Ôn Lĩnh nhìn hai mắt đẫm lệ của Lâm Tự, thật không đành lòng....
Cho nên cô không biết nên giải thích như thế nào khi bản thân đã sớm biết chuyện này. Truyện Full
Lâm Tự lau lau nước mắt, cười nói với Ôn Lĩnh, "Vậy là chị Dung Khanh nói cho chị biết rồi."
Ôn Lĩnh nhìn bộ dáng kia muốn an ủi cô một chút, "Lâm Tự.... Chị...."
Lâm Tự xua tay nói, "Không sao." Sau đó ôm chặt cái chăn xoay qua hướng khác, cắn răng chịu đựng để không khóc, nhưng mà cảm xúc làm khống chế được, cô nói với Ôn Lĩnh, "Chị Ôn Lĩnh, tại sao chị ấy lại có thể làm như vậy? Làm cho em.... Làm cho em... giống như tiểu tam vậy!"
Ôn Lĩnh ôm lấy cô vỗ về, an ủi, "Không phải như vậy.... Chuyện này không phải lỗi của em."
Ôn Lĩnh không nghĩ chuyện lại đến mức này, tuy rằng cô và Lương Mị không thân, nhưng cô nhớ rõ mấy năm trước mới gặp Lương Mị. Cố Dung Khanh có nói cho cô biết Lương Mị có bạn gái, sau này chia tay thì cô không có hỏi, nhưng mà xác thực là Lương Mị thích phụ nữ nha.
Cho nên lúc Cố Dung Khanh nói cho cô biết, cô cũng khiếp sợ, nhưng mà việc này cũng phải trách cô chỉ lo về Cố Dung Khanh mà lại quên nói cho Lâm Tự biết.
Ôn Lĩnh an ủi nữa ngày, Lâm Tự khóc đến mệt cũng tự ngủ.
Ôn Lĩnh muốn đi tìm Lương Mị, ra tới cửa lại dừng chân lại, cô lấy thân phận gì a? Chẳng lẽ nói, chị làm tổn thương em gái tương lai của mình sao?
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên nói chuyện với Cố Dung Khanh trước.
Buổi chiều quay phim, trạng thái của Cố Dung Khanh không tốt cho lắm, bị NG vài lần, cô đành phải xin đạo diễn nghỉ một lát. Cô mới ngồi xuống thì Kỷ Thần Hi đã đến, "Dung Khanh, hôm nay không thấy Lương Mị đến nhỉ?"
Cố Dung Khanh cười nói, "Hôm nay, chị ấy không khoẻ, cho nên ở khách sạn nghỉ ngơi."
Kỷ Thần Hi ngồi xuống bên cạnh Cố Dung Khanh, tay đặt ở trên đùi Cố Dung Khanh cười nói, "Cô ấy không ở đây, đâu có ai chiếu cố cho em? Sao bên người một trợ lý cũng có có vậy?"
Cố Dung Khanh nhìn cái tay Kỷ Thần Hi đặt trên đùi mình, cô cảm thấy không được tự nhiên, cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Thần Hi, Kỷ Thần Hi nhận ra Cố Dung Khanh đang nhìn mình cô hỏi, "Sao vậy, Dung Khanh."
Cố Dung Khanh không trả lời.
Cô nhìn đôi mắt Kỷ Thần Hi có chút xuất thần, cô cảm thấy ánh mắt Kỷ Thần Hi nhìn cô có chút giống với Ôn Lĩnh.... Ngoài trừ những lúc ngây ngốc, thì đa số ánh mắt của Ôn Lĩnh nhìn cô đều yêu chiều, tất cả đều là cô.
Nhưng mà trong mắt Kỷ Thần Hi cũng đều là cô, khác biệt ở chỗ, trong đôi mắt đó mang tính chiếm hữu.
Cố Dung Khanh nghĩ bản thân mình quá ngu ngốc rồi, nhiều năm như vậy không nhận ra được tình cảm của Ôn Lĩnh, đã vậy còn không biết được tình cảm của Kỷ Thần Hi đối với cô.
