Edit: Hắc Phượng Hoàng
Khoác lụa hồng treo xanh biếc, chiêng trống vang trời.
Tiêu gia cao thấp lại có chút ý hàm xúc gượng cười. Khác với khi Cẩm Tú xuất giá, khi đó một mình La Y khóc lên, tuy rằng mọi người không bỏ được nhưng đều vui vẻ. Lão thái thái đau lòng cháu gái, đương nhiên hai ngàn bạc kia không phải số lượng nhỏ. Lão thái gia cảm thấy cửa hôn sự này như nuốt ruồi bọ, ghê tởm hỏng rồi. Đại lão gia và Tam lão gia rốt cuộc bị người mỉa mai vài câu bán nữ cầu vinh, tâm tình đương nhiên không được tốt lắm.
Các nữ nhân thì sao? Bọn tỷ muội đương nhiên là thiệt tình khổ sở, các trưởng bối và mỗi cô nương lại không có xung đột gì, ít nhất đạo nghĩa bên trên tương đối đồng tình. Vu thị hưng trí thấp hơn, Trương di nương dứt khoát ở trong phòng đóng cửa không dám ra cửa phòng, chỉ sợ ngày đại hỉ khóc quá khó coi.
Người nhà mẹ đẻ mẹ cả Hoàng thị đoán bảy bảy tám tám tiền căn hậu quả sự việc, tâm lý cũng không cao hứng. Dù thế nào cũng là nhà bọn họ nhận biết, mặc dù không phải thân thiết, quá không nhìn nhà cữu cữu bọn họ phải không? Nhưng chung quy không phải thân thiết, loại sự tình đánh đến tận cửa tranh đấu này hiển nhiên rất ngốc, nếu Hoàng thị trên đời còn được, hiện thời Hoàng thị đã qua đời, người nhà mẹ đẻ ra mặt là không hay lắm, đành phải đạo nghĩa giúp đỡ ít bạc, sau đó ấn tượng về Tiêu gia rất trượt. Nhưng đây không có tác dụng lớn đối với La Y, có đôi khi trước mặt vận mệnh, hiển nhiên bạc rất mờ nhạt. Nhưng những...người này chỉ có thể dùng tiền bồi thường nàng. Không biết này có phải phiên bản khác ngồi ở trong bảo mã khóc hay không? Nhưng vô luận như thế nào, mọi người ôm lấy một tia hi vọng, chỉ mong cố giữ vững tinh thần để thu xếp. Thoạt nhìn là một bộ không khí vui sướng giăng đèn kết hoa.
La Y mặc giá y đỏ thẫm, tâm tình bình tĩnh quỷ dị. Ngay cả bi thương như khi Cẩm Tú rời nhà cũng không có. Rốt cuộc là sinh hoạt gần bốn năm ở địa phương bởi còn hoài niệm hiện đại không có cảm giác quy túc, hay là đã bị đả kích chết lặng? Ai biết được? Từ đêm nay bắt đầu chính là ở chỗ chiến trường chiến đấu, bình tĩnh tốt, bình tĩnh không dễ dàng phạm sai lầm, cũng không dễ dàng bị thương.
Tục chải tóc, chải đầu, đội vòng hoa. Không để ý mặt trời ngả về tây, chỉ nghe bên ngoài một trận tranh cãi ầm ĩ. Người trong phòng nhanh chóng phủ khăn voan lên cho cô dâu. Yên lặng và đợi đối phương đến, ngắn ngủn hơn 10' sau, giống như còn dài hơn cả một ngày.
Hôn sự như vậy, ngăn đón cửa cũng thú vị. Đợi khi cửa mở ra, Sa Chức nhìn thấy tân lang không khỏi lộp bộp một chút - - đây không phải là quần áo lụa là gặp phải ở nhà đại tỷ sao? Tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đến: mẹ ơi, ngài ngàn vạn đừng buông tay đi giống như Nhị bá mẫu đấy! Đứa nhỏ không có mẹ thảm, thứ nữ không có mẹ cả thảm hại hơn! Khổ ải bắt đầu rồi, ngay cả thanh âm đáp lại cũng không có, còn có cái gì có thể ngăn cản lũ người này?
La Y ghé vào lưng Thiệu Hi, lần đầu tiên cảm thấy văn nhược thư sinh này vậy mà cũng có chút lực lượng. Cũng may bản tôn sức lực không nhỏ, trời sinh đấy, đoán chừng là di truyền. Lập tức vã mồ hôi, cái này là gì đây! Bình tĩnh quá mà!
