Edit: Hắc Phượng Hoàng
Về lí luận mà nói, Trường Giang là sông lớn, ngoại trừ vài đoạn hiểm yếu, trung hạ du tương đối bằng phẳng. Nhưng cho dù nó có bằng phẳng thế nào thì vẫn chảy xiết hơn kênh đào. Trên kênh đào say thuyền, uống mấy thang thuốc thêm mấy phiến gừng, hết trận đó sẽ không sao. Ở Trường Giang, không biết có phải do nguyên nhân đi ngược dòng hay do đang thời kì kinh nguyệt, luôn cảm thấy thuyền lắc rất mạnh. La Y hoàn toàn bị lắc ủ rũ, cơm ăn không ngon, càng không có tinh thần đọc sách. Dung Nghi thiếu chút nữa điên lên, phải biết rằng thân thể La Y rất uy vũ, thỉnh thoảng cảm mạo nằm hai ngày là khỏi. Dung Nghi cũng quen. Không ngờ lần này bị bốn năm ngày mà cứ như vậy, đàn tẩy não (phụ tá bên kia thuyền) có ý kiến cũng không đi, chỉ đi lại ở trong phòng La Y.
Tâm tình La Y không tệ, xem đi, hắn biết thương mẹ ruột, chính là không còn vô liêm sỉ nữa. Lúc này quả nhiên cũng bắt đầu thương nàng. Gỗ mục tuy rằng không khắc được ra đình đài lầu các, để mọc nấm cũng đáng tiền mà! Bởi vậy, La Y không trang X đuổi Dung Nghi đi, mà là dứt khoát dựa vào trong lòng Dung Nghi làm nũng.
Hai vợ chồng cùng một chỗ. Dung Nghi cùng lão bà, thuật lại một ít chuyện xưa đần độn trước kia xem qua, ngẫu nhiên nói lại những thứ nhóm phụ tá dạy, làm cho La Y không có tinh thần đi cảm thụ say tàu. La Y sao, nũng nịu chút, giống con mèo nhỏ cọ quậy. Sai sử Dung Nghi rót chén nước mật chẳng hạn. Ăn cơm cũng là nàng một ngụm, ta một muỗng, cũng may không ai thấy, bằng không đơn giản như vậy mắt chó mù màu cũng không chịu được!
La Y đã từng xem qua bài viết thảo luận về hôn nhân, có người nói: hiền lương thục đức là kỹ thuật sống, không thuần thục không nắm được. Vì sao? Hôn nhân trọng điểm nhất là chồng, tiếp theo mới là thân thích. Bởi vậy phải tóm trọng điểm trước. Trọng điểm tóm như thế nào? Thì phải là cự tuyệt hiền lương thục đức.
Hôn nhân tựa như một chức nghiệp, bỏ vào cảm tình càng nhiều, càng không cam lòng buông ra. Giống như một người luyện viết chữ bút lông, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục, luyện từ ba tuổi đến 30 tuổi. Lúc này ngươi nói: đừng luyện, cái trò này không có tác dụng gì, bỏ xuống đi, đi ăn lẩu thôi. Người nọ hoặc là cảm thấy ngươi không phẩm vị, hoặc là cảm thấy ngươi bị bệnh thần kinh.
Hôn nhân cũng như thế, một người nam nhân không ngừng trả giá, không ngừng không ngừng bảo vệ, lại để hắn ngoài cuộc, tuyệt đối còn khó chịu hơn so với giết hắn đi. Không ai sẽ đang chơi trò chơi đến một nửa thì tắt máy, sau đó lại mở lại chơi tiếp. Cũng không có nam nhân nào đau khổ kinh doanh hôn nhân nửa đời người lại làm lại. Đơn giản là trả giá quá lớn. Lớn đến không ai thừa nhận được.
Ngay sau đó có một nam bạn trên mạng trả lời: đúng thế, tôi mệt sống mệt chết bảy tám năm, thật vất vả mới hài hòa. Làm lại một lần nữa hả? Tôi điên rồi mới làm thế.
