"Hu... hu mình thất tình rồi!"
Ôn Lĩnh an ủi An Nhược cả tối, An Nhược vẫn không chịu ngừng khóc, đến khi cô không còn kiên nhẫn nữa, thầm mắng, đến khi nào An Nhược mới chịu sửa cái tật xấu này cơ chứ?
"Được rồi! Cậu đừng có khóc nữa, cậu với người ta cũng có quan hệ gì đâu!"
An Nhược bị Ôn Lĩnh mắng, lập tức ngây người, cô nhìn Ôn Lĩnh mà ngây ngốc. Vào lúc Ôn Lĩnh cho rằng cuối cùng cũng đã ngừng thì không biết thế nào mà nước mắt An Nhược lại rơi xuống, "Ô... Ôn Lĩnh, mình lớn từng tuổi này rồi mà còn chưa biết yêu là gì, mình thật khổ quá mà!"
An Nhược lại nhào lên người Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh muốn định đẩy cô ra, liền nghe được giọng nói nghẹn ngào, "Chuyện yêu đương không thành, mình lại bị mẹ bức hôn."
"Mình sắp 30 tuổi rồi, bằng tuổi với cậu, con cũng sắp đi học cả rồi. Nếu mình không tìm được đối tượng, chỉ có thể tiếp thu sắp xếp của mẹ."
Hoá ra, cái hôm An Nhược bị ép đi xem mắt, đã cãi một trận lớn với mẹ, mẹ An Nhược nói nếu trước 30 tuổi còn không kết hôn, thì đừng đi làm diễn viên nữa, phải nghe lời bà về nhà tìm người kết hôn.
Lúc đó An Nhược cũng khó ở, mạnh miệng mà đáp ứng.
Ôn Lĩnh vốn định mắng An Nhược, nhưng sau khi nghe An Nhược thật khổ, cô chỉ có thể vỗ vỗ lưng mà trấn An Nhược.
Lần này là khóc thật, Ôn Lĩnh cảm giác trên cổ mình đều là nước mắt của An Nhược.
Mỗi nhà mỗi cảnh, tình cảm của An Nhược thì không được thuận, đúng là không giống cô mà. Trong khoảng thời gian này, cô cũng không biết được ai khổ hơn ai.
Bên người cô còn có người khổ cùng.
Còn An Nhược thì bên người không có ai khổ chung.
Đôi chị em thâm tình nay ôm nhau gắt gao, và thế là doạ đến Lâm Tự vừa mới bước chân vào nhà.
Chờ chút đã, cô vừa mới tách ra khỏi Lương Mị, vừa tách ra Cố Dung Khanh còn gọi điện thoại cho Lương Mị, nói Lương Mị dạy cách gì đó trông rất hữu dụng, cũng chỉ có thể nghe giọng nói của Cố Dung Khanh, nhưng mà Lâm Tự cũng cảm nhận được Cố Dung Khanh rất vui. Cô và Lương Mị đều cho rằng Cố Dung Khanh và Ôn Lĩnh có tiến triển.
Nào ngờ, ai có thể nói cho cô biết, cái tình cảnh bây giờ là sao được không?
Ôn Lĩnh và An Nhược làm cái gì mà ôm chặt như vậy???
Cô đi nhẹ nhàng, đến cạnh sô pha, ngồi xem hai người kia ôm nhau.
Đại khái ba phút sau, Ôn Lĩnh mới chú ý đến cô, lập tức đẩy An Nhược ra, An Nhược bị đẩy ra có chút ngốc...
Ôn Lĩnh mở miệng trước, "Sao về đến nhà mà một chút tiếng động cũng không có, muốn hù chết chị mày à?"
Lâm Tự muốn nói, doạ đến em không phải hai chị sao....
Nhưng không chờ cô nói chuyện, thì An Nhược đã vỗ lên đầu cô một cái, trên mặt còn có nước mắt, hung tợn mà nói, "Hù chết bà già này rồi!"
