Xuyên qua thời không, gặp gỡ chân mệnh thiên tử, liệu có thể nào hay không? Cứ ngỡ đó là điều phi lý, cực kì không chân thực, vậy mà chỉ sau một cái chớp mắt, mọi thứ đều thay đổi, cho dù không muốn tin cũng phải gật đầu mà nói tin!
Nên nói như thế nào nhỉ? Triệu Thanh Hà là thú y. Từ một thú y hết sức bình thường ở cái thế kỉ hai mươi mốt đầy hiện đại này lại trở thành một vị hảo hán oanh oanh liệt liệt trên sa trường ở thời kì trước. Cũng chính vì lần xuyên qua định mệnh ấy, mọi thứ trong cuộc đời của Triệu Thanh Hà đều thay đổi, cứ ngỡ như là một giấc mơ vậy.
Nhưng mà, nói gì thì nói, tại sao lại là nam nhân cùng nam nhân được lệnh ban hôn đây? Triệu Thanh Hà hắn, thế nhưng lại có thể cùng nam tử cổ đại kết hôn? Chuyện đáng ngạc nhiên này nên khóc hay là phải nên cười đây? Hắn muốn khóc nhưng chẳng thể nào rơi lệ, muốn cười lại nhăn nhó trông cực kỳ khó coi!
Nếu như trời cao đã có duyên tác hợp, muốn từ chối cũng là điều không thể nào. Như vậy, hay là cứ thuận theo tự nhiên đi? Cùng y kết hôn, chẳng phải chỉ đơn giản như thế thôi sao? Có gì phải lo lắng?
Bình luận truyện