Đẩy vòng ôm ấm áp mà Tang Mặc Ngôn mang lại cho cậu, Thu Tư ngẩng đầu lên. “Mặc Ngôn, đây là nguyện vọng duy nhất của em, em hy vọng anh có thể để em thực hiện nó.” Có lẽ một người đàn ông mà thai nghén một đứa trẻ là chuyện đạo lý lẽ thường khó chấp nhận nhưng mà…khi nhìn thấy Tang Mặc Ngôn thì trái tim như đang thầm thì với cậu, mọi thứ đều đáng giá.
Nhìn sự kiên định trong ánh mắt Thu Tư, Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng thở dài. Hắn yêu thương hôn lên trán cậu và thâm tình khẽ gọi một tiếng. “Thu Tư.”
Ngữ điệu ngầm đồng ý làm Thu Tư ngẩng đầu lên cười rạng rỡ. “Cảm ơn anh, Mặc Ngôn.” Lại lần nữa vùi đầu vào lòng Tang Mặc Ngôn, Thu Tư thả lỏng tâm tình thì mệt mỏi và uể oải lại dắt díu nhau đi đến. An tâm nhắm mắt lại, hơi thở đều đều cũng chậm rãi vang lên.
Nhìn gương mặt ngủ say của cậu, Tang Mặc Ngôn cúi đầu xuống; đôi môi lạnh lẽo dừng lại trên bờ môi đỏ mọng của Thu Tư hồi lâu mới rời ra. Đứng thẳng dậy đặt Thu Tư nằm lại trên giường, Tang Mặc Ngôn khẽ nói. “Xin lỗi em, Thu Tư. Anh không thể để em chịu loại khổ sở này.” Dù em trách anh, hận anh, anh tuyệt đối cũng không cho phép em chịu một chút thương tổn nào…
Giúp Thu Tư đắp chăn cẩn thận xong Tang Mặc Ngôn bước ra khỏi phòng ngủ. Nhìn thấy Thiệu Vân vẫn canh giữ ngoài cửa mà chưa rời đi, giọng nói trầm thấp rõ ràng mà lạnh lùng vang lên nơi hành lang yên tĩnh. “Tìm Vương Lạc đến cho ta.”
Thanh âm chủ nhân vẫn lạnh băng trước sau như một, Thiệu Vân cúi đầu càng lúc càng thấp. Anh nhận lệnh xoay người đi. “Vâng, chủ nhân.”
Nghe được câu trả lời, Tang Mặc Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Thiệu Vân một lần rồi đi về phía thư phòng của mình…
Mở cửa thư phòng, Tang Mặc Ngôn lướt nhìn xung quanh. Căn phòng không bật đèn như lấy lại ánh sáng mặt trời rạng rỡ ban ngày, Thu Tư ở nơi này đọc sách, nghe nhạc, và cả người đều khỏe mạnh…
Hồi ức này làm cho vẻ mặt Tang Mặc Ngôn trở nên hiền hòa, hắn vươn tay bật đèn, căn phòng cũng sáng lên. Không có ánh sáng tự nhiên ban ngày, cũng không có Thu Tư ở bên làm bạn thì nơi này lại mang vẻ cô quạnh, ngồi lên chiếc ghế sofa mềm mại – nơi Thu Tư thường thích ngồi nhất; Tang Mặc Ngôn nhắm hai mắt lại, tựa lưng vào ghế dựa. Băng gạc bên hông Thu Tư không thể gạt đi được trước mắt hắn, cảm giác đau đớn trong lòng khiến hắn nheo mắt lại. Lòng tự trách làm hô hấp của Tang Mặc Ngôn trở nên nặng nề hơn.
‘Khấu khấu…’
“Chủ nhân, bác sĩ Vương đã đến rồi.” Thông báo xong thì cửa cũng mở ra, ngay lập tức Tang Mặc Ngôn thu hồi lại vẻ mặt quá nhiều biểu cảm của mình, ánh mắt không gợn sóng quét về phía Vương Lạc đang cầm hộp thuốc thở hổn hển.
Không rảnh mà để ý đến hơi thở đặc biệt lạnh lẽo của Tang Mặc Ngôn ngày hôm nay, Vương Lạc lo lắng vội vã hỏi. “Là Thu Tư xảy ra chuyện gì sao?” Rạng sáng 2h gọi người ta đến đây chắc là Thu Tư xảy ra chuyện gì rồi!
Không trả lời, Tang Mặc Ngôn đứng dậy nhẹ bước đến trước mặt Vương Lạc rồi chẳng nể nang tình nghĩa gì mà hung hãn đấm mạnh vào bụng anh. Vương Lạc theo quán tính mà ngã xuống đất, chờ cơn đau đỡ dần rồi mới đứng lên, anh tức giận nhìn Tang Mặc Ngôn. “Lý do.”
“Là ngươi làm phẫu thuật cấy ghép tử cung nhân tạo cho Thu Tư.” Lời nói khẳng định xen lẫn với vẻ tức giận lạnh lùng làm vẻ mặt Vương Lạc cứng đờ.
“Không thể nào, tôi…” Bất ngờ nghĩ đến những chi tiết nhỏ mà anh để ý đến vào ngày hôm đó, Vương Lạc buông bàn tay đang ôm bụng xuống, trên mặt là vẻ xin lỗi thành khẩn “Rất xin lỗi”. Không muốn giải thích thêm gì nữa vì anh biết Thu Tư mang một ý nghĩa thế nào trong lòng Tang Mặc Ngôn. Làm cuộc phẫu thuật kia sẽ gây ra những thương tổn không thể dự đoán được với cơ thể, một cú đấm này nếu đem so ra thì vẫn là quá nhẹ.
Ánh mắt toát ra khí lạnh nhìn Vương Lạc. “Ngày mai sắp xếp một cuộc phẫu thuật đi. Cắt bỏ tử cung nhân tạo trong Thu Tư ra.”
“Ừ, tôi sẽ đi sắp xếp. Cậu cứ yên tâm.” Có cơ hội để bù đắp lại thì anh sẽ làm, có lẽ đây cũng là cách duy nhất để anh có thể xin lỗi.