Lâm Tự uỷ khuất, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Rõ ràng là hai người ôm nhau đến quên mình còn gì..."
Tiếp theo đầu lại ăn đòn....
Đánh xong rồi, An Nhược mới đem chuyện kể cho Lâm Tự nghe, trăm triệu ngàn lần Lâm Tự lại không ngờ, chị gái hàng xóm kia là Sở Du.
"Chị An Nhược, em ủng hộ chị theo đuổi cô ấy, không phải chỉ là một cô gái nhỏ thôi sao?"
Vừa nghe đến chữ cô gái nhỏ, nước mắt An Nhược lại muốn rơi xuống, Ôn Lĩnh thấy vậy lại phải đi an ủi cô, còn trừng mắt với Lâm Tự, cái hay lại không nói đi nói cái gì đâu không.
Lâm Tự cũng đâu ngờ phản ứng của An Nhược lại lớn như vậy, cô gãi gãi đầu nói, "Chị An Nhược, lỡ đâu chị nghĩ quá nhiều rồi thì sao, biết đâu người ta chỉ đơn giản là em gái thôi?"
"Ô... em gái mà lại ôm thân mật vậy sao!" An Nhược không tin.
Là một người nhiều năm làm fans, những chuyện Lâm Tự biết còn nhiều hơn cả An Nhược và Ôn Lĩnh, nếu không phải cô không có hâm mộ Cố Dung Khanh và không thân với Ôn Lĩnh, có khi mấy năm trước đã biết được quan hệ thê thê của hai người.
"Sở Du có em gái, các chị không biết à?" Lời cô vừa nói ra, cả An Nhược và Ôn Lĩnh đều nhìn qua cô, hai miệng một lời, "Sao em lại không nói sớm."
"Em... lúc nãy em không có nhớ."
Ôn Lĩnh tức giận liếc liếc rồi lại tò mò, "Làm sao mà em biết được?"
"À... cái này..." Lâm Tự chớp chớp mắt, có chút khó nói.
Nếu hai bà chị này biết được cô biết rất nhiều chuyện, có khi đánh cô không chừng.
An Nhược cũng không còn tâm trạng để khóc nữa, bây giờ cô muốn biết lời Lâm Tự nói có mấy phần là thật, sốt ruột hối thúc "Nói nhanh lên!"
"Thật ra, thời đi học em có làm fans của Sở Du..."
Ôn Lĩnh: "...."
An Nhược: "... em làm fans của Kỷ Thần Hi, rồi fans Sở Du. Vậy sao không làm fans của chị hay Cố Dung Khanh hả?"
Nào ngờ lời nói ra lại chọc vào chỗ đau của An Nhược, "Chị không thấy, thần thái của hai người đó ngự quá sao?"
An Nhược quay sang ôm Ôn Lĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu không phải Lâm Tự đã có Lương Mị, mình còn muốn đem con bé làm tình địch."
Ôn Lĩnh gật đầu tán đồng.
Lâm Tự chạy nhanh giải thích, "Không không không! Yêu đương gì đó thì thôi đi, cái thần thái đó em không gánh được."
Cô sợ An Nhược không tin, lại nói thêm, "Em thích kiểu như Lương Mị a, phải gợi cảm. Còn về mặt nghệ sĩ thì em thích vậy thôi."
"Nếu là bạn gái, chắc em bị khi dễ đến chết quá."
An Nhược nghe xong lại oa oa khóc tiếp, cô cảm thấy bản thân lúc này đã bị Sở Du khi dễ, Ôn Lĩnh dỗ thế nào cũng không được.
Ôn Lĩnh không hiểu, cô đã nói sai cái gì sao?
Lâm Tự vốn dĩ cho rằng bản thân cô không có nói sai gì, nhưng mà An Nhược khóc ngày càng dữ dội hơn, cảm thấy có thể bản thân đã nói sai rồi.
Cô quyết định đưa ra một phương án cứu trợ.