Xem như gián tiếp chứng minh ngôn luận bạn gái trên trang mạng kia. Bài viết kia không biết có phải bởi vì rất có đạo lý hay không, không có tranh đấu, bởi vậy nhanh chóng chìm nghỉm. Nhưng nội dung lại khắc sâu trong tâm lý La Y, mới đầu cũng quên, không ngờ một lúc sau lại từ từ nghĩ được lại. Càng nghĩ càng có đạo lý, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng rất cao! Dù sao cho dù ở xã hội mới, hiền lương thục đức cũng được thừa nhận rất cao. Nhưng hiện thực thảm thiết nói cho mọi người biết, nếu thừa nhận hiền lương thục đức căn nguyên ở thân thích mà không phải là chồng, sẽ trở thành nước chè.
Khổng Tử đã nói, một người có thể trở thành quân tử hay không, đầu tiên nhìn quan hệ vợ chồng hắn như thế nào; tiện đà xem quan hệ phụ tử như thế nào; cuối cùng mới là quan hệ quân thần. Bởi vậy, toàn bộ thế giới khen ngươi, chỉ cần chồng phiền ngươi, thì cuộc hôn nhân này đầu tư thất bại rồi. Có lẽ là giai đoạn trước đầu tư sai lầm, có lẽ là hậu kỳ kinh doanh sai lầm. Tóm lại đoạn hôn nhân này làm cho vợ chồng đều không vui, bại hoàn toàn.
Khi luật hôn nhân mới vừa được ban bố, toàn bộ internet điên cuồng. La Y nhàm chán, xem từng bài bình luận. Thẳng đến khi phát hiện một vị viết bài! Có một nữ nhân quả thực là điển phạm phúc hắc.
Nghe nói mẹ chồng rất khó đối phó, rất Quỳnh Dao. Về vấn đề sinh nam sinh nữ, phương thức xử lý của cô ta là, chỉ cần có người nói có bài thuốc bí truyền sinh nam. Cô ta móc một cuốn sổ tay ra điên cuồng ghi nhớ. Tất cả mọi người thấy còn tưởng rằng cô muốn con trai tới điên rồi. Mẹ chồng không dám gánh vác kết quả ép tai nạn chết người. Sau đó liên tục ở trước mặt cô ta nói: sinh con gái tốt! Tôi thích con gái! Con gái mới ngoan!
La Y lập tức bổ nhào! Người trâu! Tuyệt đối là người trâu! Nữ nhân kia còn nói rất nhiều chuyện, đều là cách đấu với mẹ chồng, duy trì hôn nhân với chồng. Nàng quên gần hết rồi, chỉ nhớ được cô nàng bưu hãn này. Nhưng cũng hiểu được, nàng không có chỉ số thông minh này. Cho nên vẫn tin tưởng một bài viết trước, hiền lương thục đức là một kỹ thuật sống. Nếu nàng không phải tiêu chuẩn Trưởng Tôn Hoàng hậu hay Mạnh nữ thiên nhai, vậy thì chia tay thôi.
Như giai đoạn hiện tại, dưới tình huống nam chủ ngoại nữ chủ nội, làm thế nào để cho nam nhân cũng tham dự trả giá? Bé con La Y của chúng ta trải qua kinh nghiệm xem rất nhiều bài viết và kinh nghiệm cuộc sống ở cổ đại tổng kết lại.
Thứ nhất, ở tình huống nam nhân có nguồn thu, dùng đồ cưới cải thiện cuộc sống là chết!
Thứ hai, giống như hiện tại, La Y khi không thoải mái, nên làm nũng thì làm nũng, sửa xỏ lá thì sửa xỏ lá. Để nam nhân cảm thấy hắn đang chăm sóc ngươi, hắn là nam nhân tốt. Hai vợ chồng cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn. Nếu như phía trước thăng đường, mặt sau ngươi còn quấn nam nhân, thì là không đúng mực. Nhưng bây giờ ban bồi huấn những hạng mục công việc cần chú ý của chức Huyện lệnh kia không phải nhiệm vụ khẩn cấp, chậm vài ngày thì đã làm sao? Sự thực chứng minh hiệu quả tuyệt hảo, lúc này xuất hiện tình huống mọi người nhìn hỏng mắt.
