Gặp lại
Đầu năm nay cuối cùng cũng có tin tức, Trữ Yến nhận được một cuộc điện thoại, tiếng chuông vang lên thật lâu, phải mất một lúc hắn mới bừng tỉnh khỏi đoạn ghi âm.
Hắn tìm được một đoạn ghi âm trong chiếc điện thoại mà Hạ Nhiễm mang theo khi vừa gả cho hắn, hình như cũng lâu lắm rồi, thanh âm đứt quãng như một cuộn băng cũ, kèm theo cả tiếng rè rè, vài câu hát chúc mừng sinh nhật vang lên, có phần nghèn nghẹn, mơ hồ có thể phân biệt được chất giọng trầm thấp lại hơi non nớt của Trữ Yến, ngay sau đó thanh âm trong trẻo của Hạ Nhiễm liền vang lên: A Yến, sinh nhật vui vẻ nhé.
Trữ Yến không hề biết Hạ Nhiễm có thói quen ghi âm, hắn lục lọi album điện thoại, phát hiện vài hình ảnh và video mờ mờ, không còn đoạn ghi âm nào khác, người duy nhất xuất hiện trong mấy tấm ảnh đó đều là hắn. Hắn đang chơi đánh đu, hắn đang học rửa chén, hắn ngồi dưới đất chơi ghép hình, hắn cẩn thận tưới hoa.
Màn hình có chút run rẩy, Trữ Yến nghĩ, khi quay đống này chắc chắn Hạ Nhiễm đang cười.
Điện thoại của Hạ Nhiễm có rất ít hình của chính anh, chỉ có vài câu ghi âm lẫn lộn, còn lại đều liên quan đến ký ức của Trữ Yến. Hắn nhìn một lần lại thêm một lần, trong video Alpha trông rất ngốc, lấy đồ cũng không xong, sơ hở là khóc lóc gọi Hạ Nhiễm.
Đoạn video kia kết thúc bằng một câu nói 'Không khóc nha' nhẹ nhàng lại dịu dàng của Hạ Nhiễm.
Màn hình nứt vỡ phát đi phát lại đoạn ghi âm đứt quãng, tựa như giọt mưa dịu nhẹ ngày xuân, thế nhưng lại khiến trái tim Trữ Yến đau đớn như bị chia năm xẻ bảy.
"Ngài Trữ, ngài Trữ, ngài có nghe được không?"
Trữ Yến cúi đầu bật đi bật lại đoạn ghi âm, vừa lúc nghe tới câu 'A Yến, sinh nhật vui vẻ nha', hắn chìm trong dòng suy nghĩ, đầu tóc rối tung che mất đôi mắt hắn khiến nó đau đớn, chỉ chốc lát liền ửng đỏ, chớp chớp vài cái đã rơi lệ.
Thật lâu về trước, Hạ Nhiễm bình tĩnh nói rằng suốt hai mươi năm qua anh chưa từng có được một sinh nhật hoàn chỉnh. Khi đó Beta đang đeo tạp dề thuần thục xắt rau, Trữ Yến đứng bên cạnh, anh nhìn hàng mi hắn càng lúc càng díu lại thì nhịn không được mà bật cười, rửa tay rồi xoa lên đầu tóc hắn, an ủi nói: "Có lẽ là bọn họ đã quên mất rồi."
Trữ Yến xót Hạ Nhiễm, phẫn nộ rồi lại xúc động đến bật khóc, hắn ôm lấy người vợ đáng thương của mình, tựa trán lên bụng dưới Hạ Nhiễm, lớn tiếng nói: "Bọn họ không làm cho vợ thì anh sẽ làm! Làm một cái sinh nhật khó quên nhất, mua một cái bánh kem lớn nhất!"
Năm đó đúng là Hạ Nhiễm đã có một sinh nhật đáng nhớ, anh vẫn cô độc một mình như trước, Alpha không hề cho anh cái bánh kem lớn nhất, mà lại đưa cho anh một tờ đơn ly hôn vào ngày kế tiếp.
"Ngài Trữ ơi!"
Giọng điệu bén nhọn xé rách hồi tưởng của Trữ Yến, hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hô hấp có phần dồn dập, nước mắt lấm lem. Đầu bên kia điện thoại nghe được tiếng thở dốc kịch liệt của hắn thì liền khựng lại, thanh âm nhỏ dần: "Ngài Trữ... Ngài có đang nghe không?"
Trữ yến nhắm mắt, điều chỉnh nhịp thở, thản nhiên lau mặt, khô khốc nói: "Tôi đây, có chuyện gì sao?"
"Người bên kia nói đã thấy được người giống cậu Hạ ở công ty X, nhưng không biết chính xác có phải hay không vì có mang khẩu trang khó phân biệt được, chỉ là đôi mắt giống với cậu Hạ mà thôi."
