Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 17



Ôn Lĩnh không ngờ được sẽ gặp được mẹ cô ở đây, chính là Hứa nữ sĩ.

Nhìn thấy Hứa nữ sĩ đang cùng Cố Dung Khanh trò chuyện với nhau, còn rất vui vẻ nữa. Trong lòng cô thầm nghĩ, hai người này bắt đầu từ lúc nào mà thân thuộc với nhau như vậy? Từ lúc cô kết hôn với Cố Dung Khanh đến khi ly hôn mẹ cô còn chưa đơn độc gặp Cố Dung Khanh lần nào.

Nhưng bây giờ, Cố Dung Khanh ôm Ôn Noãn còn mẹ cô thì đang đút cơm cho Ôn Noãn ăn.... Ôn Lĩnh cảm thấy, hình như bây giờ cô ngồi bên cạnh hai người này có chút dư thừa.

Trong bữa tiệc, mẹ cô còn giới thiệu với mọi người, Ôn Noãn là con gái của cô và Cố Dung Khanh, cái cách giới thiệu còn làm như cô và Cố Dung Khanh vẫn đang còn là một đôi thê thê ân ái với nhau vậy. Nói cái gì mà Ôn Noãn là kết tinh tình yêu của hai người. Nhờ phúc của mẹ cô mà giờ ai cũng biết được Cố Dung Khanh là vợ trước của cô rồi đó.

Sau đó lại đổi chủ đề lên người cô, mẹ cô nói mọi người chiếu cô con gái của bà, Ôn Lĩnh thật sự không cần chiếu cố gì hết. Lúc mẹ cô vẫn còn đang luyên thuyên, Ôn Lĩnh quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ của dì Lâm, nhưng mà dì Lâm lại lắc đầu, cười bất đắc dĩ không giúp được cô.

Ôn Lĩnh vốn dĩ định làm người khiêm tốn, nhưng mà hay rồi giờ thì ai cũng biết về gia cảnh của cô.

Mẹ cô chính là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim nay, còn cùng Hứa Triết gạt cô nữa.

Ăn xong một bữa cơm, Ôn Lĩnh cảm thấy bữa cơm này nuốt không trôi, cô không thích cái cảm giác bị mọi người soi mói, rồi còn có mấy lời nịnh hót.

Ôn Lĩnh nghe đám người Lý Tân khen cô đến mức cô cũng cảm thấy xấu hổ, cô một bên ăn một bên nhìn mặt của mấy người này, cô cảm thấy Kỷ Thần Hi vẫn là thật nhất. Bởi vì trong mắt Kỷ Thần Hi đều là lửa giận muốn đốt cháy cô, nhưng mà cô cũng thật sảng khoái nha, có thể làm cho Kỷ Thần Hi ghen tị, thì ít ra Ôn Lĩnh còn cảm thấy chuyện mẹ cô đến đây cũng không phải xấu.

Kỷ Thần Hi cực kỳ khó chịu, cô ta thực sự không nghĩ đến gia cảnh của Ôn Lĩnh lại lớn như vậy, còn có cái gương mặt kia lớn lên giống Cố Dung Khanh nữa chứ. Mỗi lần Ôn Noãn gọi một tiếng mẹ nhỏ, trong lòng Kỷ Thần Hi khó chịu muốn chết, cho nên cổ lửa giận này cô ta nhắm vào Ôn Lĩnh.

Trước khi đến đây, Hứa Triết đã giúp Hứa nữ sĩ đặt phòng khách sạn. Sau khi đưa bọn họ về khách sạn xong, Hứa Triết đưa Hứa Mộc Mộc về nhà vì mấy ngà kế tiếp cô cũng không có cảnh quay.

Lương Mị và Lâm Tự thì trở về phòng của từng người, để lại mấy người đó lại. Hứa nữ sĩ muốn ngủ chung với Ôn Noãn, bà nói bà nhớ đứa cháu ngoại này. Nhưng mà Ôn Lĩnh cũng muốn ngủ với Ôn Noãn, cô nói cô nhớ con gái cô. Hai người vì vấn đề Ôn Noãn ngủ với ai mà tranh cãi một hồi.

Cố Dung Khanh và dì Lâm ngồi bên chỉ dám liếc nhìn nhau, không ai dám can thiệp vào chuyện mẹ con nhà này.

Lúc này, Ôn Noãn lên tiếng, "Con chơi với bà ngoại một lát, rồi ngủ với mẹ."

"Không được!"

"Không được!"

Hai cái miệng một lời nói, ánh mắt còn hung dữ làm cho Ôn Noãn sợ đến mức chui vào trong lòng ngực Cố Dung Khanh.

Dì Lâm bất đắc dĩ phải can thiệp, kéo lấy Hứa nữ sĩ, ở bên tai bà mà nói, "Chị quên nhiệm vụ của chúng ta rồi à?"

