Tỉnh giấc
Trữ Yến còn chưa kịp phản ứng thì Omega đã ôm lấy cánh tay hắn, nhìn chằm chằm chỗ tiếp xúc của hắn với Hạ Nhiễm, y mím môi, mặt hướng về Trữ Yến, muốn làm hành động thân mật với hắn nhưng tay chân lại cứng như đá.
Y ngửa đầu chờ đợi, nhìn về phía Trữ Yến: "Anh Trữ ơi, chúng ta mau trở về thôi, nghi thức đính hôn sắp bắt đầu rồi, cha mẹ tìm không thấy anh là lo lắm ấy."
Trữ Yến như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mơ, quay về từ bờ vực mất kiểm soát, pheromone trong cơ thể hắn rối loạn, xương cốt đau nhức, ý thức như một mớ hỗn độn. Hắn suýt chút nữa đã không phân biệt được mình đang ở hiện thực hay trong mơ, ký ức khi biến thành thằng ngốc bủa vây đầu óc hắn, khiến hắn chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh để đưa ra lựa chọn chính xác.
Trữ Yến cau mày, mất mát mà chậm rãi buông Hạ Nhiễm ra, rối rắm nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng rồi lại tới một Hạ Nhiễm đang không có chút bất thường nào, bộ dạng thản nhiên của anh khiến hắn sợ hãi. Trữ Yến khô khan đáp lại một tiếng 'Được' nhưng hai chân như bị đóng định tại chỗ, đôi mắt dính chặt vào Hạ Nhiễm một giây cũng không rời.
Omega lay nhẹ tay áo của hắn: "Chúng ta đi nhanh đi anh."
Trữ Yến hoàn hồn lại, hắn nhìn mặt Hạ Nhiễm, môi mấp máy, cổ họng như bị bóp chặt, làm thế nào cũng không phát ra tiếng được. Hai người im lặng đối diện nhau, sau đó hắn bại trận, trốn tránh đôi mắt dịu dàng nhưng đầy xa cách của Hạ Nhiễm, thẳng thừng rút cánh tay đang bị Omega ôm nhẹ về, giọng nói vô cảm: "Đi thôi."
Nhìn bóng dáng đang dần biến mất của Trữ Yến, Hạ Nhiễm dựa vào tường, thả lỏng người, cúi đầu hít một hơi thật sâu, cong người thở dốc một lát, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang hiu quạnh, hai mắt bắt đầu đỏ lên.
Đối diện với gương mặt đó của Trữ Yến, không giây phút nào là anh không bị dày vò, dấu vết của người bạn đời đã biến mất của anh đều ở trên người của hắn.
Vết sẹo rõ ràng trên mu bàn tay của hắn, là được tạo thành khi đứa nhỏ ngốc bảo vệ anh khỏi bình hoa sắp rơi xuống, tay hắn bị mảnh vụn cắt qua, chảy rất nhiều máu.
Lúc đó anh cũng ngơ người, nước mắt chậm rãi chảy xuống, sốt ruột chạy đi lấy hộp cứu thương, rõ ràng hắn thấy máu cũng rất sợ nhưng nhìn anh khóc thì chẳng nghĩ được gì nữa, chịu đau lau đi nước mắt của anh, khiến cho bên mặt của Hạ Nhiễm dính toàn máu: "Vợ đừng khóc, anh là đàn ông mà, không sợ đau đâu!"
Trái tim Hạ Nhiễm nhói lên, anh ngửa đầu chớp chớp mắt vài cái hòng nén nước mắt, nhưng càng làm lại càng khóc nhiều hơn, từng giọt từng giọt nối đuôi nhau cuồn cuộn không dứt. Cảm xúc trong hoàn cảnh yên tĩnh sẽ bị phóng đại lên, lồng ngực anh nghẹn lại, cổ họng đau đớn.
Tiếng khóc của anh kẹt lại trong yết hầu, Hạ Nhiễm kìm nén đến mức choáng cả đầu, mơ mơ màng màng nghĩ, hắn sợ anh khóc đến thế, sao giờ còn chưa trở lại lau nước mắt cho anh?
Cuối cùng Hạ Nhiễm cũng không có trở về sảnh tiệc, khi rời đi anh bắt gặp mẹ Trữ đang đứng nghe điện thoại ngoài cửa kính. Anh tạm dừng bước, sau khi mẹ Trữ cúp máy quay đầu lại liền thấy anh, bà ấy cau mày đẩy cửa đi vào: "Cậu đứng ở đây làm cái gì, muốn đi đâu?"
Hạ Nhiễm từ tốn cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Xin lỗi cô, cháu bận việc đột xuất..."
"Cậu sợ à?" Mẹ Trữ ngắt lời anh, thanh âm lạnh lẽo đến tận xương tủy, thẳng tay xé mở vết sẹo của Hạ Nhiễm, bà ấy cười lạnh. "Tôi biết cậu còn tình cảm với Trữ Yến, nhưng giờ nó đã tỉnh táo trở lại rồi, sẽ không còn thích cậu và ỷ lại cậu nữa, nó cũng có Omega phù hợp bên cạnh, tôi mong cậu có thể buông bỏ chút tưởng niệm này, cách xa Trữ Yến một chút, cậu muốn bồi thường ít nhiều cỡ nào tôi đều có thể đáp ứng, việc hoang đường này chấm dứt được rồi."
Trái tim Hạ Nhiễm bị thứ ngôn từ sắc bén này cắt qua, mặt anh tái mét, tuy thế Hạ Nhiễm vẫn bình ổn cảm xúc, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở, cố gắng nở một nụ cười bình thường: "Cô yên tâm, cháu không yêu anh Trữ đâu."
Mẹ Trữ ngẩn người, nhất thời không hiểu được hai chữ 'không yêu' của Hạ Nhiễm.
Anh lễ phép gật đầu, ngay lúc đang muốn xoay người rời đi thì liền bị Trữ Yến nhanh chân bước đến từ trong góc nắm lấy tay, sức lực lớn đến mức muốn bẻ gãy cả xương anh.
Hai mắt Trữ Yến đỏ lên, nỗi khủng hoảng dời non lấp bể kết hợp với pheromone đang rạo rực khiến cơ thể hắn đau đến run lên, đôi con ngươi phẫn nộ nhìn chằm chằm Hạ Nhiễm. Hắn không có cách nào trở nên bình tĩnh lạnh nhạt như trước nữa, Trữ Yến tức giận đến mức khó có thể khống chế, hắn cần phải có được đáp án ngay lập tức: "Không yêu là sao hả?"
Trái tim của hắn bị bóp lấy một cách tàn nhẫn, đau đến mức khó thở, hắn hận không thể trực tiếp hỏi Hạ Nhiễm, khoảng thời gian yêu nhau trước kia đều là giả hay sao?
Hạ Nhiễm không trả lời. Mẹ Trữ bước đến giật lấy tay Trữ Yến, lạnh lùng nói: "A Yến, con quay về trước đi, mẹ sẽ nói chuyện với cậu Hạ."
Mặt Trữ Yến âm u, cắn răng: "Cậu nói cho tôi nghe, không yêu, là ý gì?".