Hai ngày gần đây, Lâm Tự phát hiện có điểm không được bình thường, lúc ở phim trường nói chuyện với cô lại thất thần, lại còn nhìn lén Dung Khanh, quả thực như một thiếu nữ đang yêu.
Buổi tối cũng không được quá bình thường, giống như bây giờ vừa mới nói chuyện với Ôn Noãn xong lại bắt đầu phát ngốc.
"Chị Ôn Lĩnh, gần đây chị làm sao vậy?"
"......"
Đoán không sai mà, lại không nghe cô nói chuyện.
Sau cái đêm hai người nói chuyện với nhau, trong đầu của Ôn Noãn đều là Cố Dung Khanh.
"Chị... có khả năng thích em."
"Chị vẫn chưa xác định được nhưng mà chị không thích Kỷ Thần Hi."
Sau đó hai người có nói thêm vài lời, cụ thể thì Ôn Lĩnh không nhớ hết, nhưng mà cô nhớ rõ Cố Dung Khanh nói thích cô.
Lâm Tự nhìn Ôn Lĩnh lại phát ngốc, bất đắc dĩ lắc đầu, từ giường của cô trèo lên giường của Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh bị cô làm cho hoảng sợ, lùi về sau trốn, "Em làm cái gì vậy? Làm chị hết hồn à!"
"Chị, hai ngày nay chị hay ngây người, vừa rồi còn đỏ mặt."
Ôn Lĩnh sờ sờ mặt mình hỏi Lâm Tự có sao? Lâm Tự gật đầu rất nhiệt liệt, còn cảm thấy chưa đủ, "Chị không có ngây người mà còn lén nhìn ảnh hậu Cố nữa!"
Ôn Lĩnh mặt già đỏ cả lên... lại trầm tư tiếp.
"......"
"Chị Ôn Lĩnh, mùa xuân thứ hai của chị đến rồi à?"
Lần này, Ôn Lĩnh nghe được, đánh Lâm Tự một cái, còn trừng mắt liếc, cái gì mà mùa xuân thứ hai? Cố Dung Khanh vẫn luôn là mùa xuân thứ nhất của cô.
Không đúng. Là nữ thần!
Lâm Tự cảm thấy Ôn Lĩnh điên rồi, cho nên không thèm để ý đến nữa, xách đồ đi tắm.
Chỉ còn lại Ôn Lĩnh nằm một mình ở trong phòng, cô cầm lấy điện thoại muốn gửi tin nhắn qua wechat cho Cố Dung Khanh, mở wechat ra, lịch sử trò truyện vẫn còn ở đó. Tin nhắn cuối cùng của hai người chính là cái tin nhắn cô nhắn cho Cố Dung Khanh vào 3 tháng trước.
[Dung Khanh, chúng ta ly hôn đi.]
Lúc đó, Cố Dung Khanh không trả lời lại tin nhắn của cô, bởi vì Cố Dung Khanh không thường xuyên kiểm tra tin nhắn bên wechat, cho nên cô âm thầm chuẩn bị giấy ly hôn, chờ Cố Dung Khanh về nhà rồi đưa cho cô ấy.
Quả nhiên là Cố Dung Khanh, không bao giờ làm cô thất vọng. Khi cô lấy giấy ly hôn ra thì Cố Dung Khanh không hề do dự mà đã đồng ý.
Nhớ lại mấy chuyện đó, Ôn Lĩnh cầm điện thoại một lúc, nhìn cái tin nhắn này lại cảm thấy túng quẫn, không dám nhắn tin nữa.
Ôn Lĩnh nhìn chằm chằm khung chat của hai người một lát, đôt nhiên có một tin nhắn gửi đến, là của Cố Dung Khanh.
"Lên phòng chị đi, Tiểu Noãn muốn gọi video với chúng ta."
Ôn Lĩnh xoa xoa hai con mắt, nhìn lại một lần nữa, tin nhắn vẫn còn ở đó, sau đó cô rời giường thay quần áo rồi mới ra khỏi cửa.