"Thật ra em còn một chuyện nữa. Em gái của Sở Du, chính là bạn học của em ở đại học."
An Nhược ngưng khóc, vẻ mặt sáng bừng, nước mắt ngừng rơi.
Ôn Lĩnh cảm thấy, Lâm Tự nói chuyện muốn cho người ta leo dốc mà, sớm nói ra không phải tốt sao, làm hại cô đi dỗ lâu như vậy....
"Vậy tại sao cô bé bị Sở Du ôm, mặt lại đỏ bừng?" An Nhược vẫn chưa từ bỏ.
"Không phải chị nói cô ấy lảo đảo một chút sao? Thật ra, nếu cô ấy làm ra chuyện mất mặt này thì sau đó sẽ thẹn...."
An Nhược rời khỏi vòng tay Ôn Lĩnh, ngồi bên người Lâm Tự, nắm lấy tay Lâm Tự, đôi mắt lấp lánh hỏi, "Em và em gái chị ấy có quan hệ thế nào?"
Lâm Tự nhích người ra, nói, "Lúc học đại học rất tốt, sau cô ấy đi du học, khoảng thời gian trước còn nhắn tin cho em nói muốn hẹn gặp mặt."
"Cái này không phải là chuyện tốt sao?"
"Em bảo cô bé mang theo Sở Du đi cùng, sau đó em cũng mang theo chị đi. Có thể chứ?" An Nhược lại dán dán lên người Lâm Tự.
Ôn Lĩnh cảm thấy, An Nhược muốn tìm đối tượng, tìm đến phát điên!
Cô không muốn nghe An Nhược ở đây mà si hoa nữa, cô đi tắm.
Vào phòng tắm, mới vừa thay quần áo đã nhận được tin nhắn của Cố Dung Khanh. Hơn nữa là tin nhắn thoại, Ôn Lĩnh mở ra nghe, liền nghe được giọng nói có chút lười biếng của Cố Dung Khanh, "Em làm gì mà không trả lời chị vậy?"
Cô kéo khung chat lên trên, nhìn thấy hai tin nhắn Cố Dung Khanh gửi cho cô nửa tiếng trước, lúc đó cô còn đang dỗ An Nhược.
[Về đến nhà rồi sao?]
[???]
Vốn dĩ, Ôn Lĩnh không định trả lời lại, rồi lại nghĩ lại, [Về nhà rồi.]
Sau đó thì đi tắm.
Lúc tắm rửa còn suy nghĩ, lát nữa phải hỏi Lâm Tự, rốt cuộc chuyện của Cố Dung Khanh là như thế nào?
Lúc Cố Dung Khanh nhận được tin nhắn của Ôn Lĩnh, cô vừa mới tắm cho Ôn Noãn xong, đang dỗ cô bé ngủ, cô tưởng rằng mình gửi nhiều tin nhắn như vậy, chắc Ôn Lĩnh sẽ nói nhiều hơn, ai biết đâu lại gửi một tin nhắn cục súc là về nhà rồi.
Cô cảm thấy bản thân học tập chưa đủ.
Lương Mị gần đây bị rơi lưới tình rồi, cho nên mấy chiêu dạy Cố Dung Khanh có chút buồn nôn....
Ngay từ đầu, Cố Dung Khanh từ chối. Nhưng mà hôm nay, cô cũng thử chút xem thế nào, nhưng thật ra có hiệu quả nha, cho nên cô bắt đầu tin Lương Mị.
Chờ Ôn Noãn ngủ rồi, cô lại gọi qua cho Lương Mị.
Đem chuyện hôm nay, hội báo chi tiết lại. Lương Mị lại dạy thêm cho cô một số chiêu, Cố Dung Khanh vẫn cảm thấy xấu hổ, nhưng mà lời Lương Mị nói rất có đạo lý.
Sau đó, cô rối rắm một lúc, mới nhắn cho Ôn Lĩnh.
