Tan vỡ
"Sao nào?" Mẹ Trữ vô thức hất cằm.
Đống thù lao này thật sự khiến người khác siêu lòng, tựa như không nghĩ rằng mẹ Trữ sẽ hào phóng như vậy, Hạ Nhiễm gục đầu xuống, anh ngẩn người một lát. Ngay khi mẹ Trữ cho rằng anh sẽ thuận theo thì Hạ Nhiễm lại từ từ ngước mắt lên, nén xuống áp lực mà hít một hơi thật sâu: "Xin lỗi bác."
Tuy không trực tiếp từ chối nhưng ý tứ thể hiện ra cũng đã rõ ràng, hai mắt mẹ Trữ run rẩy, vẻ hoảng loạn dần dần xuất hiện trên gương mặt bà: "Cậu đừng hành động theo cảm tính, việc này liên quan đến tương lai của cậu, tôi biết nhà họ Trữ có lỗi với cậu trước, nhưng chúng tôi cũng chưa bao giờ bạc đãi cậu, khoảng thời gian kia Trữ Yến yêu cậu đến thế, thứ cậu nhận được từ nhà họ Trữ cũng không phải ít, sau khi chấm dứt hợp đồng có yêu cầu cậu trả lại không? Thậm chí còn muốn bồi thường cho cậu, nhưng chính cậu lại không cần! Bây giờ Trữ Yến gặp nạn thì cậu lại muốn qua cầu rút ván hả?"
Mẹ Trữ không kiềm chế được cơn giận, bà càng lúc càng thêm kích động, vừa nói được một nửa đã không chút e dè mà hét lên, thanh âm bén nhọn đâm vào lòng Hạ Nhiễm, anh yếu ớt ghi nhớ từng chữ, mỗi câu từ của đối phương đều biến anh thành một tên trộm vô tình.
Nhưng anh chỉ trộm đi một chút ấm áp thôi mà, còn có cái gì nữa đâu?
Tính tình Hạ Nhiễm hiền lành, không hay đôi co cùng người khác, lúc nặng lời với Trữ Yến giọng nói cũng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Giờ đây anh phải đối mặt với người có vai vế lớn hơn hung hãn như thế này thì liền biến thành một người câm đáng thương, Hạ Nhiễm cắn chặt khớp hàm, ứa nước mắt cúi đầu nhìn gót giày, không biết qua bao lâu anh mới nói được một câu: "Cháu không có qua cầu rút ván."
Anh biết rõ bản thân chỉ là một món hàng giao dịch không hề có tư cách lên tiếng, nhưng anh đã kìm nén đến cùng cực, lồng ngực đau đến mức khó thở, dưới áp lực nặng nề liền không có cách nào ức chế sự khổ sở được nữa: "Là cháu muốn kết hôn sao, là cháu muốn ly hôn sao, là cháu muốn tham gia hôn lễ của Trữ Yến sao? Bác nghĩ người yêu cháu là Trữ Yến sao? Là cháu qua cầu rút ván sao? Bác ơi, mọi thứ cháu làm đều do các người yêu cầu, không phải các người muốn cháu rời đi sao?"
Tôi là công cụ giải tỏa của Alpha trong kỳ dễ cảm sao? Bởi vì thân phận của tôi thấp kém nên nhất định luôn phải nghe lời các người, Trữ Yến có thể đính hôn, có thể bắt đầu cuộc sống mới, còn tôi thì không sao? Tôi phải chịu sự điều khiển hay sao?
Anh không hề nói ra những câu hỏi tàn nhẫn hơn.
Giọng nói của Hạ Nhiễm mang theo chút nức nở, bày tỏ nỗi ấm ức lẫn không cam lòng, hai mắt anh đẫm nước, đôi đồng tử mờ mịt nhìn chằm chằm mẹ Trữ, rụt rè nhưng cứng cỏi, giống như một quả cầu pha lê mỏng manh.
Hai người im lặng giằng co một hồi, cuối cùng mẹ Trữ nhận thua, trong lòng bà có vài phần xúc động, trở thành người có địa vị cao quá lâu khiến bà suýt chút đã quên bản thân cũng từng là người của một gia tộc nhỏ, sao có thể không hiểu nỗi khổ bị bắt trở thành món hàng giao dịch được, không hề có quyền lựa chọn đường đi, mọi việc đều phải nghe theo sự sắp xếp.
Nhưng giờ bà đã là một người mẹ, đương nhiên phải lo cho con mình trước, không thể nào phân tâm đồng cảm với người khác được.
Một lúc lâu sau mẹ Trữ vẫn cố chấp nói một câu: "Tôi có thể cho cậu thời gian suy nghĩ."
Hạ Nhiễm chớp mắt vài cái, nuốt ngược những giọt lệ trực trào ra, mũi đỏ bừng, anh mạnh mẽ không chịu rơi một giọt nước mắt nào, cứng đờ mở miệng: "Dạ thưa bác, mời bác trở về, anh Trữ cần Omega chứ không phải là một Beta không có pheromone ạ."
Mẹ Trữ nhíu mày, thở dài: "Thằng bé muốn cậu, nó còn thích cậu."
