Thú Y - Lạc Tân

Chương 84



E&B: Strangers Ex

Hôn lễ cận kề, so với những người khác thì đương sự Triệu Thanh Hà có vẻ thập phần thảnh thơi. Hầu phu nhân với Trương thị đều rất thích làm những việc này, hắn thì không có gì để bận rộn. Không phải Triệu Thanh Hà lười biếng mà là trước đó có phát biểu ý kiến, đều bị phản đối trả về. Triệu Thanh Hà tuy rằng chờ mong cùng Thường Đình Chiêu kết hôn, có thể quang minh chính đại ở bên nhau, nhưng đối với mấy lễ nghi phức tạp này thì không có đủ kiên nhẫn, lại trái ngược quan điểm của Hầu phu nhân với Trương thị, có thể cùng nhau bàn bạc mới là lạ.

Mặc dù Trương thị xuất thân nông hộ, nhưng ở nông thôn chỉ cần là trong nhà coi trọng thành hôn thì sẽ có không ít quy củ, huống chi nàng vô cùng hiểu được ý nghĩa của hôn lễ này. Thêm vào đó có Hầu phu nhân tham mưu, tính ra thời gian hai người ở cạnh nhau còn nhiều hơn thời gian ở cạnh trượng phu của mình. Vì vậy mà quan hệ của hai người ngày càng tốt, hiện giờ Trương thị ở chung với Hầu phu nhân không còn bộ dáng ngại ngần cẩn thận như lúc mới gặp, tuy rằng không giống với mấy bạn già ở nông thôn, nhưng vẫn có thể ở chung với nhau.

Triệu Thanh Hà thấy hai người thích thú cũng tin tưởng các nàng sẽ làm thoả đáng, hai người vui vẻ thì kệ họ đi. Nếu không phải hắn cùng Thường Đình Chiêu kết hôn dính líu rất nhiều chuyện, hắn đã không thèm để ý cái gì hôn lễ, tìm người chứng hôn là được. Hai người nên làm đều làm, kết hôn quan trọng là về sau ở chung, một cái nghi thức cũng không tính được cái gì, thậm chí còn thấy phiền toái, không như những tiểu cô nương khát khao chờ mong.

Những chuyện khác Triệu Thanh Hà có thể không thèm để ý so đo, có chút chuyện Triệu Thanh Hà rất kiên trì thì đó chính là kiên quyết không có cái gì mà khăn đỏ trùm đầu cũng không ngồi kiệu hoa, cái này nhìn ngốc không tả được. Hắn là một đại nam cần gì lo bị nghẹn khuất, về sau cũng sẽ có nhiều trói buộc, còn phải học mấy tiểu cô nương ngồi kiệu hoa còn không bị người cười chết à.

Thường Đình Chiêu thấy chẳng có gì không đúng, gật đầu đáp ứng, nhưng mà lại làm cho Hầu phu nhân với Trương thị có chút bất mãn, ở bên tai Triệu Thanh Hà lải nhải. Tuy là đã gần như đồng ý, nhưng mỗi lần nhìn thấy liền nhịn không được nói mấy câu. Ở Đại Hữu tuy rằng cũng có nam tử không kiệu hoa không khăn voan, nhưng đại đa số đều theo lễ nghi của nữ tử gả chồng, đem bản thân thành nử tử mà gả đi. Lúc trước Vân Hi gả cho Thập Tam Vương gia chính là ngồi kiệu hoa, khiến cho Triệu Thanh Hà vừa thấy hắn liền cười nhạo, làm cho Vân Hi mỗi lần nhìn thấy hắn đều nghiến răng ken két.

Trước hôn lễ ba ngày Triệu Thanh Hà phải vào ở phủ Trung nghĩa hầu, Trung nghĩa hầu thực đúng là hào phóng, viện này Triệu Thanh Hà đoán chừng chỉ ở vài ngày như vậy, nhưng quả là đầu tư cả tiền vốn, trong viện bố trí vô cùng xa hoa.

” Viện này như thế nào? Nghĩa mẫu cũng không biết ngươi thích cái gì, cứ dựa theo tâm ý của mình mà làm.” Hầu phu nhân cười híp mắt nói, nói là nói như vậy, kỳ thật nhìn thấy trong mắt Triệu Thanh Hà lộ lên kinh ngạc cũng đã biết kết quả. Hơn nữa trước đó còn cùng với Trương thị thương lượng qua, hơn nữa trong nửa năm này ở chung cũng đã thăm dò được Triệu Thanh Hà yêu thích cái gì.