Sau khi tắm xong, Ôn Lĩnh phát hiện An Nhược và Lâm Tự đã nói chuyện xong rồi, ngồi trên sô pha chơi game, nhìn cái dáng vẻ này thì An Nhược không định về nhà.
Cô ngồi bên cạnh An Nhược lau tóc, sau đó hỏi, "Hai người nói tới đâu rồi?"
An Nhược không trả lời, Ôn Lĩnh không cho chơi game, cũng không hiểu vì sao An Nhược lại đam mê cái trò này nữa, nhưng mà cũng may còn Lâm Tự, trả lời vấn đề của cô.
"Mang chị ấy đến gặp người là không có khả năng rồi đó, ca khúc chủ đề của bộ phim không phải định tìm Sở Du hát sao? Để em nói với Sở Ngọc một tiếng." Sở Ngọc chính là em gái của Sở Du.
Ôn Lĩnh gật đầu, chỉ còn cách như vậy thôi, nếu chuyện thành thì coi như An Nhược có cơ hội cùng tiếp xúc với Sở Du.
Đương nhiên, Ôn Lĩnh vẫn xem trọng chuyện ca khúc chủ đề, còn cái vấn đề tình cảm thì vừa gần lại vừa xa, nếu Sở Du không muốn thì An Nhược cũng không ép được.
Ôn Lĩnh nhìn đồng hồ, sắp 11h rồi, cô hối An Nhược và Lâm Tự đi ngủ. Lúc này, điện thoại vang lên.
Lại là Cố Dung Khanh...
Cô mở WeChat ra xem, nhìn lướt qua, thiếu chút nữa tay run quăng luôn cái điện thoại.
Cố Dung Khanh thật sự bị ma nhập rồi sao?
Chứ nếu không làm sao mà lại đi nhắn cho cô....
[Chị nhớ em.]
Ôn Lĩnh mới vừa định đi ngủ, bây giờ thì đổi ý định, bắt lấy tay Lâm Tự, không cho Lâm Tự chơi game, "Em đừng có chơi nữa, nói chuyện bán đứng chị đi."
Lâm Tự có chút ngốc.... Cô bán đứng Ôn Lĩnh lúc nào?
"Em không có bán đứng chị, cái này là do chị Lương Mị chỉ dạy cho chị ấy mà." Cứ như vậy, Lâm Tự đã bán đứng vợ mình.
Nhưng mà đây là sự thật, cô đâu có bán đứng Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh cúi đầu nhìn thoáng qua WeChat, nhìn cái tin nhắn Cố Dung Khanh gửi qua, cô cảm thấy buồn nôn muốn chết, đảm bảo cái này là do Lương Mị dạy. Lương Mị đã dạy hư Cố Dung Khanh rồi.
Cô không thèm trả lời lại.
Thật ra thì Lương Mị chỉ gì đó cho Cố Dung Khanh, cô cũng không để ý, nhưng nếu là Lâm Tự bán đứng cô, có khả năng cô sẽ không tiếp thu được.
Trước khi ngủ, cô muốn dặn Lâm Tự, nếu Lương Mị chỉ chiêu gì cho Cố Dung Khanh thì phải báo cho cô, nhưng nghĩ lại, cho dù Cố Dung Khanh có ra chiêu gì thì cô biết trước như vậy có lợi ích gì chứ?
Cô đi ngủ, hai người kia vẫn còn tán gẫu.
Lại qua mấy ngày, Ôn Lĩnh không biết Lâm Tự làm như thế nào nữa, mà Sở Du lại đồng ý hát bài hát chủ đề của bộ phim. Ôn Lĩnh đem kịch bản phim gửi qua cho Sở Du, để cho cô ấy hiểu biết về bộ phim một chút.
<<Nữ Tướng>> bộ phim điện ảnh này, xoay quanh về một cô gái, từ cung nữ trở thành phi tần, từng bước từng bước một đoạt quyền.