Thứ ba, đương nhiên là để cho Dung Nghi trông nom đứa nhỏ! Nhân dịp sinh bệnh, hai đứa bé ngừng học. Quỳnh Anh vẫn còn ba mươi lăm trang 《 giáo dục trẻ em quỳnh lâm 》không nhớ kỹ, hoa văn tô lại không phải rất tốt, huynh đi giám sát một chút. Trùng mỗi ngày thức giấc, huynh đi phụng bồi. Dung Nghi không có nhiều kinh nghiệm về việc này, Quỳnh Anh chạy tới oán giận nói cha không hề có tính nhẫn nại một chút nào. Trùng cũng y y nha nha tỏ vẻ bất mãn. Dung Nghi cắn răng một cái, mang theo Trùng lên sàn tàu phát điên. Hai cha con hết lăn lộn lại tới thét chói tai, làm vật phẩm trên sàn tàu người ta mới chuyển lên lung tung hết cả lên. Trùng hài lòng. Dung Nghi rơi lệ. Trông nom em bé ba ngày, chạy đến trước giường La Y nói: “Nàng dâu, nàng thật sự quá cực khổ rồi!”
La Y âm thầm làm cái thủ thế”à à”, bài viết đó đúng là không lừa mình. Nếu quả có một ngày được trở về cái thế giới kia, nhất định phải xem kĩ từng bài viết, xem xong nhất định viết phản hồi!!
Tâm tình La Y liên tục bạo ra bề ngoài, một tuần sau khỏi hẳn. Dung Nghi trở lại ban bồi huấn, tập thể nhóm phụ tá nhẹ nhàng thở ra - - một kẻ làm quan nếu không có phu nhân ngoại giao, làm cái rắm! Lâu như vậy không xuất hiện, còn tưởng rằng phu nhân ngươi bệnh sắp chết rồi cơ! Hù chết người! A di đà Phật, cũng may là sợ bóng sợ gió một hồi. Sau lưng còn thầm nghĩ: ngươi là đồ thê nô!
Không biết có phải bởi vì trên đường hôn mê một đoạn hay không, sau khi tiến vào Tư Giang, La Y không say thuyền nữa. Rồi sau đó từ Tư Giang tiến Vu Thủy, vừa rẽ ngoặt thì gặp mưa lớn. Triệu đại tẩu vỗ ngực nói: “Cũng may vào Vu Thủy, không thì ở Tương Giang sẽ gặp lũ.”
La Y thấy ngoài cửa sổ mưa rất nặng hạt: “Vào Vu Thủy thì không sợ sao?”
”Thuyền của chúng ta đây đi eo núi Tây Lăng đều đi được, Vu Thủy là loại sông nhỏ, cho dù nước dâng cũng không sợ. Cùng lắm thì cập bờ. Nếu là ở sông lớn, không cẩn thận vọt vào dòng xoáy sẽ bị cuốn rất xa. Đi nửa tháng mất công.”
La Y thở ra: “Nói như vậy, sẽ mất chút thời gian, sẽ không nguy hiểm gì đúng không?”
Triệu đại tẩu cười nói: “Quan gia tất nhiên là sao Văn Khúc hạ phàm, phu nhân ngàn vạn đừng lo lắng.”
La Y hé miệng cười nói: “Nhờ lời lành của ngươi.”
Thật đúng là cát ngôn, Vu Thủy nước dâng, ba ngày thì lui. Đi thêm vài ngày, rốt cục tới trấn có dãy cửa hàng, khi ngừng thuyền cập bờ, La Y thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt. Đây là từ Tương Giang đi thông thuận, phải đi qua ba tỉnh Quế Châu. Cho dù sơn đạo tung hoành, cũng coi như phồn hoa.
Nhìn người lái đò dỡ hàng, La Y nói với Dương ma ma: “Bảo Thành Tài cầm danh thiếp của lão gia, để trạm dịch thu dọn ra một cái nhà ở trước.” Dương ma ma lên tiếng trả lời rồi đi.
La Y mới nói với Triệu đại tẩu: “Dọc theo đường đi nhận được các ngươi chiếu cố, vô cùng cảm kích.”
