Đứa nhỏ ngốc
Lời nói cay nghiệt đột ngột giáng mạnh lên đầu quả tim Hạ Nhiễm, anh sửng sốt trong chốc lát, hai tay để trên đùi siết lại, ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt quen thuộc với biểu cảm xa lạ.
Trữ Yến hơi hất cằm, bộ dạng kiêu ngạo lạnh lùng.
Cổ họng anh khô khốc, trong miệng như đang ngậm một viên thuốc đắng, ngập ngừng nửa buổi cũng không thốt lên được chữ nào. Hạ Nhiễm cúi đầu, hai mắt anh đỏ hoe, khóe mắt đọng lại vài giọt nước sắp chảy xuống, nhưng chủ nhân của nó lại cắn môi ngăn không cho thứ chất lỏng đó rơi ra.
Lúc nhỏ bị anh chị em trong nhà cướp mất món đồ chơi yêu thích cũng không ấm ức như thế, lúc bị cha mẹ thẳng tay đưa vào nhà họ Trữ cũng không ấm ức đến vậy, lúc bị người nhà họ Trữ dè bỉu thân phận thấp kém cũng không ấm ức cỡ đó, nhưng khi đối mặt với một Trữ Yến độc mồm độc miệng anh liền không thể đè nén được cảm giác chua chát trong lòng.
Được yêu quá lâu nên anh đã quên mất bản thân trông ra sao khi chưa có được thứ tình cảm này.
Khi anh còn đang tìm dấu vết của đứa nhỏ ngốc nhà mình trên người Trữ Yến thì hắn lại đột ngột dùng một dao cứa vào tim anh, giúp anh tỉnh táo tiếp nhận sự thật người duy nhất yêu mình đã biến mất.
Bởi vì anh quá tham lam, cho nên ông trời liền nhẫn tâm lấy lại đứa nhỏ ngốc sao, muốn yêu cũng là sai sao?
Vì cái gì anh luôn là người phải gánh chịu mọi thứ chứ.
Hạ Nhiễm mệt mỏi nhắm mắt lại, im lặng một lúc lâu, sau khi mở mắt ra anh liền nở một nụ cười ôn hòa, nhưng dùng mắt thường vẫn có thể thấy được sự chua xót bên trong: "Tôi sẽ không hối hận, anh Trữ yên tâm, chờ tôi dọn xong hết đồ đạc của mình thì sẽ lập tức rời khỏi nơi này."
Đôi mắt Hạ Nhiễm vừa đỏ vừa ướt, rõ ràng là anh đang cười nhưng Trữ Yến chỉ có thể thấy được hai con ngươi đong đầy khổ sở của anh.
Những ngón tay nắm lấy vô lăng của hắn siết lại, sau khi hắn trở lại bình thường cũng không hề quên đi khoảng thời gian bản thân trở nên đần độn đó. Lúc đầu nhìn Hạ Nhiễm liền sẽ nhớ tới giọng điệu nhẹ nhàng đằm thắm khi anh nói lời yêu, nhớ tới bóng hình quấn quýt vụng về dưới ánh đèn tối tăm, nhớ tới đôi mắt ướt át của anh khi sa vào vũng lầy dục vọng.
Nhưng hắn cảm thấy bản thân sẽ không yêu Hạ Nhiễm, đây cùng lắm chỉ là ảnh hưởng từ tâm lý dựa dẫm(*), hắn muốn kiểu người gì mà chả được, làm sao có thể trao trái tim mình cho một Beta bình thường được chứ. Hắn vẫn luôn muốn người sóng vai cùng mình là một Omega ưu tú.
(*ở đây tác giả dùng cụm từ 雛鳥情結(Baby Bird Syndrome), tức là 'hội chứng chim non' – đây là một hiện tượng tâm lý phổ biến mà chủ thể sinh ra cảm giác phụ thuộc và tin tưởng đối với cá thể mà họ có ấn tượng mạnh hoặc cảm thấy quan trọng; trong tình yêu thì hội chứng này thường xảy ra đối với tình đầu, khi chủ thể có một tình cảm không thể giải thích được với đối phương_tất cả thông tin đều lấy từ Baidu)
Trữ Yến thu hồi ánh mắt như muốn trốn tránh, một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu: "Tốt nhất là như vậy."