Lâm Tự đang tắm rửa, nghe được tiếng đóng cửa, ở trong nhà tắm gọi một tiếng, "Chị Ôn Lĩnh, chị ra ngoài sao?"
Sau đó... không có ai trả lời lại.
Hôm nay, Cố Dung Khanh kết thúc cảnh quay sớm, cho nên cô và Lương Mị đi ăn tối xong quay trở lại khách sạn. Tắm rửa xong, Cố Dung Khanh nằm trên giường định nghỉ ngơi một lúc thì mẹ cô đã gọi điện thoại cho cô.
Ôn Noãn ở trong video đáng yêu mà gọi cô "Mẹ nhỏ ~", trước kia Cố Dung Khanh không cảm giác được gì, nhưng mà dạo gần đây mỗi lần Ôn Noãn làm nũng, tim cô đều muốn tan chảy thôi.
Tiểu Noãn kể vài chuyện phát sinh ở trong nhà trẻ gần đây, con bé kể bạn bè của con bé được ba mẹ đưa đến công viên giải trí để chơi, còn đến trường khoe với con bé được đến công viên giải trí rất vui. Sau đó, Tiểu Noãn lẩm bẩm nói con bé cũng muốn được đi công viên giải trí với mẹ và mẹ nhỏ.
Đột nhiên, trong lòng Cố Dung Khanh cảm thấy có một cảm giác chua xót. Lúc sinh Ôn Noãn ra tuổi của cô cũng không lớn, cô chỉ cảm thấy nếu đã lập gia đình rồi thì cần phải có thêm một đứa con nữa, cứ như vậy mà cô sinh Ôn Noãn. Sinh xong thì lại bận rộn cho công việc, cô dường như không có thời gian ở cùng Ôn Noãn, lại không đưa con bé đi chơi.
Lương Mị không biết hai bên gọi video nói gì đó, mà sắc mặt của Cố Dung khanh lại không tốt. Nói chẳng được mấy câu lại cúp máy, cô muốn đi lại hỏi có chuyện gì nhưng mà với tính cách của Cố Dung Khanh chưa chắc gì đã chịu nói cho cô nghe.
Cô đi đến bên cạnh Cố Dung Khanh, suy nghĩ gì đó rồi nói, "Gần đây, Ôn Lĩnh hay lén nhìn em."
Cố Dung Khanh không trả lời, nhưng mà đột nhiên mặt đỏ cả lên. Lương Mị nhìn thấy vậy có chút buồn cười, người này là Cố Dung Khanh sao? Sao mới có nói một câu thì đã có phản ứng rồi?
Cố Dung Khanh phát hiện Lương Mị đang cười nhạo cô, càng không được tự nhiên.... Cô biết Ôn Lĩnh là bởi vì lời nói tối hôm đó của cô, cho nên mới nhìn cô, cô nghĩ nghĩ xem có nên đêm chuyện này cho Lương Mị nghe không.
"Dung Khanh! Sao tự nhiên em lại thông suốt vậy?" Lương Mị có chút kích động, cái thông suốt này sao nhanh quá vậy? Mới hơn mười ngày trước còn thờ ơ mà.
"Không phải...." Cố Dung Khanh có chút xấu hổ, phản ứng của Lương Mị cũng thái quá đi.
"Cũng cái ngày chị em hỏi mấy cái vấn đề đó. Em cũng có ngẫm nghĩ lại, nhưng mà em cũng không có xác định được, cứ như vậy nói cho Ôn Lĩnh nghe."
"Nói cái gì?!" Cái đầu gỗ Cố Dung Khanh này đã nói cái gì vậy, cô thật tò mò nha.
"Thì nói với em ấy là em không chắc là em thích em ấy."
Lương Mị còn tưởng rằng hai người đã có tiến triển thêm, vừa mới nghe xong đúng là phong cách của Cố Dung Khanh a, đem nghi vấn trong lòng nói trực tiếp với người ta luôn.
"Vậy bây giờ, em định như thế nào?"
"Cái gì mà như thế nào?"