Cố Dung Khanh đóng vai nữ vương Chiêm Đài Minh, người người ngưỡng mộ cô nhưng cũng không thiếu người nghi ngờ cô, nghi ngờ luôn là bệnh chung của các bậc hoàng đế. Trước là thưởng thức người ta, để cho người ta từng bước từng bước thăng hoa, sau đó lại hiềm nghi rồi bắt nhốt người ta vào lao ngục.
Sau đó, Chiêm Đài Hoa mưu quyền soán ngôi.
Thật ra đối với câu chuyện này, ngay thời điểm Ôn Lĩnh chấp bút, căn bản cũng không nghĩ sẽ quay thành phim, nhưng sau khi <<Lạc Lối>> được chuyển thể thành phim, cô cũng có chút thông suốt.
Lẳng lặng ra tác phẩm mới, không bằng làm cho tới luôn. Dù sao thì cô cũng chống đỡ được, bộ phim điện ảnh lần này đều do Hứa Triết và Hứa mẹ lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư, phần còn lại là của cô.
Cô ở trong cái giới này cũng không có quen biết ai, muốn nói có thì chắc có lẽ chính là thân phận vợ trước Cố Dung Khanh, đã làm người ta chú ý đến cô nhiều hơn.
Cho nên đi đâu tìm nhà đầu tư cũng khó, nếu khó thì không cần phải đi tìm điều phiền toái cho bản thân. Cho nên cô đi quấy rầy Hứa mẹ, Hứa mẹ mấy năm qua tiền cũng không dùng gì nhiều lắm, lần này được đầu tư rất cao hứng, ngoài miệng thì nói giúp con gái nhưng trên thực tế thì cũng tính toán bản thân sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.
Cái việc kiếm được bao nhiêu tiền thì Ôn Lĩnh cũng không lo lắng lắm, có Cố Dung Khanh và An Nhược ở đây rồi, chẳng lẽ lại lỗ?
Nhưng mà làm đạo diễn thì đây là lần đầu tiên cô làm.
Bây giờ ngẫm lại, cô thực sự quá liều rồi, nếu quay chụp không tốt thì mọi thứ sẽ bị phá huỷ.
Trước kia cô cũng chỉ làm đạo diễn cho mấy bộ kịch trẻ em....
Mà phó đạo diễn Lâm Tự... lại là một nhà nhiếp ảnh.
Ừ... thôi thì đành hưởng phúc của Cố Dung Khanh và An Nhược vậy.
Cố Dung Khanh ở nhà bận rộn xem kịch bản, chỉ còn một tuần nữa là bộ phim bấm máy, nhà sản xuất của bộ phim này cô biết rất rõ.
Thật ra nếu không phải Ôn Lĩnh làm đạo diễn, chưa chắc Lương Mị đã bảo cô nhận bộ phim này.
Cô xem kịch bản rất nghiêm túc nhưng mà Ôn Noãn ngồi kế bên thì không như vậy, cô bé vốn đang xem phim hoạt hình, Cố Dung Khanh thì yên lặng xem kịch bản, xem hoạt hình một lát Ôn Noãn cảm thấy chán, bắt đầu quấn lấy cô.
"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lớn, chúng ta đi tìm mẹ lớn chơi đi." Ôn Noãn làm nũng, cô bé ở Cố gia cũng khá lâu rồi, cô bé biết gần đây mẹ lớn có chút bận.
Nhưng mà cô bé thực sự nhớ mẹ.
Lúc trước, Cố Dung Khanh hay đi ra ngoài làm việc, cho nên cô bé đối với Cố Dung Khanh đã quen rồi. Nhưng mà có một khoảng thời gian không được gặp mẹ lớn, cô bé thực sự nhớ mẹ lớn.
Cố Dung Khanh buông kịch bản xuống, bế Ôn Lĩnh lên đùi, hôn lên gương mặt nhỏ hỏi, "Vậy con muốn đi tìm mẹ lớn sao?"
Ôn Noãn gật đầu, "Muốn đi chơi với mẹ lớn và cả mẹ nữa."