Triệu Thanh Hà chắp tay nói: ” Đa tạ nghĩa mẫu, như vậy thật sự là quá tốt rồi. Nhưng mà ta sợ là ở không được mấy ngày, trang hoàng như vậy không khỏi có chút lãng phí.”

Vật dụng trang hoàng trong phòng đều là thượng phẩm, hơn nữa hết sức đầy đủ, mà viện này còn không hề nhỏ. Trung nghĩa hầu tài đại khí thô, tuy nói địa vị không cao, ở trong triều cũng không được coi trọng nhưng lại giỏi về kinh doanh, so với không ít công hầu thì giàu có hơn nhiều. Biết vậy nhưng Triệu Thanh Hà vẫn cảm thấy đau lòng nha, cái sân như vậy chỉ để đó không dùng thật sự là lãng phí.

Hầu phu nhân cũng không thèm để ý nói: ” Đây tính là cái gì, chẳng qua là cái viện nhỏ thôi. Cho ngươi có thể diện xuất giá mới là quan trọng nhất, ngày hôm đó sẽ có không ít tân khách, khuê phòng này… ” Hầu phu nhân nhận ra lời này không đúng, vội vàng dừng một chút suy nghĩ mới lại mở miệng, ” Viện này dĩ nhiên cần phải bố trí thoả đáng mới có thể gặp người được, nghĩa mẫu cũng không nói quá, ngươi trở thành nghĩa tử của ta đó là hoàng thượng cho Trung nghĩa hầu chúng ta thể diện, cho dù không vì ngươi vì phủ Trung nghĩa hầu, chỉ bằng vào mặt mũi của hoàng thượng cũng phải xử lý cho thật tốt.”

Hơn nửa năm này ở chung, Hầu phu nhân đã biết được Triệu Thanh Hà không thích nghe quanh co lòng vòng nói quá chuyện gì, cùng nhau thẳng thắng sẽ khiến hắn thêm thân cận.

Quả nhiên, Triệu Thanh Hà không hề hai lời, chỉ là nói về sau trong phủ không đủ chổ ở thì viện này có thể sử dụng, không cần giữ lại cho riêng hắn, lãng phí một cái viện tốt như vậy. Hầu phu nhân cười cười vẫn chưa trả lời thuyết phục, Triệu Thanh Hà cũng không tiếp tục đề tài rối rắm này.

” Tứ ca.” Chu ngũ thiếu ló đầu vào, nhìn xem Hầu phu nhân không có ở đây mới nhảy vào trong.

Triệu Thanh Hà vừa nhìn thấy hắn liền muốn nhéo nhéo khuôn mặt mủm mỉm của hắn, người này thật ra thân mình không tính rất béo, chẳng biết vì sao khuôn mặt đặc biệt mượt mà, nhìn có vẻ phúng phính, khuôn mặt mịn mịn như lòng trắng trứng, lại thêm mùa đông ăn mặc rất dày, trông thế nào cũng như một quả cầu.

” Sao lại giống kẻ trộm như vậy? Có phải là làm việc gì sai không muốn cho người khác biết?”

Chu ngũ thiếu hắc hắc cười ngây ngô, ánh mắt không ngừng dáo dát nhìn một lượt trong phòng, ” Sao có thể nha, nhưng mà mẫu thân vừa nhìn thấy ta sẽ đá ta đi đọc sách, gặp nàng ta liền sợ hãi.”