Vì vậy, mỗi lần cô đi cùng Kỷ Thần Hi, Ôn Lĩnh chắc chắn sẽ không vui rồi.
Sau đó, cô làm bộ lơ đãng dịch cái chân ra, để cho tay Kỷ Thần Hi rời khỏi chân cô, mới trả lời vấn đề kia, "Không có gì, chỉ hôm nay thôi."
Kỷ Thần Hi nhìn tay mình, cô cảm giác Cố Dung Khanh hình như có gì đó lạ....
Đột nhiên, cô không thể nào nắm được cảm xúc của Cố Dung Khanh, cái này làm cho lòng cô hốt hoảng. Cho đến thời điểm hiện tại, cô đều cho rằng trong lòng Cố Dung Khanh chỉ có cô, chứ không tại sao lại không từ chối cô thân mật, nhưng mà hiện tại....
Cô vội vàng bắt lấy cánh tay Cố Dung Khanh, mở miệng nói, "Dung Khanh, em vẫn luôn biết chị...."
"Chị dâu ~" Không biết từ lúc nào mà Hứa Mộc Mộc đã ở bên cạnh các cô, giọng nói nhẹ nhàng gọi Cố Dung Khanh, sau đó lại chào hỏi Kỷ Thần Hi.
Kỷ Thần Hi cười cười với Hứa Mộc Mộc, chỉ có cô mới biết nụ cười này miễn cưỡng biết bao nhiêu, cô muốn thổ lộ tình cảm với Cố Dung Khanh, lại bị một tiếng chị dâu cắt ngang. Cô quay sang nhìn mặt Cố Dung Khanh, có chút đỏ.
Trong lòng có loại khổ không nói thành lời, Hứa Mộc Mộc là người cô không thể đắc tội được.
Cố Dung Khanh bị gọi có chút không được tự nhiên, bất đắc dĩ nói, "Lần trước đã nói với em, đừng có gọi bậy."
Hứa Mộc Mộc cười haha nói, "Em biết rồi, chị Dung Khanh, em không gọi."
Nhưng mà tại sao Cố Dung Khanh lại cảm giác cô bé này sẽ không nghe lời, vừa định nói gì đó thì wechat có thông báo, cô lấy điện thoại ra nhìn thì là tin nhắn của Ôn Lĩnh.
[Buổi tối, tôi có thể qua tìm chị sao?]
Đọc được tin nhắn này, Cố Dung Khanh bất giác mỉm cười, Kỷ Thần Hi và Hứa Mộc Mộc cũng thấy rõ, một người thì tức giận còn một người thì chuẩn bị ăn dưa.
Quần chúng ăn dưa, "Là chị họ em à?"
Cố Dung Khanh thu hồi nụ cười, mặt vô cảm gật đầu, sau đó nhắn lại cho Ôn Lĩnh, [Có việc gì thế?]
Không bao lâu, có tin nhắn gửi đến [Lâm Tự và Lương Mị hình như có gì đó không ổn, tôi muốn tìm chị nói chuyện.]
Đột nhiên Cố Dung Khanh tức giận, cô còn tưởng rằng...
Trả lời [Ừ.] liền bỏ cái điện thoại xuống.
Trả lời xong cũng không biết bản thân tức giận vì cái gì, cô cảm thấy gần thấy cảm xúc của cô thật thất thường, mà cái này là từ Ôn Lĩnh mà ra, có loại cảm giác khó nói.
Buổi tối, lúc trở lại khách sạn, quả nhiên Ôn Lĩnh đã ở cửa phòng cô đứng chờ. Cô mở cửa ý bảo Ôn Lĩnh đi vào, Cố Dung Khanh đưa cho Ôn Lĩnh ly nước, sau đó hai người ngồi trên sô pha.
Ôn Lĩnh nhận ra hôm nay không được mấy hào hứng, liền hỏi, "Chị làm sao vậy? Công việc không tốt sao?"
