có chuyện gì sao?" Mới sáng đã gọi điện thoại, Sở Du còn nghĩ rằng sẽ có thay đổi.
Ôn Lĩnh cảm thấy may mắn là có An Nhược đi cùng, chứ với cái tính cách này của Sở Du, cô thực sự sẽ rất khó chịu.
Hắng giọng một chút, Ôn Lĩnh mới nói, "Sở tiểu thư, là như thế này, hôm nay bạn của tôi cũng muốn đi cùng chúng ta, cho nên... tôi cảm thấy vẫn nên nói với cô một tiếng."
Ở đầu bên kia, Sở Du đáp ứng rất sảng khoái, vốn dĩ là gia đình người ta đi chơi mà.
Sau khi tắt điện thoại, Sở Du bắt đầu trầm tư, bạn của Ôn Lĩnh sao? Thật tốt, vậy là có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi rồi....
Khoé miệng Sở Du cong cong lên một chút, cô khẽ mỉm cười.
Khả Khả ở một bên nhìn thấy mẹ tươi cười, cảm thấy có chút kỳ quái..
Nhưng mà cô bé cũng không để bụng chuyện này, bởi vì cô bé sắp được người bạn nhỏ của cô, thật sự rất vui.
Mấy đứa nhỏ lúc gặp nhau cực kỳ vui vẻ, nhưng mà An Nhược nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Sở Du. Nói thật, cô có chút hối hận khi đi theo đến đây, cô đứng ở phía sau Ôn Lĩnh, khe khẽ nói, "Bây giờ, mình đi còn kịp sao?"
Ôn Lĩnh nghe xong, trừng mắt với cô một cái, đúng thật là không có tiền đồ mà. Lúc không thấy được người thì miệng lảm nhảm suốt ngày với cô, bây giờ gặp rồi còn muốn trốn.
"Xin chào, tôi là Cố Dung Khanh." Cố Dung Khanh nhìn qua An Nhược và Ôn Lĩnh, không biết hai người đó đang to nhỏ cái gì, nhưng mà chắc là đang nói về Sở Du, vì tránh cho không khí xấu hổ, cho nên cô mở lời trước với Sở Du.
Cái tên Cố Dung Khanh, ở trong giới giải trí dường như ai cũng biết, đương nhiên là Sở Du biết chứ, cho nên hai người có cùng chủ đề có thể nói chuyện với nhau, chờ đến khi Ôn Lĩnh và An Nhược nói chuyện xong nhìn lại mới để ý.
Cố Dung Khanh và Sở Du đang nói chuyện vui vẻ với nhau, hai đứa bé cũng đùa giỡn vui vẻ.
Giống như, hai cô không tồn tại ở đây vậy.
Cố Dung Khanh nhận ra, mặc dù Sở Du đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt sẽ liếc nhìn An Nhược một chút, ừ... cô cảm thấy lời Ôn Lĩnh nói có chút đúng.
Hình như Sở Du có ý gì đó với An Nhược.
Hai người trò chuyện với nhau, Ôn Lĩnh đi lại chào hỏi Sở Du, "Xin chào, Cô Sở."
Sở Du cười nói, "Không cần gọi tôi là Cô Sở, gọi tên tôi là được rồi." Nói xong còn liếc nhìn Sở Du một cái. Đúng lúc này, An Nhược cũng nhìn cô, trong nháy mắt ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó An Nhược lại lẫn trốn, không biết vì sao, cô có chút chột dạ.
Rõ ràng là cô có làm cái gì đâu.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của An Nhược, Sở Du cười cười, cảm thấy An Nhược thật đáng yêu.
Sở Du càng cười, An Nhược càng chột dạ. Cô cảm thấy cái cười này không có ý tốt, cho lúc đi vào công viên giải trí, ba người kia nói chuyện rất vui vẻ, hai đứa nhỏ cũng chơi rất vui.
Mà cô.
Vẫn luôn nhìn lén Sở Du.
Sở Du thật sự quá đẹp, áo sơ mi rộng rãi, làm cho dáng người càng đẹp hơn, nhưng mà đi chơi thì mắc cái gì mà mang giày cao gót vậy.
Như vậy không phiền sao?
Vào tới bên trong, hai đứa nhỏ ồn ào đòi chơi vòng xoay ngựa gỗ, Ôn Lĩnh mang theo Cố Dung Khanh đi cùng hai đứa nhỏ. Vốn dĩ, Sở Du cũng chơi chung nhưng nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của An Nhược, Ôn Lĩnh cảm thấy, chuyện chung thân đại sự của An Nhược vẫn phải dựa vào cô.
"Bên trong có rất nhiều người, không cần thiết cả ba cùng đi, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Khả Khả."
Sở Du còn muốn nói cái gì đó, nhưng mà Khả Khả đã đi theo Ôn Lĩnh mất rồi.
Trước khi Ôn Lĩnh đi con đá lông nheo với An Nhược một cái, ý bảo An Nhược phải biểu hiện cho tốt.
Nhưng mà... cô thật sự rất nhát, thể hiện như thế nào đây?
Cô không thể hiện thì Sở Du thể hiện trước, "Gặp mặt cũng không chào hỏi một cái sao? Em gái nhỏ."
Cái từ em gái nhỏ này, làm mặt của An Nhược đỏ hồng lên, cô thật sự không được tự nhiên khi nghe Sở Du nói như vậy.
"Tôi... tôi sợ cô cảm thấy tôi tuỳ tiện...."
"Hửm?" Sở Du nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo nghi vấn.
Bây giờ, An Nhược muốn cho mình một cái tát, nói bậy nói bạ gì đâu không a, sau đó cô lại không lựa lời mà nói, "Con gái của cô thật đáng yêu, không giống cô chút nào."