Cố Dung Khanh định đáp ứng nhưng lại nhớ đến Ôn Lĩnh vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của cô, lần trước không thèm để ý đến cô rồi, chẳng lẽ lần này cô phải mặt dày đi tìm Ôn Lĩnh sao?
"Mẹ còn có việc phải làm, mẹ gọi điện cho mẹ lớn nhé, bảo mẹ lớn đến đón con được không?"
Lúc Ôn Lĩnh nhận được điện thoại của Cố Dung Khanh, cô đang cùng với Lâm Tự thảo luận việc quay hình, hai người đang thảo luận sôi nổi, thì Cố Dung Khanh gọi điện thoại đến.
Từ sau tin nhắn trên WeChat, hai người mấy ngày qua cũng không có liên lạc với nhau, trong thời gian này cô rất bận cũng không có thời gian để nghĩ đến việc đó. Hôm nay, nhìn thấy cuộc gọi này, Ôn Lĩnh liền nhớ đến tin nhắn bên WeChat, cô có chút mất tự nhiên, sợ Cố Dung Khanh lại bày trò yêu gì.
Nhưng mà... vẫn nên nghe điện thoại.
"Alo... sao vậy?" Cô vừa mới nói một câu này, thì nghe được giọng của Ôn Noãn, giọng nói đáng yêu mềm mại của con gái nói nhớ cô.
"Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ~ Khi nào mẹ mới đến đón con!"
Ôn Lĩnh cũng nhớ cô bé, Ôn Noãn là một tay cô nuôi lớn, hai người dường như mỗi ngày đều ở với nhau, nhưng mà một năm nay, thời gian cô và con gái gặp nhau ngày càng ít.
Thời gian gần đây, cô thật sự quá bận, đều đưa Tiểu Noãn đến Cố gia để cho Cố mẹ chăm sóc.
Cô nghĩ nghĩ công việc hai ngày tới, hình như có thể dành chút thời gian chơi với Ôn Noãn, "Vậy trễ chút nữa mẹ đến đón Ôn Noãn về nhà nhé?"
Nghe cô nói xong, Ôn Noãn cười vui vẻ, giọng nói lảnh lót "Được ạ." Sau đó Ôn Lĩnh nghe thấy hình như Ôn Noãn nói với Cố Dung Khanh cái gì đó.
"Mẹ ơi, chúng ta cùng đi chơi với nhau được không?" Cô nghe được giọng nói hưng phấn của Ôn Noãn khi nói với Cố Dung Khanh, sau đó là giọng nói có chút lạnh của Cố Dung Khanh, "Mẹ bận rồi, con và mẹ lớn đi chơi đi."
Cố Dung Khanh không muốn đi sao? Muốn chứ.
Đi theo Ôn Lĩnh và Ôn Noãn, một nhà ba người ra ngoài chơi. Là điều cô mơ ước lâu nay.
Nhưng cô sợ Ôn Lĩnh sẽ cảm thấy cô quá phiền, lần trước nhắn tin đã là dũng khí lớn nhất của cô rồi, nhưng mà cô đợi lâu cũng không thấy Ôn Lĩnh trả lời lại.
Cô sợ nếu cô ép Ôn Lĩnh quá, thì Ôn Lĩnh sẽ nói ra những lời mà cô không thích nghe.
Cái này... thật sự rất đau.
Ôn Lĩnh ở bên đầu điện thoại nghe được hai người nói chuyện có chút bất ngờ, cô còn cho rằng là Cố Dung Khanh bảo Ôn Noãn gọi điện thoại đến, chuyện ra ngoài chơi cũng là chủ ý của Cố Dung Khanh.
Bây giờ thì Cố Dung Khanh cũng đã có thay đổi rồi, sẽ chủ động nhắn tin cho cô.
Hơn nữa, cô còn cho rằng biết đâu được Lương Mị lại là người đưa ra chủ ý cho Cố Dung Khanh.
Nhưng mà... sao bây giờ lại không giống vậy chứ?