"Không có, rất thuận lợi." Cố Dung Khanh còn nói thêm, "Không phải em có việc gì muốn nói sao?"
"A... đúng rồi." Sau đó, Ôn Lĩnh đem chuyện của Lương Mị và Lâm Tự kể cho Cố Dung Khanh nghe.
Nói xong cô không nhịn được hỏi, "Bạn trai của Lương Mị, rốt cuộc là như thế nào?"
"Chị ấy kết giao với bạn trai được một năm, còn chi tiết như thế nào thì chị không rõ lắm, nhưng mà Lương Mị nói với chị, có khả năng hai người sẽ kết hôn."
Ôn Lĩnh vẫn không hiểu lắm, lại hỏi Cố Dung Khanh tiếp, "Không phải trước kia chị ấy có bạn gái sao? Tình cảm của hai người cũng khá tốt mà."
Cố Dung Khanh nhíu mày do dự, dù sao cũng là chuyện cá nhân của Lương Mị, nhưng mà Ôn Lĩnh hỏi cô, mà cô lại không muốn giấu vì vậy mới nói tiếp, "Bạn gái chị ấy, kết hôn rồi."
Ôn Lĩnh sửng sốt, không để cô hỏi, Cố Dung Khanh nói luôn, "Kết hôn với đàn ông."
Ôn Lĩnh thật sự không hiểu, đã là cái thời đại nào rồi, hôn nhân đồng tính cũng đã được thông qua bao năm rồi, sao lại còn có cái chuyện này?
Cố Dung Khanh nhìn biểu cảm của cô mà đoán suy nghĩ của Ôn Lĩnh, sau đó giải thích, "Không phải như em nghĩ đâu, bạn gái chị ấy thích người đàn ông kia cho nên mới kết hono."
Ôn Lĩnh bĩu môi, đàn ông có thể tốt bằng phụ nữ sao?
"Hơn nữa, còn ngoại tình." Cố Dung Khanh thản nhiên thốt ra một câu, làm cho Ôn Lĩnh nổi trận lôi đình, hung dữ nói, "Tra nữ!"
Cố Dung Khanh thấy bộ dáng tức giận của cô, trong đầu vừa nghĩ đã liền hỏi, "Em ly hôn với chị, là cũng cảm thấy chị tra sao?"
Khí thế của Ôn Lĩnh lập tức thu lại, cô nhìn Cố Dung Khanh không nói.
Nhưng mà Cố Dung Khanh không có ý định tha cho cô, tiếp tục hỏi, "Vậy thì vì cái gì?"
Ôn Lĩnh uống một ngụm nước, nhìn về phía Cố Dung Khanh cô có chút tò mò, vì sao chuyện qua lâu rồi mà bây giờ Cố Dung Khanh lại để ý, cho nên cô hỏi, "Vì sao chị lại nghĩ đến việc này, vì cái gì?"
Cố Dung Khanh ngẩn ra, không chắc chắn mà nói, "Vì Thần Hi sao?"
Trước khi Cố Dung Khanh nói ra lời này, Ôn Lĩnh cảm thấy là do Kỷ Thần Hi. Nhưng lúc Cố Dung Khanh nói xong, Ôn Lĩnh lại cảm thấy không chỉ bởi vì Kỷ Thần Hi, mà vì chính là do Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh nhìn thấy Ôn Lĩnh không nói chuyện, có chút lo lắng, "Sau khi Thần Hi về nước không bao lâu, em liền đề nghị ly hôn với chị, chị cảm thấy có liên quan đến việc đó."
Cốc cốc.... Có tiếng gõ cửa, gõ hai cái lại truyền đến giọng nói của Kỷ Thần Hi, "Dung Khanh, có ở phòng không?"
Cố Dung Khanh nghe được liền nhìn sang Ôn Lĩnh, không thể nhìn thấy biểu cảm của Ôn Lĩnh.
Ở ngoài cửa, Kỷ Thần Hi còn đang gọi cô, cô không có cách nào đành mở cửa.