Kiệu hoa sáng chói, hiếm khi không bị choáng váng kiệu. Sau đó là một loạt nghi thức, thế này có được tính là thực hiện giấc mộng đời trước - - mặc Hán phục làm hôn lễ cổ điển hay không?
Khăn voan nhấc lên, đối phương rõ ràng sửng sốt một chút: “Là ngươi!?”
La Y mờ mịt: “Ngươi là ai?” Bản tôn trước kia gặp rồi à?
”Cô nương đây là quên ta sao?” Chỉ thấy mặt nam nhân kia rõ ràng là người qua đường Giáp lại muốn học người ta mặt như hoa đào, La Y đột nhiên quẫn muốn chết! Ngươi có cần phải đáng khinh như vậy hay không!?
Người săn sóc dâu cười nói: “Thì ra hai vị gặp nhau rồi? Có duyên có duyên.”
La Y mờ mịt như cũ, thẳng đến đối phương ngả ngớn nói một câu: “Định Tây Bá phủ!”
La Y thoáng chốc gan đau, tin vỉa hè là một chuyện, thật sự khi cùng chỗ nam tướng đáng khinh mới phát giác quả thật cần dũng khí. Cố tình lúc này lại không thể được, đành phải một mình ngồi hờn dỗi.
Nam nhân kia đi theo người săn sóc dâu ra ngoài mời rượu, bọn nha đầu tiến lên tẩy trang cho nàng, nàng mới nhớ tới tên kia tên gì nhỉ? Cố Dung Nghi đúng không? Tên Dung Nghi này hình như rất tao nhã mà, chà! Uổng phí mấy chữ đẹp. Trong đầu nhanh chóng lật xem ý tứ hai chữ này của phiên bản từng người, Ối... Nghĩa rộng là “Nghi thức, tùy tùng”,... Tốt lắm, thứ xuất An Dương Hầu phủ quả nhiên không phải người. Lần này trình độ lập gia đình xui xẻo, quả nhiên cùng cấp bậc với xuyên qua! Mẹ nó, có cho người ta sống không! Ông trời ơi, ta cho ông thêm một vạn thất thần thú!!!!!!
Đến khi tắm rửa thay quần áo xong ngồi ở trên giường, đợi đến giờ sửu một khắc mới nghe thấy động tĩnh. Vài người giúp đỡ Cố Dung Nghi say như chết tiến vào, một mùi rượu lao thẳng tới mặt. Thiếu chút nữa xông La Y ói ra, ghét bỏ nhìn hắn một cái, nói cho một nha đầu mặc coi như hoa lệ cùng đi vào: “Dẫn hắn đi rửa mặt một phen.”
Nha đầu phúc thân xưng vâng, lại giằng co nửa ngày, phỏng chừng đến giờ dần, còn không nhìn thấy đến. La Y lại không muốn chờ..., trực tiếp ngả xuống nằm ngủ. Nha đầu giúp đỡ Dung Nghi ra ngoài trợn mắt há hốc mồm, quẫn quẫn buông Dung Nghi rồi rút lui.
Giờ mão, một trong thời gian phụng dưỡng sáng chiều, La Y tuy rằng mệt chết đi nhưng đồng hồ sinh học đã tự động bắt buộc nàng tỉnh lại. Nhìn nam nhân bên cạnh ngủ như heo chết, cố nhịn đánh thức: “Mau đứng lên, phải đi kính trà!”
Dung Nghi mơ mơ màng màng bụng ùng ục ùng ục nói: “Tử Đằng, đi nói một tiếng với phu nhân, hôm nay ta không thoải mái, không đi thỉnh an.”
Một nha đầu mặc áo ngoài màu tím nhạt đi tới vội la lên: “Gia của ta, hôm nay là ngày ngài kính trà tân hôn, còn không mau đứng lên.”
”Mặc kệ là ngày khỉ gió nào, không đi chính là không đi!”
”Gia, mau tỉnh lại, hôm nay không giống.”
”Ngươi có phiền hay không vậy!!” Dung Nghi dứt khoát chùm chăn phủ kín đầu, tiếp tục giấc ngủ dài.
”Tứ nãi nãi, ngài đừng chỉ nhìn thôi, ngài cũng phải khuyên nhủ mới tốt.” Nha đầu dậm chân nói.
La Y đang buồn bực đây, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “A, ngươi nhìn thấy ta.”