Cách xa hắn ra, để hắn có thời gian bình tĩnh lại, rồi Beta này cũng sẽ là một phần trong quá khứ của hắn mà thôi.
Về tới biệt thự nhà họ Trữ, người hầu xúm xít lại một chỗ cười cợt Hạ Nhiễm khiến trong lòng Trữ Yến hụt hẫng. Dù gì anh cũng từng là chủ nhân thứ hai của nhà họ Trữ nhưng lại bị người hầu ngồi lên đầu, hắn đanh mặt liếc nhìn đám người ồn ào đó, lạnh lùng nói: "Các người rảnh quá nhỉ?"
Trong phút chốc không còn ai dám đứng lại đó, Hạ Nhiễm đang bước lên lầu thì tạm dừng chân, theo bản năng quay đầu lại nhìn, một giây thoáng qua anh đã nghĩ đứa nhỏ ngốc của mình trở lại rồi.
Anh nhớ tới lúc đứa nhỏ ngốc ấy cố làm ra điệu bộ hung dữ quát nạt người hầu rồi ngay sau đó liền quay đầu lại ôm anh, cơ thể cao lớn cường tráng cúi xuống, cọ lên mặt anh, hoảng loạn dỗ dành: "Vợ đừng sợ, anh đuổi hết người xấu đi rồi!"
Anh không nhịn được mà cười cười.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt sắc bén bình tĩnh của Trữ Yến, khác với đứa nhỏ ngốc, đó là cái loại ánh mắt đã lấy đi máu thịt anh thì Hạ Nhiễm liền ngạc nhiên đôi chút, hoảng hốt tỉnh táo lại, thoát ra khỏi khung cảnh bên nhau cùng người yêu mình ở trong mơ, không dám làm ra bất cứ hành động gì nữa, nén cay đắng bước vào phòng.
Trữ Yến đi theo Hạ Nhiễm đến nơi này, ôm tay dựa vào khung cửa, nhìn Hạ Nhiễm cất từng món đồ vào rương hành lý, chỉ có mấy bộ quần áo sạch sẽ bình thường và vài cuốn sách, hóa ra đồ của anh lại ít ỏi đến thế.
Hắn nhìn dấu vết của Hạ Nhiễm từng chút từng chút mất đi, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác khủng hoảng mãnh liệt, hắn cảm thấy bản thân đã rơi xuống vực sâu, trái tim vỡ tan, hoảng loạn vươn tay cầu cứu nhưng cái gì cũng không nắm được.
Khi Hạ Nhiễm tháo nhẫn thì hắn lại càng bấn loạn hơn, mỗi một tế bào đều như bị xé ra, chèn ép lòng kiêu ngạo của hắn. Trữ Yến cảm giác như có thứ gì đó quan trọng đang bị bào mòn, không khí trong lồng ngực bị rút cạn đến mức khó thở.
Vết hằn của nhẫn trên ngón tay Hạ Nhiễm vẫn còn rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm vệt đỏ đó, lúc anh kéo rương hành lý rời đi Trữ Yến liền đánh mất năng lực tự hỏi, vô thức nắm lấy cổ tay anh, lúc bừng tỉnh thì chính hắn cũng sửng sốt.
Hạ Nhiễm bị nắm đau đến nhíu mày, mím nhẹ môi: "Anh Trữ còn có chuyện gì sao?"
Trữ Yến ngẩn người một lát, nhất thời cũng không biết mình đang làm gì, bực bội nhăn mày, buông lỏng tay Hạ Nhiễm: "Khung ảnh và nhẫn, mang tất cả đi đi, tôi không muốn nhìn thấy đồ của cậu."