Lúc Kỷ Thần Hi nhìn thấy cái tin này, tức giận mà ném điện thoại. Hai mắt đỏ bừng không hề có một tí nào bộ dáng đoan trang thường ngày, Giả Tình ở bên cạnh nhìn Kỷ Thần Hi nổi điên.
Kỷ Thần Hi cũng không có đối xử dịu dàng với cô, thậm chí còn có chút bạo lực, nhưng lúc nổi điên như thế này thật hiếm thấy, chắc cũng đâu đó hai ba lần. Một lần là ở trong đoàn phim <<Lạc Lối>>, không biết Kỷ Thần Hi lên cơn điên gì, hơn nửa đêm gọi cho cô, bảo cô đến đoàn làm phim.
Sau đó làm mọi cách để làm nhục cô... chắc vẫn là vì Cố Dung Khanh. Cái người Kỷ Thần Hi này, chỉ cần có tin gì liên quan đến Cố Dung Khanh, thì cả người lập tức không được bình thường, không hề giống như vẻ bề ngoài đoan trang nhã nhặn.
Cô ta chính là một kẻ điên.
Giống như hiện tại, cô ngồi trên sô pha, thờ ơ mà nhìn Kỷ Thần Hi nổi điên.
Cô vốn cho rằng Kỷ Thần Hi sẽ tiếp tục phát điên. Nào ngờ Kỷ Thần Hi bật người ngồi dậy, đi đến trước mặt cô, nắm chặt lấy bả vai cô mà hỏi, "Cô nói xem, rốt cuộc Cố Dung Khanh yêu cô ta là vì cái gì?"
Giả Tình nhìn bộ dáng của Kỷ Thần Hi, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Lúc ấy, Kỷ Thần Hi một lòng với Cố Dung Khanh, nhưng lại không nói ra, một hai phải chờ Cố Dung Khanh kết hôn rồi mới tỉnh ngộ.
Lại nghĩ thêm một chút, cô và Cố Dung Khanh cũng có một chút giống nhau, nhưng mà Cố Dung Khanh lại may mắn hơn cô nhiều. Cho dù bây giờ đã ly hôn rồi, nhưng đã từng có một người yêu Cố Dung Khanh là Ôn Lĩnh, hơn nữa chưa chắc là không còn yêu.
Nhưng mà Kỷ Thần Hi lại không giống vậy, Cố Dung Khanh nhất định sẽ không yêu Kỷ Thần Hi.
Cho dù Kỷ Thần Hi không làm những điều tổn thương đến người khác, Cố Dung Khanh cũng sẽ không yêu. Huống chi là Kỷ Thần Hi đã làm những chuyện kia.
Nghĩ vậy, Giả Tình mỉm cười, nụ cười này trong mắt Kỷ Thần Hi có chút chói, lời nói ra có thể sẽ tàn nhẫn nhưng Giả Tình vẫn sẽ nói.
"Có lẽ, cô ấy ưu tú hơn cô.'
Quả nhiên, cô vừa nói xong, Kỷ Thần Hi đã điên càng điên hơn, lôi kéo cô quăng lên giường, Giả Tình cũng không ngờ Kỷ Thần Hi ra tay nhanh như vậy, còn rất tàn nhẫn, Giả Tình bị quăng lên giường kêu rên một tiếng, vừa định đứng dậy, thì Kỷ Thần Hi đã đánh cô rồi.
"Ưu tú hơn chị sao? Cô ta có gì ưu tú hơn chị?
"Chị làm nhiều điều như vậy đều là vì em mà.'
Giả Tình cười lạnh, lại đến giờ phát điên rồi.
Thật sự cô không hiểu được, tại sao bản thân đã có lúc đau lòng cho Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi, con người này ngoại trừ vẻ bề ngoài xinh đẹp còn có cái gì chứ, lúc trước là cô bị cái vẻ bọc bên ngoài này dụ dỗ.
Cũng không phải, cô ta có tiền nha, mà cô cũng xứng đáng bị vậy.
...
Từ lúc Cố Dung Khanh phát thông báo làm sáng tỏ đến bây giờ, đã gần một tháng. Một tháng này, Ôn Lĩnh vẫn luôn bận rộn chuyện công ty và kịch bản, chỉ là ngẫu nhiên nhắc đến Cố Dung Khanh, cô có chút ngây người.