"Dung Khanh.... Chị." Kỷ Thần Hi mở miệng thì thấy Ôn Lĩnh ngồi trong phòng, sắc mặt liền thay đổi.
"Thần Hi, có chuyện gì sao?"
Kỷ Thần Hi cười cười, nhìn thoáng qua Ôn Lĩnh rồi nhìn Cố Dung Khanh nói, " A, không có gì, muốn hẹn em ra ngoài ăn tối."
Ôn Lĩnh thấy được Cố Dung Khanh do dự, cô uống một ngụm nước, sau đó đứng dậy nói với Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi, "Nếu Cô Kỷ đã tới tìm Cô Cố ăn tôi, tôi đây không quấy rầy."
Cho dù bản thân có ngốc nghếch thì Cố Dung Khanh cũng nhận ra được, Ôn Lĩnh đang tức giận, cô định mở miệng nói chuyện thì Ôn Lĩnh lại không cho cô cơ hội, cười cười với cô và Kỷ Thần Hi rồi bỏ đi.
Ôn Lĩnh vốn định nói chuyện với Cố Dung Khanh xong sẽ cùng nhau ra ngoài ăn tối, không ngờ nửa đường lại gặp kẻ ngáng đương Kỷ Thần Hi, bóng ma từ thời đại học của cô, mỗi lần Kỷ Thần Hi xuất hiện trước mặt Cố Dung Khanh, cô sẽ luôn tự lùi một bước, cho nên cô chạy trốn.
Cô cũng không đi về phòng mà đi dạo ở dưới. Cô nhận ra cảm xúc của bản thân không tốt, hơn nữa Lâm Tự cũng không ổn, trở về rồi hai người cùng nhau an ủi à?
Thật ra cô muốn đi gặp Ôn Noãn, nhưng mà nhìn lại bộ dạng của cô, khẳng định sẽ bị cái miệng cay độc của bà mẹ già trêu chọc, nghĩ lại thôi bỏ đi.
Đến phố ăn vặt kiếm chỗ ăn được rồi, cô tiền một quán nhỏ bán lẩu cay, lúc trước có nghe nhân viên trong đoàn nói lẩu ở đây khá ngon, quán không lớn như khách ở đây cũng khá đông. Cô gọi một cái lẩu cay nhiều tiêu nhiều ớt, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
Nhân viên mang cái lẩu lên, cô không ăn liền mà ngồi nhìn cái lẩu thất thần, đúng là lâu lắm rồi cô không ăn cái này.
Lúc đi học, cô từng hy vọng sẽ mang Cố Dung Khanh đi ăn lẩu cay, nhưng mà nguyện vọng này cho đến bây giờ cũng không thành. Bởi vì Cố Dung Khanh không ăn cay, cho nên lúc vừa kết hôn khi nào cô thèm quá thì sẽ tự đi ăn. Ở cùng với Ôn Noãn cũng vậy, nhưng chỉ cần Cố Dung Khanh ở nhà, cô sẽ làm đồ ăn hợp với khẩu vị của Cố Dung Khanh.
Nhưng mà từ trước đến nay, Cố Dung Khanh không biết cô thích ăn lẩu cay.
Cô cảm thấy trong khoảng thời gian này, cô lại u mê vào sắc đẹp của Cố Dung Khanh. Cho đến hôm nay, khi Cố Dung Khanh nói câu có liên quan đến Kỷ Thần Hi. Ôn Lĩnh cảm thấy giữa cô và Cố Dung Khanh có vấn đề, khả năng không phải vì Kỷ Thần Hi, mà vấn đề ở chính trên người các cô.
Giống như đồ cô thích, Cố Dung Khanh cũng không có nhiều điểm thích giống cô, hai người giống như nam viên bắc triệt. Trong quá khứ là cô nhẫn nhịn, nhượng bộ, mà hiện nhìn nồi lẩu cay đỏ rực, trong mắt có điểm chua xót. Đột nhiên, cô không muốn nhân nhượng nữa.
Ở trong tình yêu, không phải chỉ một người nhân nhượng là đủ.