"....." Cô biết lắm mà, làm gì có chuyện Cố Dung Khanh đột nhiên thông suốt đâu.
"Tiểu Noãn nói với em, con bé hâm mộ với những bạn bè trong lớp, được ba mẹ dẫn ra ngoài chơi."
Lương Mị vừa nghe thì đã cảm giác được sắp có bước đột phá, cô nói với Cố Dung Khanh, "Em với Ôn Lĩnh đúng thật là ít đi cùng với Tiểu Noãn."
"Nếu không, bây giờ em kêu Ôn Lĩnh lên đây cùng gọi cho Ôn Noãn đi."
Cứ như vậy Cố Dung Khanh nhắn cho Ôn Lĩnh, cô không có mặt mũi nào mà nói là cô muốn tìm Ôn Lĩnh, chỉ đành đem Ôn Noãn ra là lý do.
Ôn Lĩnh đứng ở trước cửa phòng 503 đã 5 phút, hít thở sâu 5 phút....
Cô chuẩn bị gõ cửa thì cửa lại mở, Lương Mị từ bên trong đi ra.
"U trời, không phải cô Ôn đây sao? Đến nhanh thật nha." Trong ánh mắt Lương Mị có chút cười nhạo.
Lúc này, Ôn Lĩnh không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ nói là do cô sốt ruột muốn gặp Cố Dung Khanh sao? Cái này cũng xấu hổ quá.
"Ha ha... vừa đúng lúc em đang rảnh cho nên đi lên liền..."
"Không có gì, chị hiểu mà." Nói xong vỗ vỗ vai Ôn Lĩnh, lại nói thêm, "Là do chị đi ra chậm thôi."
"Lương Mị, không phải chị có việc sao?" Giọng nói của Cố Dung Khanh truyền ra, Lương Mị vừa nghe lại đáp lại một câu "Chị biết rồi." Mới chịu đi.
Ôn Lĩnh đi vào phòng đã thấy Cố Dung Khanh mặc đồ ngủ ngồi trên sô pha, hình như đã lâu rồi cô không được thấy Cố Dung Khanh mặc như vậy. Cố Dung Khanh mặc đồ ngủ trông có cảm giác dịu dàng hơn so với ngày thường, làm cho Ôn Lĩnh có cảm giác quen thuộc. Giống như đoạn thời gian Cố Dung Khanh vừa mới sinh Ôn Noãn vậy.
"Ngẩn người cái gì đó?"
Cố Dung Khanh thấy Ôn Lĩnh từ lúc vào đến giờ vẫn đang ngẩn người, còn nhìn cô ngây ngốc nữa chứ.
"Không có gì, không phải nói gọi video cho Tiểu Noãn sao?"
Cố Dung Khanh cảm thấy mặt Ôn Lĩnh có chút hồng, làm mặt cô cũng nóng lên, cô không có nói chuyện nhưng ý bảo Ôn Lĩnh lại đây ngồi.
Ôn Lĩnh cũng không khách sáo.
Ôn Lĩnh cao hơn Cố Dung Khanh một chút, lúc ngồi xuống vừa cúi đầu đã nhìn đến cổ Cố Dung Khanh, cổ của áo ngủ có chút rộng. Ma xui quỷ khiến không biết sao Ôn Lĩnh lại nhích đến gần, còn ngửi ngửi, cô đoán là Cố Dung Khanh mới tắm, chứ không sao lại thơm như vậy?
Cố Dung Khanh cảm giác cổ mình ngứa ngứa, muốn trốn đi, một lúc sau cô mới phát hiện hành động của Ôn Lĩnh, làm mặt cô càng nóng thêm, tai được giấu trong tóc của đỏ cả lên, Ôn Lĩnh đang làm gì vậy.... Cô đẩy đẩy vai Ôn Lĩnh nhỏ giọng nói, "Không được.... Lát nữa còn gọi video."
"Cái gì mà không được?"
Nghe Cố Dung Khanh nói, Ôn Lĩnh có chút nghi vấn, cô ngồi ngay ngắn nhìn Cố Dung Khanh, thấy mặt Cố Dung Khanh đỏ bừng cả lên, cô cũng có chút xấu hổ.