"Chiều nay, tôi đi đón Ôn Noãn." Cô vừa nói xong, Lâm Tự ở bên nhắc nhở, "Chị quên rồi à, chiều nay chúng ta còn phải đi ký hợp đồng với địa điểm quay phim nữa."
Cái này... cô thật sự quên mất.
Cố Dung Khanh cũng nghe được hai người bên kia nói chuyện, khoảng thời gian này cô biết Ôn Lĩnh rất bận, vì vậy mở miệng nói, "Đêm nay đi. Chị đưa Tiểu Noãn về nhà."
Không còn cách nào, chỉ có thể như vậy thôi.
Vì vậy, buổi chiều Ôn Lĩnh và Lâm Tự đi đến nơi ký hợp đồng, ký xong hợp đồng lúc trở về có chút kẹt xe. Cô không biết Cố Dung Khanh đã đưa Ôn Noãn về nhà chưa, cho nên muốn gọi điện thoại hỏi Cố Dung Khanh một câu.
Lấy điện thoại ra, là cuộc gọi nhỡ của Cố Dung Khanh, thời gian hiển thị là lúc cô đến nơi quay phim không bao lâu, lúc đó còn đang ký hợp đồng.
Cô gọi lại nhưng mà điện thoại lại không gọi được, trên dọc đường đi cũng gọi mấy lần nữa đều không được. Cho đến lúc, cô về đến nhà rồi thì Cố Dung Khanh vẫn không bắt máy.
Ôn Lĩnh cảm thấy kỳ lạ, Cố Dung Khanh không phải là người làm lơ cuộc gọi của người khác, huống chi Cố Dung Khanh cũng có gọi cho cô trước đó.
Xem ra thực sự không gọi được, Ôn Lĩnh liền gọi điện thoại cho Cố mẹ, thật ra bây giờ cũng có chút xấu hổ khi nói chuyện với Cố mẹ, nhưng mà cô không gọi được cho Cố Dung Khanh, cô vẫn lo lắng.
Cố mẹ rất nhanh đã nghe điện thoại, không chờ Ôn Lĩnh nói chuyện, Cố mẹ đã hỏi trước.
"Ôn Lĩnh à, sao vậy con?"
"Dì, con muốn hỏi một chút, Dung Khanh đưa Tiểu Noãn đi rồi sao?"
"Đi từ sớm rồi mà, sao vậy?"
Vừa nghe Cố mẹ nói, trong nháy mắt Ôn Lĩnh có một cảm giác không tốt, cô nói với Cố mẹ không có việc gì, cô cũng chỉ hỏi hỏi một chút, sau đó liền ngắt điện thoại.
Cô tiếp tục gọi cho Cố Dung Khanh.
Cô vừa mới gọi tiếp, thì điện thoại của Lâm Tự liền vang, điện thoại của Lâm Tự có kết nối với loa bluetooth ở trên xe.
Một khi nhận cuộc gọi, Ôn Lĩnh có thể nghe được giọng sốt ruột của Lương Mị, "Em và Ôn Lĩnh đang ở bên cạnh nhau sao? Dung Khanh xảy ra chuyện rồi."
Ở trong điện thoại, Lương Mị nói cho các cô biết, Cố Dung Khanh đưa Ôn Noãn đi trên đường xảy ra tai nạn giao thông, có người vượt đèn đỏ, đụng phải xe của Cố Dung Khanh.
Lúc Ôn Lĩnh đến bệnh viên, nhìn thấy Cố Dung Khanh đứng trên hành lang, trên người còn có vết máu, cô không nhìn thấy Ôn Noãn, không biết Ôn Noãn sao rồi.
Trong nháy mắt, Ôn Lĩnh vô cùng hoảng loạn, cô đi nhanh đến trước mặt Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh nhìn thấy Ôn Lĩnh, nước mắt liền rơi xuống, cô ôm lấy Ôn Lĩnh mà khóc, "Sao em lại không nghe điện thoại, chị rất sợ."