Ngày hôm đó, Cố Dung Khanh phát thông báo làm sáng tỏ, An Nhược nhìn thấy trạng thái của Ôn Lĩnh, rõ ràng là đã mềm lòng.... Còn bày đặt chết không thừa nhận, cô còn cho rằng Cố Dung Khanh sẽ thừa thắng xông lên, nào ngờ một tháng đã qua rồi, không biết Cố Dung Khanh lặn dưới biển đã ngoi lên chưa nữa.
Mà chị gái hàng xóm của cô, cũng lặn ở biển nào rồi không biết.
Công ty của Ôn Lĩnh cũng đi vào quỹ đạo, hợp đồng của An Nhược cũng sắp đến hạn, cô quyết định không gia hạn, mà bản thân đi ra thành lập một phòng làm việc, bộ phim đầu tiên nhận diễn chính là <<Nữ tướng>> của Ôn Lĩnh.
Lúc đầu đọc kịch bản, An Nhược cảm thấy cô rất phù hợp với nhân vật Nữ Tướng này, nhưng nhân vật nữ vương này... hơi khó xử lý.
"Mình cảm thấy Kỷ Thần Hi rất hợp với vai diễn này." An Nhược và Ôn Lĩnh đang ở công ty điện ảnh Tranh Noãn, Công ty điện ảnh Tranh Noãn chính là tên công ty của Ôn Lĩnh.
Lúc An Nhược nói câu này, Ôn Lĩnh đang đọc kịch bản, lời An Nhược nói đều lọt vào tai Ôn Lĩnh, chẳng qua....
Tìm Kỷ Thần Hi sao? Hình như không tốt cho lắm.
"Bề ngoài của Kỷ Thần Hi thật sự rất thích hợp với hình tượng nữ vương." Kỷ Thần Hi rất cường thế, không thể phụ nhận được, cái thần thái này thật sự đỉnh nha.
Đoan trang nhưng lại cường thế, có thể áp bức người khác.
Nhưng mà, Ôn Lĩnh không muốn tìm Kỷ Thần Hi.
Hơn nữa bây giờ Kỷ Thần Hi còn tự dâng mình đến cửa thử vai, cô cảm thấy Kỷ Thần Hi không có ý gì tốt. Mấy chuyện lúc trước với Cố Dung Khanh, tuy cô chưa nói cái gì hết, nhưng mà Hứa Triết đã giúp cô điều tra, nhưng mà Kỷ Thần Hi làm việc rất sạch sẽ, không thể điều tra được cái gì cả.
Nhưng mà, Ôn Lĩnh luôn đem chuyện này ghim trong lòng, với tính cách của Kỷ Thần Hi, cô cũng không tin con người này không có bí mật, cô còn nghĩ, nếu lúc nào mà cô có thể đào ra được, có thể sẽ gây chấn động giới giải trí.
Ôn Lĩnh thả kịch bản xuống, bắt chéo chân, muốn nói cái gì đó.
An Nhược nhìn cô, cũng chờ cô mở miệng.
Nhưng mà Ôn Lĩnh lại không mở miệng nói cái gì.
Thật ra ngoài Kỷ Thần Hi, thần thái của Cố Dung Khanh rất hợp, mặc dù có chút đối lập với Kỷ Thần Hi, nhưng mà gương mặt của Cố Dung Khanh cũng đủ lạnh rồi, vẫn có thể làm người ta khiếp sợ. Điều này, Ôn Lĩnh chỉ nghĩ chứ không có nói ra.
Cô thay đổi đề tài khác, nói với An Nhược, "Ca khúc chủ đề, mình muốn mời Sở Du hát."
An Nhược nghe xong cũng gật đầu, Sở Du cũng khá tốt.
Là Thiên Hậu của giới âm nhạc, có một giọng hát cực kỳ khoẻ và nội lực, nhưng mà mời được sao? Cô đem câu này ra hỏi, Ôn Lĩnh cũng ngẫm ngẫm, thật sự có chút lạ.
Sau khi Thiên Hậu Sở Du ly hôn, nhìn giống như là giải nghệ vậy, hai năm qua không có tin tức gì, cũng không phát hành album, tổ chức đêm diễn cũng không luôn.
Nhưng mà fans lại rất trung thành.
Các cô muốn tìm người cũng chưa chắc tìm được, mà nếu có tìm được cũng chưa chắc mời được.
"Nhưng mà mình thấy cô ấy rất thích hợp." Ôn Lĩnh không cam lòng.
"Vậy cứ thử xem đi."