Nha đầu kia vội vàng quỳ xuống, hai dòng nước mắt trượt xuống, khóc nức nở nói: “Nô tì biết sai, thỉnh nãi nãi trách phạt.”
Dung Nghi nghe được tiếng khóc, rất không kiên nhẫn nhấc chăn lên, vừa thấy Tử Đằng quỳ trên mặt đất dập đầu đang nói cái gì đó. Đột nhiên cảm giác bên cạnh có người, vừa nhìn! Mới nhớ tới ngày hôm qua kết hôn, không khỏi quay đầu cả giận nói: “Đây mới ngày đầu tiên đấy, ra oai phủ đầu cũng quá sớm rồi!”
La Y lạnh lùng nhìn hắn: “Đây mới ngày đầu tiên đây, sủng thiếp diệt thê cũng quá sớm rồi!”
Dung Nghi nghẹn lời: “Ngươi đố phụ!”
La Y tiếp tục nói: “Ngài muốn nói ánh mắt Thái phu nhân và phu nhân rất kém sao?”
”Hừ, quen giả vờ giả vịt gạt người mà thôi.”
”Đúng vậy, Thái phu nhân sống cả đời, bị ta đây cái tiểu cô nương mười mấy tuổi lừa.” La Y cười nói: “Ngài muốn nói ta là hồ ly chuyển thế? Hay là muốn nói Thái phu nhân quý phủ tuổi sống lâu đến thân chó rồi?”
Nha đầu trong phòng bị lời nói này sợ sắc mặt trắng bệch, mà La Y bất mãn cửa hôn sự này hiện tại hoàn toàn bạo phát ra. Đây là chuyện quái quỷ gì? Trượng phu say rượu không phân biệt thị phi, nàng không muốn XXOO là một chuyện, bị người ta không nhìn là một chuyện khác!
Còn có, đây cái gì? Một phòng yêu ma quỷ quái!? Thế này mới là ngày đầu tiên đấy! Ngày đầu tiên! Nha đầu dám ở trước mặt nàng giả vờ giả vịt! Nhìn trang điểm có giống như nha đầu bình thường không? Nhìn ánh mắt của nàng, tất cả đều là một vũng nước chua, mẹ nó, lão tử mới là chính thê mà? Các ngươi chua cái lông gì? Còn có, thiếp kia đâu? Không phải nói thiếp cũng phải hầu hạ chủ mẫu rời giường sao? Đã chết rồi à? Trong lòng điều tiết các kiểu trước hôn nhân là một chuyện, sự tình phát sinh ở trước mắt, thật sự là thúc thúc có thể nhịn nhưng thẩm thẩm không thể nhịn! Các ngươi cứ truyền đi, truyền lời của ta tới Thái phu nhân đi, bỏ ta tốt lắm! Thật sự là tức điên mất!
Một nha đầu khác đi tới khuyên nhủ: “Gia, nãi nãi, các người đùng cãi nhau nữa, rời giường rửa mặt chải đầu đi, hôm nay còn phải kính trà đấy!”
Dung Nghi mới giật mình một cái phản ứng kịp, nếu chậm, cha hắn không đánh chết hắn mới là lạ! Nhanh chóng chạy xuống giường, một loạt giọng gọi các nha đầu. Thoáng chốc bốn nha đầu đồng loạt hành động ngay ngắn trật tự. Đương nhiên cũng ăn ý quên sự tồn tại của nàng. Quất Tử và Dữu Tử lại không quen, vội nổi điên lên. Cái này tính cô nương các nàng bị muộn thì làm sao, ngày đầu tiên đã muộn, thế này là sao? Mà La Y thầm nghĩ: nhìn đi, quả nhiên! Ra oai phủ đầu cho chủ mẫu đúng không? Các ngươi làm đi, có lúc các ngươi phải vội! Dứt khoát lật chăn tiếp tục nằm xuống ngủ. Quất Tử và Dữu Tử chỉ kém không hôn mê bất tỉnh.
Quả nhiên Dung Nghi sửa sang xong xuôi thấy La Y còn đang ngủ, nháy mắt bùng nổ: “Ngươi còn nằm ngay đơ ra đấy à! Còn không mau một chút!”
La Y đứng lên như cười như không nhìn hắn: “Không biết chủ nhân làm sai, bị phạt chính là ai đó?”
Bốn nha đầu mới nhớ tới vụ này, sợ tới chân mềm ra, Hầu gia tính tình nóng nảy kia... Tân nương này sao lại không vội vàng chứ???
