Hoa héo rồi không thể sống lại được.
Sau khi tỉnh lại từ đợt ảnh hưởng đầu tiên của kỳ dễ cảm, Trữ Yến vẫn luôn đứng bên cửa sổ tưới hoa, cánh hoa khô héo tàn tạ bị dòng nước ép cho không thể đứng thẳng nổi. Alpha rũ mắt, phảng phất như con rối gỗ không hề có linh hồn mà liên tục bổ sung nước cho chậu đất.
Trữ Yến không biết cách nuôi dưỡng một đóa hoa, không biết cách khôi phục sức sống của nó trong một khoảng thời gian ngắn, mọi kỳ vọng của hắn đều đặt hết vào loài thực vật này, nếu hoa sống lại thì có phải Hạ Nhiễm sẽ trở về không.
Trữ Yến thật cẩn thận dán cánh hoa dính lại cùng lá cây, nhưng hoa đã lụi tàn từ lâu, dù cho có mày mò cỡ nào thì nó cũng không thể quay trở lại dáng vẻ nở rộ tươi đẹp như trước. Alpha bỏ bình nước, ngồi xổm xuống, say mê đùa nghịch cánh hoa héo úa.
Khi quản gia gõ cửa tiến vào thì liền hoảng sợ, ông đã hầu hạ Trữ Yến lâu lắm rồi nhưng cũng chưa từng thấy qua bộ dạng lôi thôi lếch thếch này của hắn. Chỉ sau một đêm mà hắn đã sa sút rất nhiều, râu đen mọc lún phún, hai mắt đỏ ngầu đầy tia máu, gương mặt tiều tụy không còn dáng vẻ vốn có của cậu ấm họ Trữ nữa mà giống như một quý tộc nghèo nàn đến từ phương tây cổ xưa.
Quản gia ngẩn người, cầm một hộp thuốc ức chế mà ngơ ngác đứng ở cửa, nhẹ giọng nói: "Cậu Trữ, bà chủ đưa thuốc ức chế cho cậu ạ."
Trữ Yến dốc hết tâm huyết chăm hoa, không hề phân tâm chú ý người vừa xuất hiện, quản gia đứng hồi lâu không nhận được phản hồi thì liền cẩn thận đi đến bên cạnh Trữ Yến, ông đang muốn lặp lại lời nói một lần nữa thì phát hiện cậu chủ của mình đang nghiêm túc chăm sóc bông hoa khô héo, liền ân cần nhắc nhở hắn: "Cậu Trữ, hoa héo rồi."
Trữ Yến không để ý đến quản gia, bình tĩnh duỗi tay chạm vào phần đất nhão dính, quản gia thoáng chốc kinh ngạc, ông nhớ lại thói ở sạch nghiêm trọng của hắn thì vội vàng bỏ thuốc ức chế xuống, ngồi xổm bên cạnh Alpha: "Cậu Trữ, để tôi làm cho."
Trữ Yến liếc xéo quản gia, ông yên lặng thu tay lại, nhanh chóng nhận ra bản thân đã nhiều chuyện, nuốt nước bọt, không dám làm ra hành động gì nữa.
Một lát sau, Trữ Yến đột nhiên hỏi: "Tôi nên làm gì để cứu sống nó đây?"
Quản gia bối rối nhìn cánh hoa héo tàn úa vàng cuộn lại, uyển chuyển đáp: "Cậu chủ à... Nó đã héo rồi."
Alpha nói: "Tôi biết chứ."
Quản gia cẩn thận nhìn về phía cậu chủ của mình: "... Cậu có thể mua thêm một đóa nữa."
"Đây là người kia tặng cho em ấy, em ấy chỉ thích duy nhất đóa này thôi." Lúc này Trữ Yến lại bình tĩnh đến quái dị, rõ ràng trái tim đau như bị xé thành từng mảnh nhỏ nhưng mặt lại vô cảm như đang nói về chuyện gì đó không có chút đau khổ. "Tôi mua thì em ấy sẽ không thích."
Quản gia không hiểu ý của Trữ yến, chỉ có thể vắt hết óc mà tiếp lời hắn: "... Thiếu gia có thể nói người kia mua thêm một đóa đưa cho cậu rồi cậu có thể tự mình tặng lại cho người cậu thích."
Ngón tay Alpha rõ ràng đã hơi run lên, hắn khựng người lại, bộ dạng bối rối, trông có chút ngơ ngác. Hắn im lặng vài giây, môi giật giật, từ từ mở miệng: "Người kia không còn nữa."
Giọng hắn khô khốc như sắp tắt tiếng, nghe giống đang nhai một chiếc lá khô.
Quản gia nhất thời cũng không thể đáp lời, chỉ có thể giữ im lặng, nhìn Trữ Yến không biết mệt mà chắp vá mấy cánh hoa nát tan bẩn thỉu rơi dưới đất, những ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn vừa dơ vừa ướt nhưng hắn hoàn toàn không thèm để ý, trong lòng không hề có ý nghĩ nào khác.