Thời gian không còn sớm, cũng sắp đến giờ Ôn Lĩnh đi đón Ôn Noãn, rồi mang Ôn Noãn đến Cố gia.
Ôn Lĩnh nghĩ là Cố Dung Khanh không có ở nhà, cho nên đích thân cô đưa Ôn Noãn đến Cố Gia, chuông cửa vừa nhấn, cửa mở ra, người bên trong lại là Cố Dung Khanh.
Ôn Lĩnh đã lâu rồi không nhìn thấy Cố Dung Khanh, từ lúc hai người quen biết nhau đến bây giờ cũng chưa bao giờ có đoạn thời gian dài như vậy mà không gặp nhau, nhiều nhất là nửa tháng.
Cô phát hiện hình như Cố Dung Khanh gầy hơn trước rất nhiều, trong video nhìn Cố Dung Khanh cũng không được rõ cho lắm, mà bây giờ Cố Dung Khanh lại đang đứng trước mặt cô.
"Vào ngồi một chút đi." Thật ra Cố Dung Khanh rất khẩn trương, cô biết Ôn Lĩnh đều canh cô không có ở nhà mới đưa Ôn Noãn đến. Hôm nay, đáng lý ra cô cũng không ở nhà, <<Lạc Lối>> đang trong giai đoạn thu âm nhưng hôm nay cô có chút không thoải mái cho nên không đi.
Mà thật ra cô cũng không có gì không thoải mái cả, chẳng qua là muốn gặp Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh không nhúc nhích, Ôn Noãn buông tay cô ra, chạy đến đến lòng ngực Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh bế Ôn Noãn lên, thấy Ôn Lĩnh đứng ở cửa không nhúc nhích, cô đưa một tay ra kéo lấy tay Ôn Lĩnh, dịu dàng nói, "Em vào đi."
Thật ra, cô cũng rất sợ, sợ Ôn Lĩnh sẽ dứt khoát ném tay cô ra, sau đó lại nói một câu ghê tởm.
Nhưng mà bây giờ cô biết làm sao? Thật sự cô rất muốn đến gần Ôn Lĩnh.
Thật may là Ôn Lĩnh không có làm điều mà Cố Dung Khanh sợ, tuỳ ý để Cố Dung Khanh lôi kéo đi vào nhà.
Thật ra, Ôn Lĩnh còn chưa kịp phản ứng, cô không nghĩ là Cố Dung Khanh sẽ chủ động kéo tay cô, lúc phản ứng lại thì Cố Dung Khanh đã kéo cô đi vào trong rồi. Lúc này có muốn dứt ra cũng không kịp.
Trong lòng Ôn Lĩnh nghĩ, cô không muốn làm Cố Dung Khanh xấu hổ.
Cứ như vậy, Cố Dung Khanh một tay bế Ôn Noãn, một tay nắm tay Ôn Lĩnh.
Cố Dung Khanh có thể cảm nhận được tim cô đang đập thình thịch, mặt có chút hồng hồng, sao trước kia cô lại không biết, chỉ cần nắm tay Ôn Lĩnh thì tim sẽ đập nhanh như thế này?
Thậm chí tay còn ra mồ hôi nữa, cũng không biết Ôn Lĩnh có cảm giác được hay không....
"Ôi, cháu ngoại của bà, đến đây nào...." Cố mẹ mang thức ăn đặt lên bàn, liếc mắt nhìn thấy Cố Dung Khanh bế Ôn Noãn đi đến, mới vừa mở miệng thì thấy được Ôn Lĩnh ở phía sau, tay đang bị Cố Dung Khanh nắm lấy, bà có chút ngạc nhiên, lời muốn nói cũng không nói nữa.
Thật ra bà biết tâm tư của con gái nhà mình, hôm nay là muốn gặp Ôn Lĩnh chứ gì nữa... nào ngờ, còn có thể mang Ôn Lĩnh quẹo vào đây nha.
"Ôn Lĩnh tới sao con, ở lại ăn cơm nha, mấy món này đều là Cố Dung Khanh nấu đó." Cố mẹ cười tỉm tỉm nói với Ôn Lĩnh, thuận tiện còn khen con gái một chút. Con gái bà ngày trước, mười ngón tay không dính nước, bây giờ bà cũng muốn Ôn Lĩnh lau con mắt mà nhìn.