La Y đương nhiên không vội, nàng vội cái gì? Dù sao cũng không trông cậy vào trượng phu, mẹ của trượng phu cũng được, nãi nãi cũng thế, lấy lòng có cái rắm dùng à. Nữ nhân sinh tồn ở hậu trạch, thứ nhất là trông cậy vào trượng phu, thứ hai trông cậy vào con. Sinh vật mẹ chồng linh tinh gì đó đúng là quan trọng, nhưng trượng phu là gốc, mẹ chồng là ngọn, gốc còn không có, cầu ngọn làm cái gì? Huống chi lại không phải là mẹ chồng ruột. Hiện tại nàng tân hôn ngày đầu tiên, chính là thời điểm cái gì cũng không hiểu, tân nương không biết, nhưng các ngươi một đám nô tài chết rồi à?
Dung Nghi thấy La Y còn chưa động đậy, vội vã đầu đầy mồ hôi, không tình nguyện nói: “Làm phiền ngươi nhanh chút! Nếu không ngươi cũng chẳng còn mặt mũi phải không?”
La Y cũng không muốn ngày đầu tiên gây ra phiền toái, cố mà làm tốt. Mặc bốn nha đầu kia hầu hạ trang điểm. Bốn nha đầu đương nhiên không phải đứa ngốc, quy tắc ngầm ở nhà cao cửa rộng người ta là - - chuyện tốt đều là chủ nhân làm, chuyện xấu đều là hạ nhân làm, bọn họ biết rất rõ. Thực sự ầm ĩ tới khó coi, mệnh các nàng không đáng giá. Luống cuống tay chân thông suốt thu dọn, La Y rốt cục đội trang sức cô dâu hoa lệ vào đi ra ngoài.
An Dương hầu Thái phu nhân cũng họ Tào, cùng An Dương Hầu phu nhân Tào thị là cô cháu đồng tộc, đều là người nhà Ninh Viễn Hầu. Huân quý thế gia đám hỏi như vậy không biết có bao nhiêu. Hiểu rõ nhau không nói, thói quen tính tình cũng biết tương đương, như vậy ở chung tốt hơn. Giả như đám hỏi cùng gia tộc của họ, tỷ như hiện tại, La Y rất không thích trang trí của Cố gia. Không biết là nhìn một người không vừa mắt nên hận phòng và đồ, hay là thật sự không hợp với gu thẩm mỹ của nàng.
Đoàn người đi tới Tiên Huyên Đường của Thái phu nhân dập đầu kính trà trước, Thái phu nhân là lão thái rất hòa ái, ước chừng đến mức này không cần phải giả bộ uy nghiêm gì đó. Nhìn ra được bà ta có chút sủng ái thứ tôn Dung Nghi này, nhưng mà nói lão thái thái Tiêu gia cũng có chút sủng ái La Y đấy thôi. “Có chút” này có đôi khi hết sức có hạn.
La Y dâng đế giầy thủ công, lão thái thái lấy ra xa cẩn thận nhìn coi, cao hứng nói: “Châm tuyến đẹp lắm! Ngày ấy ở Định Tây Bá gia, thấy cháu trông xinh lại lanh lẹ, không ngờ châm tuyến cũng tốt, thật không hổ là cô nương nhà đọc sách. Là rất tốt!”
La Y phúc thân cười nói: “Thái phu nhân quá khen, đường may thô ráp, ngài đừng ghét bỏ đã cám ơn trời đất rồi.”
Thái phu nhân cố ý sầm nét mặt: “Ta nói tốt là tốt! Còn có gọi ta là gì vậy?”
La Y nhớ tới vừa rồi thỉnh an, Dung Nghi xưng hô, bèn cười nói: “Lão thái thái!” May mắn quy củ đại hộ nhân gia tốt, nếu là bỗng nhiên đổi giọng gọi nãi nãi gì đó mới quẫn.
”Haiz! Thực ngoan!” Thái phu nhân cười a a nói: “Hôm nay bận rộn, ta không giữ các cháu. Đi hành lễ với cha mẹ thúc bá các cháu trước đi.” Nói xong thưởng bọn họ mỗi người một cái hà bao, một bộ đồ trang sức, sau đó cho bọn họ lui xuống.
Kế tiếp phải đi nhà giữa An Dương Hầu, nơi gọi là Chu Dương Viện. Nhớ tới mẹ cả trong truyền thuyết, La Y hít sâu một hơi, kế tiếp mới là khiêu chiến đây.