Chu ngũ thiếu là thứ tử tất nhiên không thể kế thừa tước vị, mà bộ dáng Chu ngũ thiếu tuy ngốc hồ hồ, đối nhân xử thế cũng chậm nửa nhịp, nhưng mà là người có học vấn tốt nhất trong phủ Trung nghĩa hầu. Tuổi còn nhỏ đã thi đậu tú tài, còn được đệ nhất danh Lẫm sinh, năm nay sẽ tham gia thi hương. Nếu sau này Chu ngũ thiếu có thể thi đậu tiến sĩ, không chỉ có hắn mà là cả toàn bộ phủ Trung nghĩa hầu đều rạng rỡ theo, cho nên được trên dưới Trung nghĩa hầu vô cùng coi trọng. Tuy nói Trung nghĩa hầu cam tâm làm đầu bếp, nhưng không có nghĩa là không hy vọng con cháu trong tộc có nhân tài, như vậy có thể cải biến được cấp bậc của Hầu phủ. Chỉ cần để ý một chút, về sau tiền đồ tất là sáng lạn, có thể cho phủ Trung nghĩa hầu thêm một phần trợ lực.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước Trung nghĩa hầu không vui đem Chu ngũ thiếu gả cho Thường Đình Chiêu, nhưng Lục hoàng tử kiên quyết bọn họ cũng không có biện pháp, may mà còn có Triệu Thanh Hà. Nếu không dù có nói là bọn họ đáp lên Thường Đình Chiêu, nhưng cũng khó làm cho uy phong danh dự Hầu phủ lên cao, địa vị càng vững chắc. Triệu Thanh Hà không khỏi thầm than, Lục hoàng tử này thật sự độc ác, như vậy là có thể nhất tiễn song điêu, thứ nhất là đem được người của mình cài vào bên người Thường Đình Chiêu, thứ hai là làm cho phủ Trung nghĩa hầu chỉ có thể phụ thuộc hắn, không có con đường khác để đi.

” Đây là do mẫu thân quan tâm ngươi, nếu là không cho ngươi đọc sách thì mới đáng lo.” Triệu Thanh Hà cười nói, nếu chủ mẫu không rộng rãi, sợ thứ tử nổi bật hơn đích tử thì đã ra tay chèn ép. Hầu phu nhân tuy là thường xuyên nhiều lúc bột chột, nhưng chỉ cần để ý thì trong lòng vô cùng rõ ràng, biết cái gì mới là có lợi cho mình thì luôn biết khai thác để đạt được lợi ích lớn nhất, có thể nói đây là nữ nhân vô cùng thông minh.

Chu ngũ thiếu đối với Hầu phu nhân không chỉ có kính sợ mà còn rất gần gũi, tình cảm dành cho Hầu phu nhân tuyệt đối không kém hơn mẹ ruột. Triệu Thanh Hà cảm thấy Hầu phu nhân rất khác người, ít nhất là nếu đổi thành hắn sẽ không làm được như vậy.

Chu ngũ thiếu ngây ngô cười vò đầu, ” Ta biết mẫu thân là tốt với ta, nhưng mà dạo này ta không muốn đọc sách, cứ nhìn vào là đầu óc choáng váng.”

Triệu Thanh Hà kinh nghiệm trải qua hơn trăm trận chiến dĩ nhiên hiểu được đây là hội chứng trước kỳ thi, áp lực trên người Chu ngũ thiếu không nhỏ, ai nấy trong phủ Trung nghĩa hầu đều nhìn chằm chằm, Hầu gia Hầu phu nhân, thế tử, vừa nhìn thấy hắn đã bắt hắn lại kiểm tra, chỉ sợ hắn nhất thời lơi lỏng, người ngoài thì cố chống mắt mở to coi cái nhà đầu bếp thì ra được cái gì, bị nhiều ánh mắt nhìn như vậy, tất nhiên là trước khi thi vô cùng khẩn trương.

Triệu Thanh Hà vỗ vỗ bờ vai của hắn, ” Không cần khẩn trương như vậy, ngươi tuổi còn nhỏ thì còn cơ hội, chỉ cần cố gắng là được. Lần này không thể thì tiếp lần sau, chớ để bản thân căng thẳng quá.”

Chu ngũ thiếu gật gật đầu, ” Đúng, phụ thân mẫu thân đều là nói như vậy, ta cũng không có cái gì lo lắng, thi không đậu thì làm đầu bếp chẳng ảnh hưởng đến chuyện ta đọc sách, ta cảm thấy làm đầu bếp rất tốt. Nhưng mà mấy ngày nay mỗi ngày ta chỉ được ăn một chút cháo vào buổi sáng, trong bụng cực kỳ đói, ta cảm thấy không còn khí lực để xem sách nữa.”

Triệu Thanh Hà co giật khoé miệng, cảm thán thật sâu là tự mình đa tình.

Chu ngũ thiếu không biết rối rắm trong lòng Triệu Thanh Hà, đôi mắt xoay tròn nhìn thấy điểm tâm trên bàn Triệu Thanh Hà, xem Triệu Thanh Hà không thèm để ý liền ngồi vào một bên, cầm lấy định nhét giấu vào bụng. Còn chưa chờ Triệu Thanh Hà lên tiếng, tiểu tư Tiểu Lục bên người Chu ngũ thiếu vội vàng xông tới ngăn lại, ” Thiếu gia, phu nhân nói ngài không thể ăn đồ bậy bạ!”

Chu ngũ thiếu bĩu môi, vẻ mặt không vui nhưng cũng không dám cầm nữa, ” Nhưng ta rất đói.”

Tiểu Lục thái độ kiên định, ” Vậy cũng không được!”

Triệu Thanh Hà không khỏi kinh ngạc, ” Vì sao ngũ đệ đói bụng muốn ăn chút điểm tâm cũng không thể?”

Ánh mắt Chu ngũ thiếu loé loé, Tiểu Lục thở dài, ” Tứ gia, ngài không biết chứ, mỗi khi đến mùa đông gia chúng ta đều béo lên hai mươi cân.”

Triệu Thanh Hà lại không rõ, Chu gia vốn không thèm để ý mấy cái này, hận không thể ăn cho béo hơn, ngay cả tiểu cô nương cũng không để ý đến, ” Thì tính sao?”

” Tứ gia có điều không biết, nếu như vậy ăn hết mùa đông này chỉ sợ sẽ giống như Hầu gia, đến khi vào đại điện thi mà thân thể quá to sẽ không ổn.”

Triệu Thanh Hà giật mình, mới nhớ tới khoa cử ở Đại Hữu nếu tướng mạo xấu xí không toàn vẹn sẽ bị hoàng thượng nhìn không vừa mắt cũng bị đào thải. Đại Hữu cũng là xem gầy là đẹp, mặc kệ là nam hay nữ đều hận không thể gầy như tờ giấy. Chu gia trước giờ không thèm để ý những chuyện này, nhưng nếu muốn tham gia thi cử phải khống chế cân nặng. Cả nhà đều mập mạp, không am hiểu chuyện giảm béo bao nhiêu cho nên chỉ có thể ngay từ đầu khống chế ẩm thực của Chu ngũ thiếu, cũng là vì phòng ngừa về sau béo quá sẽ khó mà gầy xuống.

Triệu Thanh Hà không khỏi đồng tình nhìn Chu ngũ thiếu, ” Khống chế ẩm thực hợp lý quả thật rất cần thiết, nhưng không nên để bụng quá đói, nếu không sao có sức lực đọc sách?”

Chu ngũ thiếu liên tục gật đầu phụ hoạ, ” Đúng thế đúng thế, ta đói thì sao mà đọc được sách.”

Hai trong mắt Tiểu Lục trợn trắng lên, ” Tứ gia, ngài đừng có nghe gia nhà chúng ta nói bậy, ngài biết sáng hôm nay gia nhà chúng ta ăn nhiều cỡ nào không? Hai cái l*ng hấp bánh bao nhỏ, một chén lớn mì khô, năm cái bánh rán lớn, hơn hai mươi cái sủi cảo với năm cái trứng gà. Thời gian chỉ mới cách chưa được một canh giờ, sao lại có thể đói bụng không có sức được. Hầu gia nói, người Chu gia đến khi lớn tuổi rất dễ bị béo phì, một khi đã béo thì gầy không được, cho nên phải khống chế.”

Triệu Thanh Hà ngớ ra, bụng này là lỗ đen sao! Tuy nói là hắn biết lượng cơm ăn của nhà này như thế nào, cùng nhau ăn vài bữa tất nhiên là hiểu được nhưng không nghĩ là mau đói bụng như vậy. Chu ngũ thiếu nhìn xung quanh, trốn tránh ánh mắt kinh ngạc của Triệu Thanh Hà.

Rốt cuộc Triệu Thanh Hà hiểu vì sao Hầu phu nhân phải trông chừng Chu ngũ thiếu như vậy, Chu ngũ thiếu vì sao lại sợ Hầu phu nhân. Nếu mà ăn hết mùa đông này, thời gian không lâu sau tất sẽ cùng một trọng tải với Hầu gia.

” Ẩm thực của ngươi đúng là cần phải khống chế lại, mùa đông lạnh lẽo nên vận động rất ít, mà béo không chỉ nhìn không đẹp mà béo còn có thể dễ mắc bệnh.”

Đôi mắt Chu ngũ thiếu luyến tiếc rời khỏi điểm tâm trên bàn, ” Nhưng miệng ta rất tham, nhịn không được.”

Triệu Thanh Hà không có kinh nghiệm này, bất lực, đành nói: ” Đói quen thì tốt rồi.”

Chu ngũ thiếu bĩu môi tuy không vui nhưng cũng không hề kiên trị, dĩ nhiên là cặp mắt vẫn nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn, làm cho Triệu Thanh Hà nhớ tới cái buổi tối gặp phải bầy ác lang.

Trung nghĩa hầu đúng là không phải chỉ có cái tai to mặt béo, làm việc gì đều có mục đích. Triệu Thanh Hà rất rõ đây là để cho hấn an tâm, lần nữa biểu lộ Chu ngũ thiếu đối với Thường Đình Chiêu không có mơ ước gì. Triệu Thanh Hà sao lại không thích, chỉ là cảm thán trong nhà công hầu đúng là không có người đơn thuần.

Vào ngày thành thân, sáng sớm Triệu Thanh Hà đã bị dựng người dậy, bên ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen.

Triệu Thanh Hà mơ mơ màng màng nói: ” Bây giờ mới là giờ nào nha, hiện tại kêu ta dậy cũng là quá sớm đi.”

Lưu Ly nói: ” Không còn sớm không còn sớm, nếu bỏ lỡ giờ lành sẽ không tốt.”

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ chỉ có thể dụi mắt đi rửa mặt. Nước ấm đã được Lưu Tô chuẩn bị sẵn, trong bồn tắm còn có đoá hoa đỏ sắc diễm lệ, giữa mùa đông rét buốt này có thể tìm chút hoa tươi đúng là không dễ dàng. Mặt Triệu Thanh Hà không biểu lộ cảm xúc, sớm đã vốn quen, có thể tắm thơm ngào ngạt đã tốt rồi.

Lưu Ly với Lưu Tô cũng biết Triệu Thanh Hà không thích có người bên cạnh hầu hạ, bởi vậy cũng không miễn cưỡng, chỉ đứng chờ ở bên ngoài.

” Đừng nói là để ta ngồi chờ đến hừng đông chứ?” Triệu Thanh Hà liên tục ngáp, Lưu Ly Lưu Tô cùng với mấy bà tử hầu hạ khác đều xấu hổ cúi đầu. Một đám người đều đã quên Triệu Thanh Hà không phải là nứ tử, tất nhiên là không có chú ý nhiều như vậy. Không cần tục chải tóc trang điểm, quần áo đồ trang sức cũng đơn giản, kết quả là bận rộn thành thế này.

Lưu Ly đỏ mặt nói: ” Là nô tỳ sơ sót, thỉnh công tử thứ tội.”

Triệu Thanh Hà khoát tay, ” Các ngươi chưa từng hầu hạ chuyện như vậy nên không có kinh nghiệm cũng là bình thường, nhưng mà về sau làm việc phải linh hoạt hơn, không thể cứng nhắc.”

Đoàn người liên tục trả lời, lúc này ở phòng bếp nhỏ cũng đã chuẩn bị xong từ sớm, nguyên bản là phải dựa theo tập tục xuất giá của nữ tử chỉ ăn hai cái điểm tâm, Triệu Thanh Hà vừa nghe lập tức mặc kệ. Cả ngày bận rộn còn không biết bữa ăn kế tiếp là khi nào đâu, ăn ít như vậy là có muốn cho người sống nữa không hả. Thế là sai người đi chuẩn bị một chén mì thịt thật lớn, ban đầu bà tử còn không có đồng ý, nói là ăn xong miệng có hương vị, sợ chú rể ngửi được. Hơn nữa là có canh, sợ nửa đường phải đi nhà xí.

Triệu Thanh Hà mặc kệ nhiều chuyện như vậy, kết hôn là chuyện vui mừng, sao phải đem bản thân biến thành thê thảm chán sống như vậy. Những người khác không thể lay chuyển được chỉ có thể đồng ý, lúc này Triệu Thanh Hà mới cảm thấy mỹ mãn ăn mỳ thịt, tuy không nói đói bụng nhưng ngay cả một chút canh cặn cũng không còn.

Từ sáng sớm Nghiêm Hoảng, Vân Hi đã tới, Nghiêm Hoảng cười đến thấy răng không thấy mắt, ” Thanh Hà huynh, ta cho ngươi thiêm trang đây, sớm sinh quý từ ha.”

Triệu Thanh Hà hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, ” Đừng ép ta vào ngày đại hỉ thô bạo đánh người, ta không ngại dùng máu đỏ tô vẽ cho ngày cưới đâu.”

Nghiêm Hoảng mới không sợ hắn, từ trong túi lấy ra một tấm ngân phiếu, ” Đừng nói là ta không có lòng, ta cảm thấy trên đời này chỉ có bạc mới có thể đại biểu cho tấm lòng.”

Triệu Thanh Hà vừa nhìn thấy, ánh mắt sáng bừng lên, ” Huynh đệ tốt, với số tiền này ta không ngại gả thêm vài lần đâu.”

” Phi phi phi! Ngày đại hỉ không thể nói những lời này.” Hỉ bà ở một bên hung hăng phun vài cái, Lưu Ly với Lưu Tô nhìn nhau hé miệng cười.

Còn Vân Hi lại móc ra một cái tráp, nhìn vào liền biết giá trị xa xỉ của đồ vật bên trong, Triệu Thanh Hà nhìn thấy không chút khách khí mở ra, vừa thấy mặt mày lập tức tái ngay.

” Ngươi là có ý gì đây!”

Vân Hi mặt lạnh nhạt, ” Cái này đáng quý lắm đấy, khắp thiên hạ chỉ có một cái.”

” Lão tử dùng châm cài của nữ nhân để làm gì hả!” Triệu Thanh Hà nhịn không được hét lên.

Vân Hi híp mắt tươi cười, ” Cái này chính là tâm ý, có vài thứ sau này sẽ dùng tới. Giữ lại làm đồ gia truyền đi, ở mặt có đính bảo thạch không dễ tìm đâu.”

Mỗi lần Triệu Thanh Hà gặp Vân Hi đều không khách khí chế nhạo hắn lần trước ngồi kiệu hoa, Vân Hi đã sớm chờ thời khắc này.

Triệu Thanh Hà sặc sặc, muốn nói cái gì thì lại bị hỉ bà gắt gao nhìn chằm chằm, ngày đại hỉ không được nói chuyện tuỳ tiện, chỉ có thể nghẹn khuất nhận lấy, quen biết bạn bè gian xảo như vậy đúng là nghiệp chướng mà!

Thường Đình Chiêu cưỡi con ngựa cao lớn, hừng hực khí thế dẫn một đám người tới đón dâu, nếu không biết còn tưởng là tới cướp dâu. Ban đầu định là làm khó dễ, vừa thấy trận thế này của hắn lập tức đứng qua một bên nhường đường. Thế tử vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đỡ tay Triệu Thanh Hà ra khỏi cửa nhưng hoàn toàn không có cơ hội, Thường Đình Chiêu một tay ôm Triệu Thanh Hà nhập vào lòng cùng nhau cỡi một con ngựa. Hai người hỉ phục đỏ tươi diễm lệ nổi bật giữa nền gió tuyết trắng xoá, không hề quan tâm đến ánh mắt những người khác.

Triệu Thanh Hà cảm thấy trước ngực mang bông hoa lớn như vậy thực ngốc, nhìn qua thấy Thường Đình Chiêu mang bông hoa đỏ thẫm vẫn tiêu sái như vậy, nhất thời nhẹ nhõm.

Trong kinh hầu như không có ai không biết hôn sự của hai người, hai nam nhân gióng trống khua chiêng thành hôn dù sao không phải là chuyện bình thường. Hơn nữa trong đó có một người hiện giờ uy danh cực kỳ nổi bật Thường Đình Chiêu, người xem cuộc vui ngày càng nhiều.

Cứ ngỡ là Triệu Thanh Hà chẳng qua là một thú y nho nhỏ, tuy được Trung nghĩa hầu nhận làm nghĩa tử cũng vậy thôi, không nghĩ tới đồ cưới thậm chí có một trăm hai mươi sáu gánh, có thể nói là mười dặm hồng trang.

Mà ngay cả Triệu Thanh Hà đều buồn bực, hắn làm gì có nhiều đồ cưới như vậy nha, hơn nữa tất cả đều là giá trị xa xỉ. Hỏi ra mới biết được, Thường Đình Chiêu hạ sính lễ có hơn phân nửa, có còn hoàng thượng, Nghiêm phi thưởng, bom, lẩu ma lạt được chia tiền, lại thêm một ít bên hai cụ Triệu lão hán, còn có bên Trung nghĩa hầu chuẩn bị, số lượng cộng lại hết sức đồ sộ.

” Có lạnh hay không?” Thường Đình Chiêu hỏi bên tai Triệu Thanh Hà.

Triệu Thanh Hà lắc lắc đầu, ” Biết cỡi ngựa nên mặc không ít.”

Khoé miệng Thường Đình Chiêu hơi hơi cong lên, ” Cứ tưởng rằng mấy ngày nay ngươi ở trong phủ Trung nghĩa hầu béo lên chứ.”

Triệu Thanh Hà trợn trắng mắt liếc hắn, ” Ngươi cho là ta ăn chất kích thích sao, ba ngày liền phát phì.”

Thường Đình Chiêu cười toe, ” Vừa lúc, ta có thể chậm rãi hưởng thụ đem ngươi dưỡng béo giống như Trung nghĩa hầu, rất thú vị.”

Triệu Thanh Hà hung hăng nhéo Thường Đình Chiêu một cái, giờ vẫn chưa đến nơi làm cho Thường Đình Chiêu hận không thể tại chỗ hôn Triệu Thanh Hà một ngụm.

Chuyển một vòng trong kinh thành xong, lúc này mới chậm rãi dẫn một đám người vào phủ Định Quốc Công.

Triệu Thanh Hà nhìn hai toà tượng sư tử đá uy nghiêm trước cửa không khỏi hít sâu một hơi, tuy là bị một mảnh màu đỏ bao phủ, phủ Định Quốc Công vẫn lộ ra uy nghiêm sắc bén, làm cho trong lòng Triệu Thanh Hà cảm giác như không phải tiến vào nhà mà là chuẩn bị nhập chiến trường.

Thường Đình Chiêu nhận ra hắn khẩn trương, nhéo nhéo tay hắn, ” Đừng sợ, có ta ở đây.”

Nghe được âm thanh trầm thấp, đáy lòng Triệu Thanh Hà thở dài nhẹ nhõm một hơi, gật đầu cùng hắn tiến vào phủ Quốc công.

Bái đường xong Triệu Thanh Hà được đưa vào trong viện của Thường Đình Chiêu, trong phòng nến đỏ im bặt, trái ngược với náo nhiệt bên ngoài, nơi này dường như bị cách ly dị thường an tĩnh.

Triệu Thanh Hà ngồi xuống trên giường liền nhịn không được ngáp, hôm nay thực sự là thức dậy quá sớm, hiện tại hai mắt đã muốn đánh nhau. Triệu Thanh Hà thấy không có ai cũng không khách khí nằm xuống luôn trên giường, lập tức nhận ra bên dưới có gì lộm cộm lên. Xốc chăn lên nhìn thấy trên giường rải một đống đậu phộng, hạt sen này nọ, khoé miệng Triệu Thanh Hà giật giật, những người này cũng quá là làm việc tânh tuỵ, dù nói là điềm lành nhưng hắn với Thường Đình Chiêu là nam nhân thì làm sao có đứa nhỏ được.

Triệu Thanh Hà không thèm quan tâm đem mấy thứ này phủi rớt xuống giường.

” Ai yêu, tứ nãi nãi, cái này không thể được, như vậy sẽ không tốt.” Một bà tử đi đến ngạc nhiên nói.

Triệu Thanh Hà nghe được xưng hô tứ nãi nãi này ót giật một cái đùng, chỉ nói: ” Không sao, không cần khách khí, gọi ta Triệu công tử là được.”

Bà tử khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.

