Cúp điện thoại, Cố Dung Khanh vẫn còn xấu hổ....
Cô không ngờ Lương Mị lại tiến triển nhanh như vậy, đã ở cùng Lâm Tự, rõ ràng mấy hôm trước hai cô gọi điện thoại với nhau, Lương Mị còn bảo còn phải chờ thêm một thời gian nữa, chờ thêm một thời gian là chờ mấy ngày sao?
Chưa hết... nhanh như vậy đã làm... mấy cái chuyện làm người ta mặt đỏ tai hồng....
Là một người trưởng thành, nghe thấy mấy cái chuyện này, ít nhiều sẽ không được tự nhiên cho lắm.
Mà bây giờ, Lương Mị đã có Lâm Tự rồi, còn cô với Ôn Lĩnh thì....
Cô cũng không biết ngoài Ôn Noãn ra, cô còn cơ hội nào để gặt mặt Ôn Lĩnh nữa, hình như khoảng cách của hai người ngày càng xa.
Nhưng lời nói của An Nhược, vẫn còn ở bên tai cô.
Phản ứng của Ôn Lĩnh.... Chắc chắn lúc đó Ôn Lĩnh đã nghe được lời cô nói, nhưng lại xem như không có gì.
Hôm nay, còn đi ăn lẩu với An Nhược, ăn thì thôi đi, còn bị chụp hình nữa.... Ảnh chụp.
Hai người ở bên ngoài ôm ôm ấp ấp cái gì vậy?
Nghĩ đến thôi thì cảm xúc bị Lương Mị cắt ngang lại trở lại.
Cũng vì cô thấy được hot search của An Nhược và Ôn Lĩnh cho nên cô mới gọi điện thoại cho Lương Mị.
Nhưng mà cho dù cô có hỏi Lương Mị thì chưa chắc gì Lương Mị đã biết, An Nhược cũng không phải nghệ sĩ của Vạn Dương, nhưng mà cô chỉ muốn nói với Lương Mị vậy thôi.
Tại sao trước kia, cô lại không biết Ôn Lĩnh lại thu hút nhiều phụ nữ như vậy chứ? Ôn Lĩnh với An Nhược thực sự không có gì sao?
Cố Dung Khanh có chút không tin, không biết vì sao lại bị chụp hình, nhưng mà cô vẫn thấy hai người kia có gì đó mờ ám.
Gần đây, cô cảm thấy bản thân thật kỳ lạ, lúc trước toàn tâm toàn ý làm việc, xem nhẹ quá nhiều việc. Mà bây giờ, cô lại điên cuồng muốn tìm Ôn Lĩnh về bên cạnh cô.
Cô thậm chí còn muốn gọi điện thoải hỏi Ôn Lĩnh, nhưng mà.... Tối hôm qua, cô có gọi cho Ôn Lĩnh nhưng Ôn Lĩnh không nghe máy, cũng không có gọi lại cho cô.
Trước kia sẽ không như vậy, càng ngày Cố Dung Khanh càng cảm thấy uỷ khuất, cũng cảm thấy bản thân xứng đáng bị đối xử như vậy.
Cô đứng trên ban công, cảm thấy lạnh vì vậy đi về phòng, Ôn Noãn đã ngủ rồi, đứa nhỏ này thật sự làm cho người khác phải ít lo lắng, cơ bản không cần dỗ cũng đã ngủ rồi.
Cố Dung Khanh nhìn Ôn Noãn ngủ, cái miệng nhỏ chu chu ra, hai tay đặt ở bên người ngay ngắn, giống Ôn Lĩnh vậy.
Nhìn Ôn Noãn một lát, hơn nửa đêm rồi, cô đưa ra một quyết định. Ngày mai, cô sẽ gọi cho Lương Mị, cô muốn giảm tải bớt công việc.
Mấy năm nay, đam mê với công việc làm cho cô bỏ lỡ quá nhiều thứ.
Cô từng cho rằng đối với Ôn Lĩnh, đó là một thói quen, nhưng mà... cái thói quen này thật đáng sợ, cô thực sự không chịu nổi khi thấy An Nhược và Ôn Lĩnh có tiếp xúc thân mật với nhau, cô cũng không tiếp thu được cái ánh mắt địch ý kia của cô giáo Ôn Noãn.
Kết hôn bảy năm, cô xem trọng công việc, vui vẻ hưng phấn trong đó, gạt Ôn Lĩnh và Ôn Noãn sang một bên để hai người sống với nhau, rồi từng ngày từng này cô lãng quên mất hai người, cuối cùng làm cho Ôn Lĩnh thương tích đầy mình.