Hứa nữ sĩ nghe xong liền giật mình, nghĩ thầm đúng là quên mất rồi, vì đắm chìm trong sự đáng yêu của cháu gái mà quên mất chuyện của con gái. Hứa nữ sĩ hắng giọng vờ như rộng lượng nói, "Hôm nay, mấy đứa mang Ôn Noãn về phòng ngủ đi." Sau đó thì kéo dì Lâm đi vào thang máy.

Ôn Lĩnh đứng lại ở đó có chút khó hiểu, mẹ cô thay đổi cũng nhanh quá rồi đó. Vội vã đi giống như sợ các cô không chịu mang Ôn Noãn về phòng ngủ vậy, hơn nữa không phải đi chung một cái thang máy à?

Cứ như vậy ba người lại phải đứng chờ thang máy, sau đó lên lại tầng 5.

Hôm nay, Ôn Noãn rất vui vẻ, trong miệng luôn lẩm bẩm là được ngủ cùng với mẹ và mẹ nhỏ thật vui.

Lúc đến phòng 503, Ôn Lĩnh dừng lại. Cô có chút khẩn trương nhìn nhìn Cố Dung Khanh, cô đoán là Cố Dung Khanh vẫn còn tức giận, cả ngày hôm nay cũng không thèm nói chuyện với cô. Cô mở miệng muốn nói là cô về phòng của cô, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Ôn Noãn trong lòng cô lại phân vân.

Thật ra, Cố Dung Khanh cũng không có nhớ đến chuyện này. Cả ngày hôm nay, Ôn Noãn dính lấy cô, cô cũng đã quên mất bản thân còn tức giận. Nhìn thấy Ôn Lĩnh do dự không muốn đi vào, cô còn cho rằng Ôn Lĩnh không muốn vào phòng cùng với các cô, liền hỏi, "Em không đi vào à?"

Ôn Lĩnh đang cúi đầu suy nghĩ thì nghe câu hỏi của Cố Dung Khanh, cô nhanh chóng ra quyết định, "A? Vào vào, vào chứ...."

Nói xong vội vàng muốn đi vào phòng, Cố Dung Khanh bị cái hành động của cô làm cho buồn cười, Ôn Noãn ở trong ngực cô nhìn Ôn Lĩnh mà giễu cợt "Mẹ, cửa còn chưa mở."

Ôn Lĩnh sửng người nhìn cánh cửa đang đóng chặt lại, mặt lập tức đỏ bừng, thật xấu hổ mà... quay sang nhìn hai mẹ con kia đang cười nhạo mình, thẹn quá giục Cố Dung Khanh mau mở cửa.

Cố Dung Khanh lấy thẻ khoá ra mở cửa.

Cả ba cùng đi vào phòng.

Đứng ở sau cái cửa, Ôn Lĩnh mới nhớ cô không có mang theo quần áo lên đây, đành phải đi xuống lầu lấy quần áo. Lúc về phòng, còn bị Lâm Tự trêu chọc, nói cô hôm nay có thể ôm người đẹp ngủ rồi nha, Ôn Lĩnh cười mắng lại cô sau đó phản bác là ngủ với con gái.

Chờ cô trở lại, thì nhìn thấy Cố Dung Khanh đang ôm Ôn Noãn xem hoạt hình, Ôn Lĩnh thầm nghĩ nếu ngày tháng sau này cứ như vậy thật là tốt, cô cười cười nói với hai ngày, "Tôi trở lại rồi."

Cố Dung Khanh cũng cười đáp lại cô, "Em đi nhanh về nhanh thật."

Cô cười cười không nói gì, có quỷ mới biết sau khi ra cửa cô đi như chạy, muốn thật nhanh quay trở lại.

Ôn Lĩnh cũng ngồi xuống xem hoạt hình với hai mẹ con một lát, nhìn đồng hồ cũng đã trễ rồi, cô nói "Dung Khanh đi tắm trước đi. Tôi chơi cùng với Ôn Noãn một lát." Ôn Noãn vừa nghe vậy đã ôm lấy cổ Cố Dung Khanh không chịu buông ra.

Con bé đòi tắm cùng với mẹ nhỏ, bảo mẹ lớn đi tắm trước đi. Ôn Lĩnh thở dài, đứa nhỏ này dạo gần đây làm sao vậy? Rất thích dính lấy Cố Dung Khanh. Cô cũng không có sợ gì cả, chỉ sợ Cố Dung Khanh không biết tắm cho trẻ con, cho nên có chút không yên tâm.

Cố Dung Khanh nhìn ra được sự lo lắng của Ôn Lĩnh, bởi vì bản thân cô cũng như vậy. Mấy năm nay đều là Ôn Lĩnh chăm sóc cho Ôn Noãn, cô chưa lần nào tắm cho Ôn Noãn cả. Mỗi lần về nhà cô đều ôm hôn Tiểu Noãn mà thôi.