Triệu đại tẩu vội nói: “Không dám không dám, có thể hầu hạ phu nhân một hồi là phúc khí của chúng ta. Lời nói thất lễ, chúng ta đã từng gặp nhiều phu nhân rồi, chưa thấy quan quyến nào tính tình tốt như phu nhân đây. Phu nhân là người tốt, ông trời nhất định phù hộ.”
La Y cười cười không nói lời nào, bọn họ là người làm ăn, có thể nói xấu ngươi sao?
Triệu đại tẩu nói vỗ tay một cái: “Phu nhân đừng không tin, không chỉ chưa thấy người như phu nhân. Ta còn chưa thấy vợ chồng ân ái như thế đâu ~ “
La Y cười gượng: “Triệu đại tẩu chê cười.”
Triệu đại tẩu che miệng cười nói: “Đây mới là tốt đấy, vợ chồng ân ái, bạch đầu giai lão, con cháu đầy đàn, cách ngôn đều nói như vậy, làm theo lại không nhiều. Thấy lão gia phu nhân như vậy, ta thật mong mỏi cuộc sống này.”
La Y gật đầu xưng vâng: “Ta cũng thích nhìn người ta hòa thuận mĩ mãn, không có chuyện phiền lòng gì.”
”Phu nhân thật tốt bụng.”
La Y cười nói: “Ngươi đây là khen chính ngươi à?”
”Ôi chao, nếu không sao lại nói phu nhân anh minh chứ, đã nhìn ra rồi ư?”
”Ngươi mở miệng vô cùng lợi hại.” La Y cũng vui vẻ.
”Quá khen quá khen.” Triệu đại tẩu nói rồi đôi mắt đỏ lên: “Chỉ duyên phận đến vậy, chia ly với phu nhân, thật sự luyến tiếc.”
La Y cũng có chút thương cảm, ba cái nửa tháng ở chung vui vẻ, bèn nói: “Ngày sau ngồi thuyền nữa, nếu có thể tìm được các ngươi, nhất định các ngươi phải đưa đi đấy.”
Triệu đại tẩu phúc phúc thân: “Đa tạ phu nhân chiếu cố.”
La Y vẫy vẫy tay: “Không đáng giá gì. Hôm nay từ biệt, kính xin bảo trọng.”
”Chúc thái gia phu nhân làm quan thông thuận, con cháu đầy đàn, sống lâu trăm tuổi.”
”Đa tạ.”
Chỗ dãy cửa hàng này, lúc này vẫn gọi là trấn Trường Phô. Nhật Bản ước chừng chính là học chính sách này, trước huyện sau thị. Cách mục đích của bọn họ còn có 20 km. Một đoạn này phải đi đường bộ. Lúc này vừa qua khỏi Đoan Ngọ, cách ngày tiền nhiệm cũng không gấp. Chỗ đó còn ở xa, cho dù có đến muộn mười ngày nửa tháng đều thuộc về hiện tượng bình thường. Bởi vậy đoàn người ở trạm dịch nghỉ ngơi ba ngày, mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại, cảm thấy lòng bàn chân không cảm giác rồi.
La Y tỉnh lại lại bắt đầu bắt tay vào làm công tác chạy đi. Ngựa trạm dịch không ít, nhưng đa số là ngựa chân ngắn, trở hàng tạm được, kéo xe thì không phải sở trường. Huống chi đi chủ yếu đường núi, một đường đương nhiên không được ngồi xe ngựa. Loại tình huống này nữ quyến đành phải ngồi kiệu, nam nhân cưỡi ngựa. Nhưng làm người ta ưu thương chính là, phụ tá của hắn không biết cưỡi ngựa... Đành phải làm thêm cỗ kiệu.
Đến trong huyện, Dung Nghi toàn bộ triển khai nghi thức. Huyện lệnh trong kinh thành từ đầu cũng không dám bày ra, không có dọa người à. Nhưng ở đây, vẫn có một chút uy vũ. La Y ôm Trùng, Quỳnh Anh đi theo nhũ mẫu, ngồi trong kiệu lắc lư đi tới thị trấn.