Thậm chí... cô còn không có kiên nhẫn nữa.
Có khả năng thích sao? Mấy tháng trước Cố Dung Khanh nói với Ôn Lĩnh như vậy đó, cô cảm thấy bản thân cô quá khốn nạn....
Ngày hôm sau, Cố Dung Khanh dậy rất sớm, cô làm bữa sáng cho Ôn Noãn, chờ Ôn Noãn ăn xong, cô muốn gọi điện thoại cho Lương Mị, nhưng nghĩ đến có thể Lương Mị còn chưa thức dậy, cho nên cô đành phải nhắn WeChat.
Sau khi có quyết định này, cô thực sự gấp không chờ được nữa rồi, muốn nói cho Lương Mị nghe.
Nhắn tin cho Lương Mị xong, cô thở nhẹ nhàng và vui vẻ, sau khi Ôn Noãn ăn sáng xong, cô mang Ôn Noãn về nhà Ôn Lĩnh. Trên đường đi đều suy nghĩ lát nữa gặp Ôn Lĩnh, phải nói chuyện cho thật tốt... kết quả nào ngờ....
Ôn Noãn nhập vân tay vào mở khoá, lúc hai người đi vào, trong nhà rất yên lặng, Cố Dung Khanh cảm giác có gì đó lạ. Cô nhớ rõ Ôn Lĩnh là người dậy rất sớm, sao hôm nay đã 9h rồi mà còn chưa dậy.
Hai người rón ra rón rến đi đến phòng Ôn Lĩnh, chưa kịp đi mở cửa, đã nghe được âm thanh kỳ quái ở bên trong truyền ra.
"Không cần... đau quá...." Là giọng của An Nhược, giọng nói rất mềm mại dễ nhận biết, hơn nữa cái giọng nói không chỉ mềm mại, mà còn có chút ấm ức dường như muốn khóc....
Nghe được âm thanh này, sắc mặt Cố Dung Khanh trắng bệch, cô muốn gõ cửa....
Nào ngờ bên trong có tiếng Ôn Lĩnh, "Nhịn một chút đi, đau xong sẽ thoải mái...."
Rắc.... Cố Dung Khanh cảm giác tim mình như vỡ rồi.
Hai người đó... cư nhiên...
Trong nháy máy, tâm trạng hạ xuống cực độ, Cố Dung Khanh dường như mất khống chế, cô cắn chặt môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Cố Dung Khanh cảm thấy bản thân gần đây rất thích khóc, nhưng mà trong lòng thật sự quá khổ sở....
Cô muốn chất vấn Ôn Lĩnh nhưng mà bây giờ cô có tư cách gì?
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ của Ôn Noãn, nói nhỏ, "Mẹ con còn chưa thức dậy, chúng ta xuống nhà chờ đi."
Ôn Noãn có điểm nghi hoặc, tại sao mẹ nhỏ lại khóc? Còn mẹ lớn và mẹ nuôi đang làm cái gì vậy?
Cô bé muốn gõ cửa, nhưng mà sức của mẹ rất lớn, đã trực tiếp bế cô bé lên.
Cố Dung Khanh ôm Ôn Noãn xoay người chuẩn bị đi xuống nhà, thì từ trong phòng Ôn Lĩnh truyền đến tiếng sột xoạt.
Sau đó, Ôn Lĩnh mở cửa ra.
Ôn Lĩnh vừa mở cửa cũng có chút ngốc, cô không biết Cố Dung Khanh làm sao lại xuất hiện ở đây.
"Sao trước khi tới, không gọi điện thoại cho tôi?" Giọng nói mang theo sự lạnh nhạt, Cố Dung Khanh càng uỷ khuất thêm.
"Chị... chị sợ chăm sóc cho Ôn Noãn không tốt, cho nên...." Không chờ Cố Dung Khanh nói, Ôn Lĩnh đã gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, sau đó đi đến bế lấy Ôn Noãn từ trên người cô.
Rồi sờ sờ cái bụng nhỏ của Ôn Noãn, cười nói, "Bảo bối, nhớ mẹ sao?"
"Nhớ chứ ạ." Ôn Noãn cười khanh khách, sau đó hôn Ôn Lĩnh một cái.
Hai người trông rất hoà thuận vui vẻ, mà Cố Dung Khanh lại không thể chen vào được, cô muốn nói với Ôn Lĩnh, không phải cô không chăm sóc được cho Ôn Noãn, cũng không phải vì hôm qua mẹ cô bảo cô mang Ôn Noãn đưa về cho Ôn Lĩnh.