Quản gia thấy Trữ Yến không có ý định sai bảo mình, ông ở lại một lúc thì liền đóng cửa rời đi.
Không bao lâu sau Trữ Yến hào hứng cầm chậu cây đi ra, hắn cố ý phun keo xịt tóc, vuốt chúng ra sau, tinh thần phấn chấn hơn nhiều so với lúc trước. Tuy mặt vẫn vô cảm nhưng quản gia lại cảm thấy cậu chủ của mình rất vui vẻ.
Trữ Yến đeo đồng hồ, mặc thêm chiếc áo khoác treo trên giá, đứng trước gương sửa sang lại một chút, sau đó chỉ nói một câu 'Tối nay không cần làm cơm' rồi liền ôm chậu ra hoa khỏi nhà.
Trữ Yến lái xe đến bên dưới tòa nhà cũ kia, nhưng hắn không vội vã lên lầu, còn chậu hoa thì được buộc dây an toàn để ở ghế phụ. Trữ Yến chỉnh lại cánh hoa co rúm vặn vẹo, làm nó trông tự nhiên một chút, vừa ý rồi mới mở dây an toàn ra, thật cẩn thận bế nó lên.
Ngay lúc sắp xuống xe thì mặt mày Alpha lập tức cứng đơ, do dự ngồi trở về.
Hắn lẳng lặng nhìn chậu hoa, lời nói nghĩ ra trên đường đi đã biến mất sạch.
Nên xin lỗi Hạ Nhiễm như thế nào đây?
Nên xin lỗi trước hay là hỏi Hạ Nhiễm có muốn chăm hoa cùng hắn trước nhỉ?
Trữ Yến không biết sắp xếp ra sao, lầm bầm trong miệng mấy lần cũng không hài lòng. Hắn cau mày, nhịn không được mà rút thuốc lá từ trong túi ra, thế nhưng cũng không có châm lửa, chỉ là kẹp giữa hai ngón tay để giải tỏa căng thẳng trong lòng, sau đó sắp xếp từ ngữ lại, tiếp tục lẩm nhẩm.
Trữ Yến ngồi trên xe gần hai tiếng mới chịu xuống, hắn ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ cũ nát trong căn phòng Hạ Nhiễm thuê, hơi thở trở nên dồn dập hơn, ôm chặt chậu hoa. Alpha trông y hệt như thiếu niên lần đầu tiên tỏ tình, thân nhiệt có hơi cao, mỗi bước chân bước lên lầu đều như đeo chì.
Hắn muốn gặp được Hạ Nhiễm.
Hắn nghĩ thầm, chỉ cần lần này xin lỗi chân thành thì dù cho anh có không chấp nhận đi chăng nữa, hắn cũng sẽ luôn theo đuổi anh.
Hắn muốn cùng anh chăm hoa, hoa sẽ luôn tươi đẹp.
Mọi thứ có thể bắt đầu lại một lần nữa.
Hắn muốn mạnh dạn nói cho Hạ Nhiễm nghe, anh yêu em.
Trữ Yến khúm núm bất an đứng trước cửa, tim đập mạnh như muốn văng ra khỏi lồng ngực, chạm đến Hạ Nhiễm. Hắn hít sâu vài cái, sau đó mới run rẩy gõ cửa.
Lần đầu tiên không có hồi âm, hắn lại gõ tiếp lần nữa, nhưng dần dần hắn lại phát hiện ra, dù có gõ kiểu gì thì bên trong cũng không hề có động tĩnh, Trữ Yến đập mạnh vài cái không rõ lý do, tiếng to đến mức muốn phá nát cửa.
"Hạ Nhiễm, Hạ Nhiễm!"
Giọng hắn run rẩy hoảng loạn, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng bành trướng, lồng ngực như bị đè ép bởi một tảng đá lớn khiến hắn hô hấp khó khăn, chậm rãi sinh ra cảm giác nghẹt thở.
Tầng này có rất ít hộ gia đình, chất lượng cách âm của tòa nhà cũng không tốt, chỉ chốc lát mọi người liền ló đầu ra, ngay cả chủ nhà ở lầu trên cũng bị dọa sợ đến mức vội vàng chạy xuống xem đã xảy ra chuyện gì.
Chủ nhà thường xuyên xem tin tức báo chí nên chỉ nhìn một chút là liền nhận ra trước mắt mình chính là cậu chủ nhà họ Trữ trẻ tuổi nổi tiếng, người này không đến quá gần hắn mà chỉ khiếp sợ đứng trên hành lang, nhỏ giọng gọi: "Cậu Trữ à..."
Trữ Yến vội vàng quay đầu lại, lảo đảo bước đến trước mặt chủ nhà, hai mắt hắn đỏ ngầu, nắm lấy cổ áo người này: "Người đâu, em ấy đâu rồi?!"
Chủ nhà run lẩy bẩy ngửa đầu đáp: "Cậu ấy, cậu ấy đã hủy hợp đồng thuê nhà rồi..."