Sau đó, Cố Dung Khanh cúi đầu không thèm nhìn Ôn Lĩnh nữa, Ôn Lĩnh lại phát ngốc mà nhìn chằm chằm Cố Dung Khanh. Trong đầu cô nhớ lại vài cái hình ảnh trên giường của Cố Dung Khanh, cô chợt phát hiện mỗi lần cô muốn thì Cố Dung Khanh sẽ không cự tuyệt, cô muốn tư thế nào thì Cố Dung Khanh đều phối hợp cho dù tư thế đó có xấu hổ thế nào, càng nghĩ càng kích thích, ảnh hậu Cố ở bên ngoài lạnh lùng thờ ơ như vậy, còn ở nhà thì lại đáp ứng các loại chơi đùa của cô....
Cô Dung Khanh vừa mới ngẩng đầu đã bắt gặp được Ôn Lĩnh đang nhìn chằm chằm vào cô, cô theo tầm mắt của Ôn Lĩnh thì phát hiện ra cổ áo cô có chút rộng, bầu ngực đầy đặn của cô đang bị người này nhìn chằm chằm, cô thẹn quá lấy tay che ngực lại, còn mắng Ôn Lĩnh một câu lưu manh.
Cảnh đẹp trong mắt Ôn Lĩnh đã bị che lại, còn bị mắng một câu lưu manh, làm cô cũng mất tự nhiên, chỉ có thể đánh trống lảng sang chuyện khác, "Khụ khụ.... Này.... Không phải gọi video sao?"
Cố Dung Khanh trừng mắt với cô một cái, lấy điện thoại ra gọi cho Cố mẹ.
Đầu bên kia chấp nhận cuộc gọi, lập tức đã thấy được gương mặt của Ôn Noãn ở trên màn hình, con bé rất vui mà gọi mẹ và mẹ nhỏ, Cố Dung Khanh nụ cười của Ôn Noãn hưng phấn hơn lúc nãy.
"Mẹ, mẹ nhỏ khi nào hai người trở về, con rất nhớ hai người a."
"Con có thể đi gặp hai mẹ không?"
"Hai mẹ về sẽ mang con đến công viên giải trí chứ?"
Mỗi một câu hỏi của Ôn Noãn, Cố Dung Khanh đều trả lời, nói rất nhanh sẽ về, bảo con bé ở nhà ngoan ngoãn mà chờ, bảo con gái hỏi mẹ lớn xem có muốn mang con bé đi chơi không. Nói xong Cố Dung Khanh quay sang chờ Ôn Lĩnh trả lời, nhưng mà Ôn Lĩnh không trả lời ngược lại còn nhìn cô chằm chằm, làm cô mất tự nhiên che ngực lại một chút, ánh mắt hờn dỗi liếc xéo Ôn Lĩnh.
"Mẹ làm cho mẹ nhỏ xấu hổ nha ~" Trong video, Ôn Noãn che đôi mắt cô bé lại, cô cảm thấy mẹ làm cho mẹ nhỏ xấu hổ, mặt cũng đỏ cả lên, thật là xấu hổ quá đi thôi.
Cố mẹ cũng chọc ghẹo thêm, làm cho mặt Cố Dung Khanh càng đỏ hơn, cô phát cáu nói mẹ đừng nói nữa, có thời gian rồi nói tiếp, sau đó tắt điện thoại.
Lại trừng mắt nói Ôn Lĩnh, "Tại sao trước kia chị không phát hiện, trong đầu của em toàn mấy cái suy nghĩ đen tối hả?"
"Trước khi, chị xác định chị có thích em hay không, chúng ta không được như vậy...."
Nghe xong lời này, Ôn Lĩnh cứng lại, cô thật ra chỉ muốn nhìn Cố Dung Khanh thôi mà...
Vì sao Cố Dung Khanh lại nghĩ đến chuyện không thuần khiết vậy?
Sao lại... có chút muộn tao?