Hạ Nhiễm im lặng không nói, chậm rãi điều hòa nhịp thở, nhẹ giọng đáp: "Thưa bác, này không phải là thích."
Ai sẽ nói những lời khó nghe với người mình thích lúc tỉnh táo cơ chứ, ai sẽ vứt bỏ người mình thích sau khi trở lại bình thường rồi đi cưới người khác đâu?
Hạ Nhiễm biết rõ người thích anh đã sớm biến mất rồi.
Hạ Nhiễm khổ sở nở nụ cười, nhìn về phía cửa sổ cũ kĩ, lặng người nhắm mắt: "Sắp mưa rồi."
Người kia sợ nhất là tiếng sấm, đêm mưa nào cũng đều trốn vào lòng anh mà khóc.
"Mời bác trở về ạ, bác đừng để bị dính mưa."
Mẹ Trữ không mang theo Hạ Nhiễm về, khi nghe được tiếng sấm liền vội vàng chạy về nhà, bà phát hiện cổng biệt thự mở toang, ngay cửa vào có dấu vết lộn xộn, bình hoa bị quăng nát trên mặt đất, rõ ràng là 'tác phẩm' của Alpha trong kỳ dễ cảm không nhận được sự xoa dịu đã đau đớn đến mức nghẹt thở. Có vài chiếc sơ mi trắng xếp chồng trong một góc sofa, nhìn không giống như quần áo của Trữ Yến.
Mẹ Trữ sửng sốt nhìn đống hỗn độn dưới đất một lúc lâu, sau đó chậm rãi nhận ra, hành vi của Trữ Yến... giống như đang xây tổ.
-
Ngay lúc Hạ Nhiễm đóng cửa thì bàn tay của Trữ Yến liền thọc vào, đột nhiên bị kẹt tay khiến Trữ Yến nhịn không được chảy nước mắt, lúc thấy gương mặt hoang mang của Hạ Nhiễm thì liền cười ngu ngơ.
Hạ Nhiễm hoảng sợ, anh hoảng loạn đẩy cửa ra, vô thức nắm lấy tay Trữ Yến: "Có đau không?!"
Nhưng một lát sau anh liền nhớ lại Trữ Yến không còn là đứa nhỏ ngốc nữa, không nói tiếng nào mà nhìn mu bàn tay đỏ ửng của hắn, thong thả buông nó ra, xa cách nói: "Anh Trữ."
Trữ Yến thấy Hạ Nhiễm lui về sau, nước mắt lưng tròng vội vội vàng vàng nắm lấy tay anh: "Vợ ơi, anh đau, anh đau quá..."
Tay bị Trữ Yến hun đến bỏng rát, anh giãy giụa kéo tay hắn ra: "Anh Trữ! Anh Trữ anh tỉnh táo lại đi!"
Nước mắt của Trữ Yến rơi xuống mu bàn tay của Hạ Nhiễm, hắn chậm chạp nắm lấy bàn tay anh đưa lên mặt mình, cẩn thận cọ xát: "Vợ ơi... Em thương anh đi, thương anh đi mà... Anh sẽ nghe lời mà..."
Hạ Nhiễm ngơ ngác, giọng nói này giống y như đúc lúc Trữ Yến biến thành đứa nhỏ ngốc, anh ngắm nhìn đôi mắt đẫm nước của đối phương, không thể tin được mà run rẩy mở miệng: "... A Yến?"
Đôi con ngươi của Trữ Yến bừng sáng, hắn ra sức gật đầu: "Vợ ơi... Anh là, anh là A Yến đây!"
Trữ Yến muốn thân mật như trước nhưng lại bị Hạ Nhiễm khó khăn tránh né, hắn bị động tác của anh làm tan nát cõi lòng, đầu óc không minh mẫn khiến hắn nắm chặt lấy đôi tay đang giãy giụa của người kia. Hạ Nhiễm làm cách nào cũng không thể thoát khỏi sức lực to lớn của hắn, ngược lại còn chọc giận Trữ Yến.
Hắn đè Hạ Nhiễm lên cửa, nắm lấy cằm Hạ Nhiễm hôn loạn xạ.
Mong mỏi duy nhất trong lòng Hạ Nhiễm bị đánh nát, trong khoảnh khắc ấy anh cho rằng người yêu mình đã trở về, nhưng lại đau khổ phát hiện hành vi cưỡng ép không giống như của đứa nhỏ ngốc.
Đầu lưỡi của anh bị cắn đến bật máu, thế nhưng Trữ Yến vẫn chăm chú nhấm nháp nụ hôn mà mình vừa mới khổ sở có được.
Sự mong đợi của anh đã tan biến hoàn toàn.
Hạ Nhiễm cảm thấy buồn nôn, anh dùng sức đẩy Trữ Yến ra, khó chịu thở hổn hển, nhìn về phía đôi mắt mơ màng của hắn. Anh nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc, ngay khi tiếng sấm vang lên làm Trữ Yến cứng người thì anh liền mở to đôi mắt đục ngầu, nở nụ cười mệt mỏi: "Trữ Yến, đừng đóng kịch nữa."
Anh vĩnh viễn không phải là anh ấy.