Quả nhiên, lời của Cố mẹ nói Cố Dung Khanh nấu ăn làm cho Ôn Lĩnh không tin được, nhìn chằm chằm Cố Dung Khanh, mà Cố Dung Khanh lại đỏ mặt.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn học nấu ăn, cô cảm thấy bản thân đã nấu tốt rồi, nhưng mà làm cho Ôn Lĩnh ăn thì.... Bỗng nhiên, cô có chút lo lắng, không biết có hợp khẩu vị của Ôn Lĩnh không nữa, sợ Ôn Lĩnh không thích.
Lúc này, Ôn Noãn túm lấy cánh tay Ôn Lĩnh nói, "Mẹ ơi, mẹ nhỏ nấu ăn ngon lắm." Mỗi tuần, Ôn Noãn đều đến Cố gia ở, lần đầu tiên Ôn Noãn ăn cơm do Cố Dung Khanh nấu, Cố Dung Khanh cũng rất lo lắng. Cô sợ Ôn Noãn không ăn được, cũng may Ôn Noãn ăn xong còn chớp chớp mắt nói, "Ăn ngon rất ngon nha, mẹ~" Cố Dung Khanh mới yên lòng, sau đó qua hơn một tháng rèn luyện, tài nghệ của cũng khá hơn trước, nhưng mà... cô vẫn sợ Ôn Lĩnh không thích.
Lúc Ôn Lĩnh đi vào nhà, cô cũng chỉ muốn chào hỏi một cái, nào ngờ Ôn Noãn lại lôi kéo cô, Cố mẹ lại rất nhiệt tình, ngay cả Cố ba cũng gia nhập trong đoàn quân mời khách.
Ôn Lĩnh cũng không biết từ chối như thế nào, trong lòng có chút phức tạp, trước kia ăn một bữa cơm cũng là một chuyện rất bình thường. Còn bây giờ, cô bị bốn đôi mắt nhìn chằm chằm, thật sự áp lực quá.
Ôn Lĩnh ngồi vào bàn ăn, cầm đôi đũa lên, cũng không biết nên ăn món nào.
Cô và Cố Dung Khanh quen nhau mười năm, trước nay chưa từng ăn đồ do Cố Dung Khanh nấu. Hơn nữa khẩu vị của Cố Dung Khanh cô biết rất rõ, cho nên nhìn trên bàn đồ ăn hơn một nữa theo khẩu vị của cô.... Trong lòng lại phức tạp tiếp.
Lúc Ôn Lĩnh đang ngây người, Cố Dung Khanh đã gắp một miếng thịt gà đặt vào trong chén cho cô, Ôn Lĩnh ngẩng đầu, Cố Dung Khanh chỉ cười cười với cô. Cư nhiên, trên mặt còn hồng hồng nữa a.
Ôn Lĩnh chợt phát hiện, gần đầy Cố Dung Khanh rất hay đỏ mặt.
Cố Dung Khanh còn phù hợp với hình tượng nữ vương của cô sao?
Không đúng, cô đâu có mời Cố Dung Khanh thử vai đâu!
Cô gắp miếng thịt gà lên, cắn một cái, nhai nhai, nuốt xuống.
Sau đó lại cắn một miếng nữa.
Thấy Ôn Lĩnh không có khen mình, trong lòng Cố Dung Khanh có chút mất mát.
Nhưng mà thấy Ôn Lĩnh vẫn còn ăn tiếp, trong lòng lại yên tâm.
Sau đó, cô lại gắp cho Ôn Lĩnh không ít đồ ăn.
Ôn Lĩnh không nói chuyện, nhưng trong lòng lại bộn bề chuyện. Trước kia, cô đã từng hy vọng được như thế này, nhưng bây giờ cô đã được như ý muốn, nhưng trong lòng lại không dễ chịu.
Cố Dung Khanh như vậy, làm cho cô càng thấy phiền chán, tại sao lúc cô từ bỏ rồi mới đối xử với cô như vậy?
Nhưng mà, cô yêu trái tim Cố Dung Khanh, cho nên cũng có chút thả lỏng.
Sau khi ăn xong, Cố mẹ và Cố ba còn định giữ Ôn Lĩnh lại nói chuyện, nhưng Ôn Lĩnh không ở lại, nói có việc phải đi.
Cô thật sự không muốn ở lại đây, càng tiếp tục nữa thì tâm lại không kiềm chế được mà quấn lấy Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh đưa cô ra đến cửa, Ôn Lĩnh cũng không thèm nhìn Cố Dung Khanh một cái.
Ở trong mắt Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh đang chạy trối chết a.