Mà là cô muốn gặp Ôn Lĩnh.
Nhưng... lời này cũng không kịp nói vì An Nhược đã đi ra sau đó. Cho nên Cố Dung Khanh cũng không muốn nói nữa.
Lúc An Nhược đi ra, dáng đi có chút lạ, chân cũng bị sưng lên. Hôm qua, cô đi ăn với Ôn Lĩnh xong, vừa mới đi ra khỏi nhà hàng đùa giỡn sao đó, bị trật chân....
Còn vì chuyện này mà lên hot search nữa chứ, sáng sớm nay người đại diện đã gọi điện thoại cho cô, chân cô còn đau mà bên kia điện thoại cứ lải nhải, thật phiền phức.
Cho nên cô khi dễ Ôn Lĩnh, bắt Ôn Lĩnh xoa chân cho cô....
Nào biết Ôn Lĩnh xoa đau muốn chết, Ôn Lĩnh thật sự không nương tay a, giống như đem hết cái hận mấy năm nay bị cô khi dễ trả lại vậy đó.
Nhưng mà bây giờ, Ôn Lĩnh nhìn thấy cô đi ra, lập tức đi đến đỡ cô, cái hành động này cô rất vừa lòng nha, An Nhược cũng rất tự nhiên dựa vào Ôn Lĩnh.
Nhưng ở trong mắt Cố Dung Khanh, điều này thật sự quá tàn nhẫn.
Hơn nữa An Nhược còn chiếm lấy con gái cô....
"Tiểu bảo bối, mẹ nuôi nhớ con muốn chết a, lại đây mẹ hôn cái nào." An Nhược hôn lên mặt Ôn Noãn, còn dính nước miếng nữa, nhưng mà Ôn Lĩnh không những không ghét bỏ, cư nhiên còn rất vui vẻ.
Cô nghĩ, có lẽ nếu Ôn Lĩnh và An Nhược ở bên nhau, chắc sẽ hạnh phúc.
Giữa hai người đó đều có đề tài chung với nhau, sẽ không giống như cô vậy, lúc ở cùng Ôn Lĩnh dường như đánh mất khả năng ngôn ngữ vậy.
Cô muốn đi xuống nhà, cô vốn dĩ chỉ muốn đưa Ôn Noãn về thôi mà.
Nhưng mà cô đi được hai bước, bỗng nhiên dừng chân lại.
Không, cô đến đây, không chỉ đưa Ôn Noãn về, cô còn chuyện muốn nói với Ôn Lĩnh.
Vì thế quay đầu lại, nhìn Ôn Lĩnh và An Nhược.
"Ôn Lĩnh, chị có lời muốn nói với em."
Cô vừa nói xong, Ôn Lĩnh còn chưa nói gì, An Nhược đáp lại, "Ôi, tôi còn tưởng ảnh hậu Cố đi rồi chứ."
Cố Dung Khanh không thèm để ý đến cô, mắt cô vẫn nhìn Ôn Lĩnh, cô biết đôi mắt cô bây giờ đã đỏ hồng, cô không còn cách nào, chỉ có thể dùng khổ nhục kế.
Cô bắt lấy vạt áo của Ôn Lĩnh, giọng nói có chút mềm mềm, "Ôn Lĩnh, chị có chuyện muốn nói với em ~"
Quả nhiên, nghe Cố Dung Khanh nói xong, biểu cảm Ôn Lĩnh có chút mất tự nhiên. An Nhược đều nhìn thấy cả, hung hăng mà trừng mắt với Ôn Lĩnh.
Bây giờ, Cố Dung Khanh có thể làm vậy luôn sao? Cô thực sự rất bội phục.
Nhưng mà cho dù bội phục, cô vẫn thấy Cố Dung Khanh xứng đáng bị như vậy, cho nên vẫn làm cho Cố Dung Khanh không thoải mái.
Cô sờ sờ mặt Ôn Lĩnh nói, "Ngày hôm qua, bận việc cả đêm. Hôm nay, còn phải cùng vợ trước nói chuyện. Tình yêu à, thật sự vất vả cho tình yêu quá rồi."
Ôn Lĩnh đã quen với An Nhược như vậy rồi, cô chỉ liếc một cái cũng không nói gì.
Nhưng mà phản ứng của Cố Dung Khanh làm cho An Nhược rất hài lòng, sắc mặt Cố Dung Khanh trắng bệch, cái tay đang nắm lấy vạt áo Ôn Lĩnh càng dùng sức.