Vi thế cô đành phải dỗ Ôn Noãn, "Mẹ sợ không tắm được cho con.... Để mẹ lớn con tắm cho con được chứ?"

Ôn Noãn nghe xong không hài lòng, ngẩng đầu nói, "Con chỉ muốn mẹ tắm cùng con!"

Cố Dung Khanh nhìn Ôn Noãn không chịu, cô không biết phải làm sao, chỉ có thể xin Ôn Lĩnh giúp đỡ.

Ôn Lĩnh thấy Cố Dung Khanh phát ra ánh mắt xin giúp. Lại nhìn cái dáng vẻ cố tình chơi xấu của Ôn Noãn, cô đành phải ra tuyệt chiêu. Ôn Lĩnh bĩu môi làm bộ đáng thương nói, "Tiểu Noãn có mẹ nhỏ rồi không cần mẹ lớn nữa sao?" Nói xong lại lau lau nước mắt, Ôn Noãn lập tập cuống lên, cô bé không nghĩ là mẹ lớn sẽ thương tâm đến vậy.

Ôn Noãn thoát khỏi vòng ngực của Cố Dung Khanh, hai tay vụng về ôm lấy Ôn Lĩnh, "Mẹ đừng có khóc, Tiểu Noãn cần mẹ mà." Cô bé hôn hôn lên mặt Ôn Lĩnh, sau đó quay sang nắm lấy tay Cố Dung Khanh nói, "Vậy thôi, mẹ lớn và mẹ nhỏ cùng tắm với Tiểu Noãn đi."

Cô bé nói xong còn cười rất vui vẻ, mà Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh "....."

Ôn Lĩnh cảm thấy xấu hổ, cô nhìn Cố Dung Khanh phát hiện mặt Cố Dung Khanh cũng đỏ cả lên, nói thật thì hai người kết hôn đã nhiều năm vậy rồi, còn chưa tắm chung lần nào.

Tuy rằng Cố Dung Khanh ở trên giường rất nghe lời, nhưng việc đầu tiên là phải tắt đèn a, cho nên từ trước đến nay các cô còn chưa bao giờ nhìn trọn vẹn cơ thể của nhau....

Ôn Lĩnh mím môi, đầu lưỡi bên trong âm thầm liếm môi, trong lòng rất chờ mong.

Cho nên cô không có ý kiến gì.

Cứ như vậy, hai người một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm Cố Dung Khanh.

Cố Dung Khanh bị hai người nhìn như vậy, mặt càng đỏ hơn, cô thấy quá xấu hổ.... Ôn Noãn còn cố tình nói "Đương nhiên rồi." Làm cô không có cách nào từ chối con gái mình.

Ôn Lĩnh mang Ôn Noãn đi vào nhà tắm, hai người ngâm mình ở trong bồn tắm một lát, Ôn Lĩnh ôm Ôn Noãn vào trong người, sau đó chọc chọc cái bụng nhỏ của con bé. Ôn Noãn bị chọc lét cười không ngớt, Ôn Lĩnh nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của con gái mình, cô cảm thấy rất hạnh phúc. Đứa bé này chính là con gái của cô và Cố Dung Khanh. Ôm như vậy làm cho cô có cảm giác đang ôm Cố Dung Khanh phiên bản thu nhỏ vậy.

"Mẹ nhỏ!" Ôn Noãn ở trong lòng ngực Ôn Lĩnh ngó đầu ra ngoài hướng cửa gọi một tiếng, Ôn Lĩnh cũng theo tiếng kêu của Ôn Noãn mà quay đầu nhìn lại.

Vừa đúng lúc nhìn thấy Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, đứng ở cửa ngại ngùng mà đi vào. Ánh mắt Ôn Lĩnh dừng trên dáng người hoàn mỹ kia, cho dù tóc dài đang thả trước ngực cũng không che mất đi cảnh đẹp ở phía trước, vòng eo thon gọn, đôi chân dài.

Ôn Noãn như phát hiện ra được một thế giới mới, cũng nhìn chằm chằm vào ngực vào ngực Cố Dung Khanh không chớp mắt. Sau đó, cô bé quay đầu nhìn Ôn Lĩnh, rồi lại quay đầu nói với Cố Dung Khanh, "Ngực của mẹ nhỏ lớn thật nha!"

Đúng là trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ cái gì cả, làm cho Cố Dung Khanh càng thêm xấu hổ, nhìn Ôn Noãn mà oán trách. Sau đó lây tay che trước ngực, vờ như không có gì đi vào bên trong, cô định giáo huấn Ôn Noãn một chút.

Nào ngờ đâu vừa đi được hai bước chân đã nghe được tiếng nuốt nước miếng rất lớn của Ôn Lĩnh. Cái âm thanh này làm cho cô dừng chân lại, cảm giác mặt càng ngày càng đỏ hơn, cả người đều nóng cả lên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv