Từ lúc Triệu Thanh Hà chữa khỏi cho gà Tiếu gia, danh khí của hắn càng lớn, ngay cả thôn lận cận đều biết đến. Vừa nói đến người chữa khỏi cho gà ôn dịch, tên cũng không nhớ rõ thế nào cũng bị mọi người thổi ra một đống ví dụ, không biết còn tưởng là rất quen thuộc đâu.
Lần trước Triệu Thanh Hà chữa trị ngưu có vài người cảm thấy đó là mèo mù gặp phải chuột chết, bây giờ không có ai dám hoài nghi nữa. Mấy ngày nay không ít đến Triệu Thanh Hà xem bệnh cho súc vật, đang là cày bừa vụ xuân nên súc vật đôi khi gặp phải chút bệnh tật tốt xấu. Triệu Thanh Hà thu phí rất rẻ, nếu có thể phòng ngừa bệnh thì cũng là tốt, chớ không để giống ngưu nhà Trương Đại Giang, hết bệnh còn phải để dài ngày nghỉ ngơi rất ảnh hưởng đến sự vụ nhà nông.
Triệu Thanh Hà lại bắt đầu tận dụng nghề nghiệp cũ gọi là thú y, nhưng tên tay một chút y cụ cũng không có, châm cứu đều là dùng châm thêu thùa, nói thẳng gọi tên là kim may đi. Triệu Thanh Hà rất muốn lên thị trấn đi một vòng để hiểu biết chút tình huống thế giới này, thuận tiện mua ít đồ ăn nhưng vẫn không được như ý nguyện. Bị đủ loại việc bám theo liên tục, chủ yếu là trong tay không có tiền, lộ phí không có thì chỉ có thể mang ý nghĩ mắc cạn lại.
Trong khoảng thời gian này tìm đến hắn xem bệnh không ít, nhưng người nông thôn tiền mặt trên tay không nhiều, phí chữa bệnh đều đưa trứng gà, gạo và mì linh tinh, có khi mấy thứ này đều không có mà thay vào là đưa củi lửa hoặc hổ trợ nấu nước. Triệu Thanh Hà thuộc típ người thích hưởng thụ, cũng không nghĩ mang mấy thứ này đi đổi tiền, tất cả đều để người trong nhà dùng ăn tiêu hoá hết. Bởi vậy hắn chữa bệnh nhiều như vậy nhưng trong tay một cái đồng tiền đều không có.
Triệu Thanh Hà từ nhỏ độc lập đã quen, thật đúng là không nghĩ đến mở miệng tìm hai vợ chồng Triệu lão hán lấy tiền. Hơn nữa trên người hai người cũng không có bao nhiêu tiền, tất cả đều bị nguyên thân lần trước tiêu hao hết.
Hôm nay có thể lên thị trấn hoàn toàn là do rơm rạ trứng gà, nguyên lai Tiếu Diệu Tổ mang trứng gà lên thị trấn buôn bán, vừa gặp gỡ quản sự thôn trang trước kia. Quản sự này lúc ở thôn trang trước kia giúp đỡ Tiếu Diệu Tổ rất nhiều, hắn mang ơn nên tặng vài khuông trứng gà cho quản sự. Vốn quản sự không tính toán lấy vì hắn không thiếu nhất chính là trứng gà, quan trọng là hắn cùng chủ nhân ra ngoài đàm luận, đem theo trứng gà thì giống cái gì.
Tiếu Diệu Tổ là một hán tử nông gia điển hình, không quản đối phương cự tuyệt vẫn nhất quyết đưa quản sự kia. Quản sự nhìn thấy trứng gà bên ngoài được bọc lấy thì lập tức hiểu được, nhất thời cảm thấy được tâm ý. Vừa hỏi, trứng gà vận chuyển như vậy đúng là một cái cũng không bị vỡ. Quản sự cười nheo mắt, thôn trang bọn họ thường xuyên đem trứng gà vận chuyển đến quý phủ, mỗi lần qua lại xóc nảy đều vỡ không ít. Quanh năm suốt thánb tính ra tổn hại không ít.
Chủ tử nhà bọn họ trước kia cũng xuất thân nghèo khổ, tuy là sau này phát đạt nhưng cũng vô cùng quý trọng mỗi một văn tiền. Lão thái thái khi nhắc đến chuyện này, đều cảm thấy vô cùng đau lòng.
Quản sự liền chạy lên lầu kể sự việc cho chủ tử nghe, không bao lâu liền xuống dưới đưa cho Tiếu Diệu Tổ năm lượng bạc. Tiếu Diệu Tổ nào dám thu, quản sự nói đây là chủ tử thưởng vì xem trọng biện pháp của hắn, sau này tổn thất giảm bớt so sánh với năm lượng bạc thì không đáng nhắc đến.
Tiếu Diệu Tổ mặc dù hàm hậu cũng không phải không hiểu, khách khí vài cái liền nhận lấy mang về giao tất cả cho Triệu Thanh Hà. Triệu Thanh Hà không nghĩ ý tưởng nhỏ như vậy mà được rất nhiều tiền, kẻ có tiền đúng là thưởng thật sự hào phóng, năm lượng bạc chính là thu nhập một năm của nhà nông.
Triệu Thanh Hà cũng không khách khí thu một nửa tiền, tuy nói biện pháp không phải là hắn nghĩ, nhưng là hắn mang tới, xem như phí mở rộng đi. Tiếu Diệu Tổ không chịu nhận nửa tiền kia, Triệu Thanh Hà nói nếu không phải ngươi trùng hợp gặp người thì cũng sẽ không có tiền thưởng này, chia một nữa mới tính công bằng. Tiếu Diệu Tổ từ chối không được mới thu hai lượng bạc, còn lại nhất quyết không thu. Triệu Thanh Hà cũng đành từ bỏ.
Trong tay có tiền, lập tức quyết định hôm sau lên thị trấn. Bởi vì nghĩ tiết kiệm, Triệu Thanh Hà cùng Tiếu Diệu Tổ ngồi thuyền nhỏ, kết quả thiếu chút nữa đem bản thân nôn thốc nôn tháo. Thời điểm rời thuyền cả người đều mơ hồ.
Tiếu Hoa nhìn vẻ mặt trắng bệch của Triệu Thanh Hà, lo lắng nói: ” Cữu cữu, ngươi không sao chứ?”
Triệu Thanh Hà gian nan cười cười, ” Không có việc gì, cữu cữu có chút say tàu, một lát liền tốt.”
Đường lên thị trấn đúng là không ổn, cả thuyền đầy người cứ lắc a lắc a lợi hại như vậy. Triệu Thanh Hà thề lần sau sẽ không keo kiệt tiền ngồi thuyền nhỏ, thật sự là tự ngược mình.
Tiếu Hoa, Tiếu Vinh cùng Lưu Xuyên Tử được lên thị trấn chơi nên vô cùng hưng phấn, nhìn thấy hắn như vậy đám nhóc đều lo lắng, hưng phấn đều giảm đi không ít. Đám nhóc tuổi còn nhỏ, người lớn lên thị trấn đều có việc cần làm, không tiện mang theo đám nhóc, hơn nữa phí thuyền lại mắc, một năm không tới được một lần. Ngày hôm qua nghe Triệu Thanh Hà muốn dẫn bọn hắn lên thị trấn chơi, nguyên cả buổi tối vui không ngủ được, sáng sớm liền dậy muốn chuẩn bị đi thị trấn.
Tiếu Vinh săn sóc chống người Triệu Thanh Hà, ” Cữu cữu, ngươi dựa vào ta. Ta mang ngươi tìm một chỗ ngồi xuống.”
Lưu Xuyên Tử tới hỗ trợ, Triệu Thanh Hà bước lên mặt đất cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, nguyên thân trước kia cũng thường ngồi thuyền nhưng không phải thuyền nhỏ, cho nên cũng coi như chịu được.
Triệu Thanh Hà khoát tay, ” Cữu cữu không sao rồi, cha ngươi với bọn họ đã mang trứng gà bàn xong rồi sao?”
Tiếu Hoa trả lời: ” Vẫn còn bàn đâu, bọn họ để chúng ta đi chơi trước.”
Đầu óc Triệu Thanh Hà dần thanh tỉnh, cùng Tiếu Diệu Tổ thông báo mang ba đứa nhỏ dạo thị trấn. Huyện Tân Hồ tuy là thị trấn nhưng vì mở độ khẩu trở thành con đường vận chuyển thông nam bắc, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. [ giải thích lại: Độ khẩu: bến cập thuyền ]
Đại độ khẩu so với tiểu độ khẩu trong thôn náo nhiệt hơn nhiều, hàng loạt gánh hàng rong bán các loại thực vật. Mùi hương lan truyền trong không khí, làm ba đứa nhỏ thèm ăn chảy cả nước miếng. Nhưng không có đứa nhỏ nào dám ăn, tuy đối với xung quanh vô cùng tò mò, vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo Triệu Thanh Hà không có chạy loạn khắp nơi.
Tiếu Vinh lớn tuổi nhất không quên chiếu cố đệ đệ muội muội, không cho hai đứa bị dòng người lất át. Triệu Thanh Hà thấy ba đứa trẻ nhu thuận, càng cảm thấy yêu thích.
” Các ngươi muốn ăn những gì a?”
Ba đứa nhỏ không hẹn mà cùng nuốt một chút, nhưng cuối cùng đều lắc lắc đầu, nói đã ở nhà ăn cơm, bụng đã ăn thực no.
Triệu Thanh Hà cười sờ sờ đầu bọn chúng, mua cho bọn hắn mỗi người hai xuyến mứt quả làm ba đứa nhỏ mở to mắt. Mấy đứa nhỏ không phải dễ dàng được một lần ăn vặt, cho nên nhiều nhất chỉ lấy một chuỗi, không giống Triệu Thanh Hà một lần mua là hai xuyến, hơn nữa còn là xuyến lớn nhất.
Ba đứa nhỏ không dám nhận, Tiếu Vinh cắn răng nói: ” Cữu cữu, vẫn trả lại đi, chúng ta ăn một chuỗi là đủ rồi.”
Tiếu Hoa với Lưu Xuyên Tử tuy rằng đều luyến tiếc cũng gật đầu phụ hoạ, Triệu Thanh Hà làm sao không biết ý tụi nhỏ, ” Mua rồi làm sao có thể trả, cũng không phải là cái gì, chỉ mấy văn tiền mà thôi. Về sau cữu cữu mua cho các ngươi thật nhiều đồ ăn ngon.”
Ba đứa nhỏ lúc này mới dám nhận lấy, Tiếu Hoa đem một chuỗi cho Triệu Thanh Hà, ” Cữu cữu, ngươi cũng ăn.”
Triệu Thanh Hà nhíu nhíu mày, hắn đối với đồ ngọt không thể nào ham thích, ” Các ngươi ăn đi, cữu cữu không thích ăn ngọt.”
Nhưng Tiếu Hoa cố ý cho hắn ăn một ngụm, Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ chỉ có thể cắn một miếng, hương vị đúng là vừa chua vừa ngọt. Hai đứa còn lại đều đưa cho hắn cắn một ngụm, bộ dáng cô cùng thật lòng. Triệu Thanh Hà đành phải lại cắn hai cái, ba đứa nhỏ lúc này mới ngoan ngoãn hưởng thụ.
Đám nhỏ giơ mứt trái cây một ngụm a một ngụm, ăn được hương vị dọc đường không ngừng rốt rít bàn luận. Triệu Thanh Hà thì lại chú ý bốn phía, nguyên thân khinh thường đồ ăn vặt đầu đường, cho nên hắn đối với nơi này đồ ăn không hiểu rõ, hiện giờ vừa thấy trong lòng có ấn tượng.
Độ khẩu lượng lớn dòng người, thời điểm thuyền con qua lại nghỉ ngơi, nhóm công nhân cũng sẽ xuống tìm đồ ăn. Những công nhân bình thường sẽ không đi rất xa, phần lớn chỉ ở phụ cận độ khẩu cho nên sinh ý vô cùng tốt.
Triệu lão hán hiện tại không có biện pháp nhưỡng rượu, trong nhà lại không có vốn, cho nên vẫn nghĩ tìm chút chuyện làm, Triệu Thanh Hà suy nghĩ không bằng bán một ít thức ăn. Tiểu độ khẩu kia tuy không náo nhiệt như nơi này, hai lão làm cái sạp bán cũng tạm được. Nhưng bán cái gì thì cần phải suy xét, nơi đó đã có không ít thức ăn, nhất định phải làm ra không giống như bọn họ mới có thể bán được giá.
Ba đứa nhỏ đem hai xuyến mứt đều ăn xong, bốn người đã đi xa độ khẩu vào ngã tư đường cửa hàng san sát. Ngã tư đường thập phần náo nhiệt, dòng người qua lại còn lớn hơn nhiều nhưng không vì thế mà không khí ồn ào vẫn đục. Không ít cửa hàng trang trí xa hoa, khách nhân ra vào đều ăn mặc trưng diện.
” Ai yêu, ngựa này làm sao vậy?” đột nhiên có người kêu to, đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn đi qua.
Một con ngựa bất ngờ ngã xuống đất, tứ chi giơ lên trời, lớn giọng phát ra vô cùng bất an. Cái kia của con ngựa tăng vọt đứng lên [ dạ, cái xxx của nó ạ], Tiếu Vinh nhanh tay lẹ mắt che ánh mắt của Tiếu Hoa lại, Tiếu Hoa không hiểu cho nên không ngừng giẫy dụa, ” Ca ca, có chuyện gì a? Để ta nhìn xem một chút.”
Tiếu Vinh không buông tay, nghiêm túc nói: ” Muội muội, ngươi không thể nhìn.”
Tiếu Hoa vừa nghe càng hiếu kỳ, ” Vì cái gì nha?”
Hai bên tai Tiếu Vinh đều đỏ, ” Dù sao nữ hài không thể nhìn.”
Triệu Thanh Hà bật cười, Tiếu Vinh còn chưa mười tuổi đã có ý thức như vậy, thật đúng là trưởng thành sớm. Mà Lưu Xuyên Tử mặt đều mờ mịt, mắt mở to chớp chớp nhìn cái kia sống động, không biết vì sao nó lại to như vậy, thật dữ tợn đáng sợ. [ Ex: chết mất, tiểu Xuyên Tử lúc nào cũng đáng yêu ]
Con ngựa kia kêu rên thảm thiết, cho đến khi nước mắt nó đều chảy ra, ” Ta không làm gì nó a, đây là làm sao vậy a.”
Ngựa này nhìn vào liền biết là thất hảo mã, người giao ngựa cho hắn chính là một quý công tử, nếu ngựa xảy ra chuyện gì, lột da hắn cũng không đủ đền. Nhưng hắn cái gì cũng chưa làm, chỉ đưa hướng tới chuồng ngựa đột nhiên lại bị như vậy, thiếu chút còn mang hắn ném xuống đất.
Con ngựa kia bất an táo bạo, nâng cái thân mình ngồi giống chó không ngừng cọ xát bụng trên mặt đất, không ai nói nhưng nhìn bộ dạng này cũng biết có bao nhiêu thống khổ.
Có người cười d*m đãng, tinh thần vui sướng khi người gặp hoạ, ” Không phải là con ngựa này động d*c mà không không tìm ra ngựa mẹ đi?”
Có người cười nhạo: ” Ngươi có thói quen như vậy nên có kinh nghiệm biết a?”
Chúng nhân cười vang, làm cho người nọ quẫn bách đỏ mặt, muốn tìm người kia nói lý lẽ nhưng không biết là ai, chỉ có thể ngượng ngùng từ bỏ.
Bộ dáng con ngựa kia càng nhìn càng thấy không tốt, tứ chi buột chặt, rống thiết đau đớn màng tai mọi người, con ngựa gấp đến độ xoay quanh. Chưởng quầy tửu lâu nghe động tĩnh đi ra cửa xem, vừa nhìn thấy bộ dáng con ngựa, hướng tới mã đồng quát lớn: ” Ngươi làm gì con ngựa?”
Mã đồng vẻ mặt cầu xin, ” Chưởng quầy, ta thật không có làm gì a. Ta vừa mới chuẩn bị đem con ngựa này đến chuồng, kết quả nó đột nhiên như vậy. Ta cũng không biết làm sao như vậy a.”
Chưởng quầy cũng nóng nẩy, con ngựa ở chổ hắn gặp chuyện không may, hắn có lý cũng nói không rõ. Chưởng quầy vội vàng kêu người đi gọi thú y, chỉ hy vọng việc này ngàn lần ông trời đừng chơi xấu trên đầu hắn.
Triệu Thanh Hà cũng muốn tự tiến lên xem nhưng khi nhìn thấy người trước cửa tửu lâu, nhìn thấy hình dáng người nọ, chân Triệu Thanh Hà bước ra lập tức thu trở về.