"Gửi địa chỉ cho tôi."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trữ Yến mặc áo khoác, vội vàng đi ra ngoài. Mấy năm nay hắn đã gặp được đủ loại người giống Hạ Nhiễm nhờ vào những tin báo lặt vặt này, chỉ cần một câu 'dáng vẻ giống nhau' hay 'môi giống nhau' thì hắn liền có thể lái xe cả đoạn đường dài để nhìn thử.
Người anh em tốt của hắn sợ hắn lái xe loạn xạ trên đường nên vừa nhận được tin là gã lập tức lái xe tới đợi sẵn dưới lầu luôn.
Lúc dừng ngay trụ đèn xanh đèn đỏ, Trần Vọng nghiêng đầu liếc nhìn Trữ Yến, hắn gấp gáp lên đường nên ngay cả tóc cũng chẳng chỉnh lại, xõa tung trên mắt, người bình thường đều sẽ thấy khó chịu nhưng Alpha lại ngồi im như tượng mà nhìn thẳng về phía trước, đôi đồng tử của hắn rất sáng, giống như màu nước biển trong vắt phản chiếu bầu trời trời xanh quang đãng bên ngoài cửa sổ xe, chân mày hắn hơi rũ xuống, gương mặt tuy vô cảm nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài phần khổ sở.
Trữ Yến chìm vào bầu không khí chờ mong hòa lẫn thất vọng như cũ, khi lần đầu nhận được tin báo hắn dè dặt đến lạ, Trần Vọng còn giật mình nghĩ, hóa ra thằng bạn già dặn của mình cũng sẽ biến thành như vậy. Nhưng dần dần gã lại phát hiện, lần thứ hai Trữ Yến vẫn sẽ nôn nao như cũ dù cho lần đầu có trở nên công cốc.
Lần nào cũng rời đi trong mất mát, rồi lại mong chờ đến lần sau.
Trần Vọng hỏi: "Căng thẳng lắm à?"
Không biết Trữ Yến đang nghĩ gì, phải mất một lúc hắn mới chậm rãi quay đầu, ngơ ngác nói: "Cậu vừa hỏi gì thế?"
Trần Vọng nhịn cười không được: "Tay cậu đang run kìa."
Trữ Yến rụt rụt ngón tay, giấu vào trong túi áo khoác, Alpha bình tĩnh hít sâu một hơi, cứng đờ dựa lên lưng ghế, mặt mày trông dịu dàng đến lạ: "Tôi muốn gặp em ấy nên có chút mất kiểm soát."
Trần Vọng vẫn luôn nghĩ Trữ Yến chẳng liên quan gì đến hai chữ 'dịu dàng', học đâu ra cái thói khinh người, lớn lên thì máu lạnh vô tình, không nương tay, hắn là chuyên gia chèn ép người khác chứ người ta chưa bao giờ có xíu cơ hội nào trên cơ hắn đâu.
Trong suy nghĩ của Trần Vọng, Trữ Yến là một kẻ ích kỷ tự đại, kiêu ngạo độc đoán, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nhưng hiện tại tính tình của hắn lại mềm mỏng hắn đi, các góc cạnh sắc bén đã bị mài mòn.
Nếu nói trước kia Alpha là cơn bão mãnh liệt thì bây giờ hắn lại là trời tuyết tĩnh lặng.
"Nghe tôi nói này." Trần Vọng an ủi. "Cậu cũng đừng nôn nóng quá, chúng ta tìm lâu vậy rồi, nếu có thể tìm được thì đã tìm ra từ lâu rồi, nếu lần này không được... thì hãy từ bỏ đi, cậu muốn kiểu gì chả có, cậu đứng im một chỗ thôi là đã có một đống Omega dính lên người rồi."
Trữ Yến cười nhạt: "Mười năm tìm không thấy thì tìm hai mươi năm, hai mươi năm tìm không thấy thì tìm bốn mươi năm."
Trữ Yến mang theo một loại bệnh cố chấp.
"Trữ Yến, cậu không cần phải..."
"Thôi." Alpha tựa đầu lên cửa sổ xe, mệt mỏi nhắm mắt lại. "Đừng nói nữa."
Giữa trưa nắng gắt, ánh sáng xuyên qua lớp kính chiếu lên sườn mặt Trữ Yến, Trần Vọng nhìn hắn. Trên cằm Alpha đã mọc ra râu lún phún, tóc bị gió thổi rối như tơ vò, thoạt nhìn có chút lôi thôi, nhưng khuôn mặt hắn lại thật sự rất đẹp, trông giống nam chính trong phim Hồng Kông những năm 90. Bóng lá cây loang lổ lướt qua mặt hắn, ngũ quan nhòe đi, một lát sau hắn chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng rọi vào hai con ngươi, Trần Vọng nhìn hắn chớp mắt vì nhói đau, lúc mở ra thì vừa ướt lại vừa đỏ.
Cổ họng Trữ Yến có hơi khàn đi: "Để cho tôi ôm chút tưởng niệm đi."
Hắn chỉ dựa vào nỗi mong chờ này để tồn tại ngày qua ngày mà thôi.
Chớp mắt xe chạy vào đường hầm, ánh sáng yếu ớt dần tắt, Trữ Yến giấu mình trong bóng đêm.
Trần Vọng im lặng.
Lúc tới nơi Trữ yến mới chợt nhận ra ngoại hình của mình không ổn, hắn ngồi trên xe, soi gương chiếu hậu thật lâu. Gương mặt tái nhợt màu trắng xanh, hai mắt trống rỗng, mặt mày uể oải, phần sưng đỏ xung quanh mắt còn vương lệ, không hề có chút dáng vẻ ưu tú nào cả.
Trữ Yến bực bội nhíu mày, bối rối nói: "Tôi thế này thì sao gặp em ấy đây?"
Trần Vọng khoanh tay trước ngực, gã nhắm mắt dưỡng sức, nghe bạn mình hỏi thì mới mở mắt ra: "Đừng nóng vội, dù sao cũng không chắc là Hạ Nhiễm mà."
Trữ Yến ngoảnh mặt làm ngơ, tháo đai an toàn bước xuống xe: "Tôi đi rửa mặt, cậu chú ý nhìn kỹ, bọn họ vừa đến thì gọi ngay cho tôi."
"OK."
Xe của cả hai đỗ ở dưới tòa nhà, Trữ Yến bước vào WC lầu 3, hắn mở vòi sen tạt nước lên mặt, xóa đi cái vẻ tái mét, vuốt phần tóc dính nước ra sau, nhìn gương sửa sang lại cổ áo.
Nước đọng trên mặt rơi xuống cổ áo, thấm ướt lớp vải, thoạt nhìn khá chật vật, lông mi nhỏ nước tí tách, giống như nước mắt ngưng tụ lại. Trữ Yến ngơ ngác dụi quanh đôi con ngươi đỏ hoe, trong chốc lát chính hắn cũng không phân biệt được đó là nước mắt hay nước rửa, nhưng hắn lại cảm thấy lạnh, dần dần cảm nhận được cơ thể trở nên buốt giá.
Trữ Yến mơ hồ nghe được có người gọi Hạ Nhiễm, nhưng thời gian dài chìm vào ảo giác đã khiến hắn tạo thành thói quen. Hắn đứng trước gương vài phút, lầm bầm tìm từ chào hỏi, thật ra hắn đã luyện trước ở nhà cả trăm lần rồi, lặp lại một lần cuối cùng rồi Alpha lại gian nan nâng khóe miệng, chậm rãi bước ra ngoài, hơi thở nặng nề hẳn đi, cúi đầu tự hỏi làm sao để tạo ấn tượng tốt.
Hắn sẽ coi lần nào cũng như lần gặp mặt chính thức với Hạ Nhiễm, mặc dù lần nào cũng không phải.
Hắn nghe được tiếng bước chân vội vã xung quanh, nhưng cũng không ngẩng đầu, lúc va chạm ở ngã rẽ thì đôi giày sạch sẽ còn bị dẫm lên.
Hắn nhíu mày, vô thức ngước lên: "Xin..."
Tầm mắt của Trữ Yến dừng lại trên người thanh niên bị đẩy lui vài bước, dính trên gương mặt ngoan ngoãn hiền dịu quen thuộc kia, lời nói chưa xong cũng đột nhiên im bặt.
Những ngày không có bóng hình Hạ Nhiễm quá nhiều, giấc mơ của hắn cũng không phải ít, lúc này xung quanh không có chút tiếng động nào, yên tĩnh đến mức khó thở. Alpha không thể phân biệt được đây là trong mơ hay là hiện thực, tim hắn đập nhanh đến mức muốn vọt ra ngoài, khiến hắn đau đớn, khiến hắn khóc.
Trữ Yến dùng đôi mắt đẫm nước nhìn Hạ Nhiễm, thân thể cứng đờ không phản ứng, im lặng rơi lệ, hắn cảm thấy bản thân như bị điếc, chẳng thể nghe được bất cứ thanh âm nào.
Tựa như cả thế kỷ đã trôi qua, hắn rốt cuộc cũng nghe được giọng nói ôn hòa trầm tĩnh của Hạ Nhiễm, giống như một đợt mưa phùn ngày xuân, giống như khi hạt mưa nhẹ nhàng rơi xuống đất.
"Anh Trữ, đã lâu không gặp."