Thoả mãn được lòng ác ma của bản thân rồi, cho nên cô nên nhường sân khấu lại a.
Ôn Noãn bị cô chơi đùa vui vẻ, rất tự nhiên đi vào phòng ngủ với cô.
Thật ra Ôn Lĩnh cũng chẳng muốn nói chuyện với Cố Dung Khanh.
Nhưng đột nhiên Cố Dung Khanh nắm lấy tay cô, sau đó mười ngón tay đan vào nhau.
"Chị làm cái gì vậy?" Ôn Lĩnh như một con mèo xù lông, cô cũng không biết vì sao, khi Cố Dung Khanh nắm lấy tay cô, cô chỉ muốn ném ra.
Cố Dung Khanh bị hành động của Ôn Lĩnh làm cho hoảng sợ, nhanh chóng thả tay ra, cúi đầu nhìn Ôn Lĩnh.
"Chị... chị có chuyện muốn hỏi em một chút..."
Nhìn biểu cảm của Cố Dung Khanh cô biết Cố Dung Khanh muốn hỏi cái gì. Ngày hôm qua lên hot search, chắc chắn Cố Dung Khanh đã nhìn thấy rồi. Cho nên nghi ngờ mối quan hệ của cô và An Nhược, hơn nữa giọng của An Nhược vừa rồi ở trong phòng cũng làm cho lòng người nghe mơ hồ, cho nên cô cũng không muốn Cố Dung Khanh nói thêm cái gì.
"Có liên quan gì đến chị hả?"
Một câu này của Ôn Lĩnh, quả nhiên đã chặn lại lời Cố Dung Khanh muốn nói tiếp.
Cố Dung Khanh cười cay đắng, đúng vậy, cái này thì có liên quan gì đến cô chứ?
Nhưng mà... cô vẫn muốn nói.
Cố Dung Khanh hít một hơi thật sâu, nhìn Ôn Lĩnh nói, "Thật ra, từ ngày hôm đó, chị vẫn có lời muốn nói với em."
"Trước kia chị... thờ ơ, lạnh nhạt, chỉ biết quan tâm đến bản thân, không có quan tâm đến cảm nhận của người bên cạnh, nhưng mà... bây giờ chị mới biết được, chị yêu...."
"Đừng nói! Đừng nói mấy lời làm cho tôi thấy ghê tởm, đừng khiến tôi cảm thấy tấm chân tình bao năm qua của tôi lại dành cho một người như chị vậy."
Ghê tởm? Ôn Lĩnh cảm thấy cô ghê tởm? Cô là người như vậy sao? Ở trong lòng Ôn Lĩnh, cô là loại người gì?
Cố Dung Khanh cảm thấy bản thân sắp ngã xuống, không biết là do sáng nay ăn quá ít, hay là vì lời Ôn Lĩnh nói...
Nhìn thấy vẻ mặt bị thương của Cố Dung Khanh, Ôn Lĩnh chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô đột nhiên đến gần Cố Dung Khanh, đối mặt với cô mà nói, "Ngày hôm đó, tôi đã nói rất rõ ràng với chị. Tôi mệt rồi."
Tôi mệt rồi.
Ba chữ này, Ôn Lĩnh nói ra nhẹ nhàng hơn so với lúc trước, Cố Dung Khanh cũng nghe rõ, nhưng mà lời này dừng ở trong lòng cô, lại đau hơn so với lúc trước nhiều.
Cô biết bản thân không kiềm được mà khóc nữa rồi, sau khi Ôn Lĩnh nói xong, nước mắt đã chảy ra.
Nhưng mà nụ cười Ôn Lĩnh càng xem thường cô.
"Chị..." Cố Dung Khanh muốn nói chuyện, nhưng mà giọng nói lại bị tiếng cười của Ôn Lĩnh chặn lại.
"Ảnh hậu Cố về đi, về sau nếu muốn gặp Ôn Noãn thì liên lạc với tôi."
Ôn Lĩnh xoay người muốn bỏ đi, nhưng lúc xoay người, Cố Dung Khanh đã giữ tay cô lại, nhưng mà cô không quay đầu, cũng không muốn ném tay Cố Dung Khanh ra, để mặc cho Cố Dung Khanh kéo.
Cô cảm giác được Cố Dung Khanh ở phía sau khóc càng mãnh liệt, tay nắm cũng chặt hơn, sau đó cô nghe được Cố Dung Khanh nói chuyện mang theo tiếng khóc nức nở, "Nếu em mệt rồi, chị.... Chị có thể chủ động." Nghe xong Ôn Lĩnh cười nhạo.
"Không cần."