Triệu Thanh Hà cũng là nhìn thấy trong mắt lại xem như không nhìn thấy, ” Xin hỏi ngài là vị nào?”

Bà tử không khỏi thẳng thắt lưng lên, tiểu nha hoàn một bên nói: ” Vị này chính là Tống ma ma, là bà v* chăm sóc Tứ gia từ nhỏ đến lớn.”

Tống ma ma hiện giờ cũng là quản sự trong viện Thường Đình Chiêu.

Triệu Thanh Hà gật gật đầu, ” Hoá ra là Tống ma ma, mấy năm nay đã vất vả rồi.”

Tống ma ma thấy Triệu Thanh Hà chỉ nói một câu như vậy sau đó cũng không có động tác gì khác, trên mặt có chút bất mãn. Triệu Thanh Hà biết mụ rối rắm cái gì, theo lý thì lần đầu tiên nhìn thấy nô bộc thì phải ban thưởng mới đúng, nhưng bây giờ trên người Triệu Thanh Hà lấy đâu ra mấy thứ đó, tất cả đều giao cho Lưu Ly với Lưu Tô. Hơn nữa loại sự tình này không thể tự mình làm, nếu không thì còn gì là thân phận, nhưng hai nha đầu Lưu Ly với Lưu Tô lại không thấy đâu.

Triệu Thanh Hà liền hỏi, Tống ma ma chỉ nói: ” Còn đang bận rộn bên khố phòng đâu.”

Đồ cưới nhiều như vậy muốn nhập khố phải bận rộn một chút, mặc dù hai nha đầu không phải là người của hắn nhưng rất đáng giá tín nhiệm, tất cả đều là qua tay hai nàng. Triệu Thanh Hà cũng biết nguyên nhân bên trong, nhưng trong lòng rất rõ ràng hai nha đầu không có đang bên kia bận việc.

” Thỉnh Tống ma ma phái người gọi Lưu Tô tới đây.”

Tống ma ma lại không thèm để ý chút nào, ” Nếu tứ nãi nãi có chuyện gì thì kêu nha hoàn trong phòng là được, buổi tối muộn tìm người cũng không thích hợp.”

Tròng mắt Triệu Thanh Hà tối sầm, âm thanh nặng hơn không ít, ” Ta không có thói quen để người khác hầu hạ.”

Tống ma ma thản nhiên mở miệng, ” Những nha đầu này đều đã hầu hạ tứ gia nhiều năm, mỗi người đều được việc. Bình thường tứ gia rất là tín nhiệm, tứ nãi nãi cần gì buổi tối làm người khó xử. Hai nha đầu kia bận việc xong tất sẽ quay về, tứ nãi nãi làm gì phải lo lắng phái người đi tìm, chớ để mất giá.”

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, ” Tống ma ma suy nghĩ thật chu toàn.”

Tống ma ma coi như không có nghe thấy lời châm chọc bên trong, ” Tứ nãi nãi còn trẻ xuất thân hàn môn, lại là nam tử nên làm việc lỗ mãng cũng không có gì lạ, lão nô hầu hạ tứ gia nhiều năm như vậy, dĩ nhiên hiểu biết sâu sắc hơn.”

Một câu nói ra điểm yếu của Triệu Thanh Hà, Tống ma ma đem ưu thế của mình bày ra, nếu là nữ tử hay nam tử bình thường nghe thế tất là sẽ bị hù doạ, ít nhất là đêm thành hôn hôm đó không dám làm thế nào. Nhưng Triệu Thanh Hà cùng Thường Đình Chiêu quen biết nhau đã lâu, lại càng không lo lắng đêm tân hôn sẽ gặp chuyện gì không hay ho, thì có gì phải sợ hãi.

” Nhưng đêm nay ta muốn nhìn thấy hai nha đầu này, mau đi tìm cho ta, nếu không thấy thì ta chỉ hỏi một mình ngươi!”

Tống ma ma sắc mặt đại biến, bộ dáng uỷ khuất, ” Tứ nãi nãi là có ý muốn làm khó dễ lão nô sao? Lão nô hầu hạ tứ gia nhiều năm như vậy, tứ gia cũng chưa từng nói chuyện như vậy với lão nô, tứ nãi nãi là không chấp nhận được người già như lão nô sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv