Tống Oanh nhận được hồi âm của Lâm Tống Tiện vào kỳ nghỉ hè năm hai.
Lúc cô đến hộp thư một lần nữa, bên trong đã được chất đầy một đống thư, mỗi bức thư đều được viết một cái tên ngay ngắn ở đó.
Nhân Nhân.
Nhìn thoáng qua, sống mũi Tống Oanh chua xót, tim cô như bị thứ gì đó không rõ đánh trúng, chấn động rung rinh.
Cô đứng trước hộp thư rất lâu, một màn trước mắt vẫn không thay đổi.
Cuối cùng cô cũng chậm rãi duỗi tay lấy ra một xấp thư được xếp gọn gàng từ bên trong.
Trên đường trở về, cô đi bộ bình thường, nhưng sau đó, lại dần dần không kiềm chế được tốc độ của mình, cho đến khi bước chân chạy thật nhanh.
Tống Oanh chạy về nhà thở không ra hơi, vào phòng đóng cửa lại, khóe miệng không kìm chế được nhếch lên, cuối cùng nở một nụ cười hạnh phúc.
Cô ngồi xuống bàn không chờ đợi được mở lá thư ra, tờ giấy rơi xuống cùng nét chữ quen thuộc của Lâm Tống Tiện được in trên đó.
"Nhân Nhân
Thời tiết ở đây rất lạnh, mùa đông thường có tuyết rơi rất dày rất dày, có khi chắn cả cửa khiến anh không thể ra ngoài được.
Anh đã mua hai chiếc áo khoác lông, mỗi lần ra ngoài đều bọc như quả bóng.
Trường học rộng lắm nên anh thường xuyên bị lạc, học kỳ trước anh vẫn không nhớ nổi vị trí của lớp mình. Canteen đồ ăn đặc biệt không ngon, ở đây không có nhiều nhà hàng Trung Quốc bên ngoài, vậy nên anh đã tự học cách nấu ăn, đợi đến khi nào có cơ hội nhất định sẽ cho em thử một chút."
......
Anh giống như đang viết nhật ký, toàn bộ câu chuyện chỉ toàn cuộc sống bình thường hàng ngày, Tống Oanh dường như đã nhìn thấy bóng dáng của một chàng trai sống một mình ở nước ngoài, có chút cô đơn, đang tự cố gắng để thích nghi.
Tống Oanh nhìn một chút, đôi mắt dần trở nên ướt át.
Cô nghĩ, nếu có thể, cô rất muốn cùng anh trải qua những điều này cùng nhau.
Trong thư anh không nói gì, nhưng cô dường như đã nhìn thấy tất cả.
Trong màn tuyết rơi dày đặc, bóng lưng Lâm Tống Tiện một mình đi trên tuyết.
Trong căn hộ trống trải, lần đầu tiên anh cố gắng nấu ăn một cách vụng về.
Trong ngôi trường rộng lớn, anh mang cặp sách của mình vội vã đi xung quanh, tìm kiếm phòng học của mình trước khi vào lớp.
Từ sáng cho đến tối, Tống Oanh một mực ngồi ở bàn đọc sách xem đến bức thư cuối cùng.
Hết phong thư này tới phong thư khác, cho đến khi tới chiếc cuối cùng mỏng hơn chút, cầm trên tay không có trọng lượng.
Cô mở ra, trên tờ giấy trắng như tuyết chỉ viết một câu đơn giản.
"Nhân Nhân, anh xin lỗi."
Lâm Tống Tiện nói, hai năm nữa anh sẽ tốt nghiệp.
Lâm Tống Tiện nói, chỗ anh liên lạc không thuận tiện.
Lâm Tống Tiện nói, xin hãy đợi anh một chút.
Tống Oanh cảm thấy tâm trạng của mình thăng trầm chỉ trong buổi chiều ngắn ngủi này, cô vừa khóc vừa cười như một con ngốc.
Che đậy sự bình lặng đã ngụy trang quá lâu, lâu đến mức cô đã quên, vừa vui lại vừa buồn.
Sự mất mát về anh luôn ăn sâu vào trái tim cô, cô cũng có chút tức giận, dần dần tâm trạng không còn chập chờn nữa.
Tống Oanh cẩn thận sắp xếp những bức thư này gọn gàng để lại hình dạng như đầu, cô lấy hộp thiếc trong ngăn kéo dưới cùng ra, cất vào cẩn thận.
Cô nhìn chiếc hộp đầy những bức thư, như thể là kho báu quý giá nhất trên thế giới.
Học kỳ một năm cuối, ký túc xá nữ ít người như đã lỡ hẹn, rất nhiều người không ở đây nữa.
Lão đại cùng bạn trai quen biết nhau nhiều năm, là bạn học cấp 3 cùng lên đại học, ở bên nhau là chuyện đương nhiên.
Bạn trai lão nhị cũng là sinh viên năm cuối, hai người cùng ở chung một câu lạc bộ, lâu ngày sinh tình.
Lão tam trâu già gặm cỏ non tìm được một sinh viên năm nhất, mỗi ngày điềm điềm mật mật dính lấy nhau không rời.
Chỉ có Tống Oanh, lão tứ vẫn không có động tĩnh gì, thanh tâm quả dục suốt năm đại học, sắp tốt nghiệp, cũng không thấy có ý định nhúc nhích gì.
Kí túc xá của họ gần như được các nam sinh từ các khoa khác đến hỏi thăm, cứ dăm ba ngày lại có người đến nghe ngóng, đối mặt với từng gương mặt háo hức kia, ba người còn lại liền lắc đầu xua tay ngao ngán.
"Tiểu tứ sao, đừng suy nghĩ tới làm gì. Tiên nữ sẽ không dễ dàng dính bụi phàm trần."
Có người không tin, theo đuổi cô say mê mấy tháng. Mỗi ngày đều tặng hoa mang ăn sáng rồi đặt nến ở tầng dưới kí túc xá để tỏ tình dưới trời tuyết, người đó thử đủ mọi cách, nhưng cô vẫn chỉ lãnh đạm xa cách nói khách sáo hai chữ.
"Xin lỗi."
Nếu ai nhìn thấy Tống Oanh lúc này, khẳng định sẽ cảm khái một câu.
Đây quả thực là dáng vẻ của Lâm Tống Tiện năm đó.
Trong mắt không để ý tới bất kỳ ai, bình tĩnh kiêu ngạo, cuối cùng tạo thành một cá nhân độc lập.
Những ngày Lâm Tống Tiện đi vắng, Tống Oanh càng lúc càng giống anh.
Một mình đi ngắm bình minh, đi đến mọi ngóc ngách của thành phố, khám phá những điều thú vị mà xung quanh ít người biết.
Tận hưởng bạn bè, cũng tận hưởng sự cô đơn, từ từ nhìn thẳng vào trái tim mình, tuỳ ý.
Tống Oanh gần đây đã học chơi trượt patin, sau giờ học mỗi ngày, cô đều chạy ra sân tập ngoài khuôn viên trường. Một lần khi tụi Trần Lộ quay lại, họ tình cờ gặp Tống Oanh trượt trên đường trường một mình.
Mấy người không nhịn được trêu trọc.
"Cũng khá đấy."
"Có chút không giống cậu."
"Sao lại không giống tớ?" Tống Oanh lau mồ hôi bình tĩnh đối mặt với lời trêu trọc của mọi người, điều hoà ổn định hơi thở.
"Chỉ là... cảm giác không giống cậu lắm." Lão đại cân nhắc sờ sờ cằm. Tống Oanh bình tĩnh cất giày, xỏ vào tay rồi bước vào ký túc xá.
"Mỗi người đều có một mặt tính cách khác biệt, chỉ là các cậu không quen nên thấy lạ thôi."
"Cậu nói cũng đúng." Đợi đến khi Trần Lộ tỉnh táo lại, mới nghĩ ra gì đó.
"Nhưng lão tứ, sao cậu lại đột nhiên muốn học trượt patin?"
"Ừ, chúng ta chân tay đã già rồi, sao đột nhiên cảm xúc dâng trào thế."
"Nào có đột nhiên." Tống Oanh chỉ là học được của ai đó sự táo tợn này thôi.
"Tớ đã muốn học từ lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội."
Cô viện cớ mà không đỏ mặt, mọi người đều đơn thuần tin tưởng không có nghi ngờ gì. Chủ đề này rất nhanh đã bỏ qua, lại dắt díu nhau trở về ký túc xá.
"Tối nay ăn bữa khuya đi, chúng ta tâm sự một chút..."
Buổi tối tắt đèn, ký túc xá vô cùng yên tĩnh, rèm cửa trên giường cũng lặng lẽ kéo lên, tạo thành một không gian nhỏ khép kín.
Tống Oanh ngồi lại chiếc bàn nhỏ của mình, bắt đầu mở giấy bút ra.
"A Tiện, hôm nay tớ đã tiến bộ rất nhiều trong môn trượt patin. Đây là lần đầu tiên tớ trượt từ ngoài trường xuống ký túc xá ở tầng dưới, suýt nữa ngã ở đường. May mà tớ phản ứng nhanh, đỡ ngay một cái cây bên cạnh nên mới đứng vững, nếu không sẽ xấu hổ chết mất, vì có một cặp đôi cứ luôn nhìn theo tôi. Họ nhìn tớ có thể do tư thế của tớ buồn cười quá chăng. Đôi mắt họ nhìn như thể đang nhìn một con khỉ đột trong sở thú ấy. Tớ rất muốn lao đến hỏi họ nhìn gì nhưng tớ không có can đảm TT..."
Cô viết đến đây, vẽ một emoji khóc lóc rồi lại tiếp tục viết thư, nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay, khóe miệng không khống chế được mỉm cười.
Lần trước Tống Oanh về nhà, tìm thấy một bức thư mới trong đó. Lâm Tống Tiện nói rằng anh gần đây lại chơi trượt patin. Lúc trượt đến quảng trường gần nhà dưới ánh hoàng hôn, anh đột nhiên cảm thấy rằng thời gian này đã tốt hơn rồi.
Cô tâm niệm liền động, cũng đã đi đăng ký một lớp học trượt patin bên ngoài trường học vào ngày hôm sau.
Trong phong thư lần này, cô còn gửi một vài bức ảnh qua.
Là dáng vẻ cô đứng trên giày patin, sau lưng cô là cảnh hoàng hôn mặt trời màu đỏ cam khổng lồ.
Có một dòng ngắn sau bức ảnh.
"A Tiện, đem hoàng hôn bên này tặng cho cậu."
Sau lễ hội mùa xuân, trước khi trở lại trường học, Tống Oanh đến lấy một xấp thư từ hộp thư dưới gốc cây ngô đồng.
Lâm Tống Tiện vẫn tiếp tục thói quen của mình, giống như bức thư đầu tiên anh gửi cho Tống Oanh, bức thư đột nhiên trở nên dày hơn, chạm vào trọng lượng nặng hơn so với lúc trước.
Tim cô loạn nhịp hai lần, ánh mắt thất thần rơi vào đó, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nuốt xuống cổ họng.
Tống Oanh kiềm chế hơi thở, cẩn thận mở bức thư ra, không chỉ có một bức thư hồi âm, mà còn có hai tấm ảnh rơi ra.
Một ảnh là cảnh mặt trời lặn ở quảng trường thành phố đỏ rực vô tận, rất đẹp rất lãng mạn.
Anh còn lại... là ảnh của Lâm Tống Tiện.
Anh mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi màu đen, tay phải mang một đôi giày trượt patin, đứng trong ánh sáng rực rỡ, nhìn vào máy ảnh mang theo nụ cười nhẹ trong mắt, mái tóc tung bay trong gió, tuỳ ý tản mạn, cực kỳ giống với anh hồi trước.
Anh vẫn không thay đổi, vẫn là chàng trai mà cô biết lần đầu.
Trong giây lát mắt Tống Oanh ướt đẫm.
Cô nhìn tấm ảnh, dùng đầu ngón tay cẩn thận từng li từng tí vuốt ve mặt anh, ánh mắt run lên, trong miệng nhẹ giọng gọi một tiếng.
"A Tiện."
Vào đầu học kỳ mới, Tống Oanh lại có một sở thích mới.
Chụp ảnh.
Cô tham gia nhóm nhiếp ảnh nghiệp dư, vừa làm thêm vừa dành dụm mua một chiếc máy ảnh DSL, ngày nào cũng cầm máy đi chụp, cuối tuần bắt xe đi xung quanh thành phố chụp ảnh.
Lúc mọi người trở về từ ký túc xá, họ luôn nhìn thấy một xấp ảnh trải trên bàn của cô, Tống Oanh đang cẩn thận chọn lựa trong số đó, sau đó viết lên mặt sau từng tấm một.
Một lần cô vừa viết xong còn chưa cất lại, Trần Lộ vô tình nhìn thấy khi đi ngang qua, thời gian và địa điểm được đánh dấu bằng bút đen trên mặt của bức ảnh, mỗi một chỗ cô đều viết lên đó.
Đây là bức ảnh ở Thiên Đàn.
Cô viết xuống một câu đơn giản.
"Thiên Đàn dưới bầu trời quang đãng, dâng lễ cầu an."
Còn có một bức ảnh nữa mà Trần Lộ không nhìn rõ, chỉ có một góc lộ ra.
"Trà sữa yêu thích của tớ với cậu..."
Mi mắt cậu ấy giật giật, cảm thấy mình đã phát hiện ra bí mật lớn nào đó.
Tống Oanh tình cờ gặp ba người trong ký túc xá khi đang chụp ảnh trong trường, lúc họ đến, Tống Oanh đang ngồi xổm trên bãi cỏ, cẩn thận bấm nút chụp vào đám mèo con, vì sợ sẽ quấy rầy chúng.
Sau khi hai con mèo ăn xong liền rời đi, Tống Oanh miễn cưỡng cất máy ảnh, vừa đứng dậy đã thấy phía sau có mấy người.
Họ dường như đã quan sát từ lâu, đầy những ánh mắt kỳ lạ.
"...Có chuyện gì vậy?" Tống Oanh ngập ngừng hỏi, đặt tay cầm máy ảnh xuống, ba người đều không nói gì, nhìn cô một lát, Trần Lộ đi tới, kéo cô về ký túc xá.
"Đi thôi tiểu tứ, chúng ta trở về ký túc xá để nói chuyện tâm tình."
Các cô gái kê ba chiếc ghế ở giữa giường ngủ, họ ngồi ở đó, Tống Oanh ở phía đối diện, trong tư thế của một phiên tòa cùng ba vị hội thẩm.
Lão đại lên tiếng, thận trọng kiểm tra "Tống Tống, cậu một mực không tìm bạn trai, vậy cậu thích kiểu gì?"
Lão nhị tỏ ra rất thẳng thắn "Tiểu tứ, mau ăn ngay nói thật, có phải gần đây cậu đang giấu chuyện gì đúng không?"
Trần Lộ vội vàng cứu vãn hiện trường "Tiểu tứ, bọn tớ không có ý tứ gì khác, chỉ là về phương diện cảm tình cậu không có bao nhiêu kinh nghiệm, chúng tớ sẽ giúp cậu kiểm tra."
"Ah..." Tống Oanh hiểu được điều gì đó từ lời nói của họ, suy nghĩ một chút rồi đáp lại.
"Tớ không yêu qua mạng, cũng không yêu đương gì cả, không lừa dối các cậu đâu."
"Vậy còn đống ảnh trên bàn của cậu..." Trần Lộ phá công, lời nói thốt ra, Tống Oanh liền phản ứng lại.
"Cậu thấy rồi sao?"
"Lần đó cậu còn chưa kịp cất, tớ vô tình nhìn thấy một hai câu..." Cậu ấy giải thích với lương tâm cắn rứt, hai người kia cũng cúi đầu xuống, Tống Oanh dừng lại vài giây rồi bật cười.
"Thấy cũng không việc gì cả." Cô kể lại như thường lệ.
"Đó là một người bạn của tớ. Cậu ấy đang ở nước ngoài, vì vậy tôi muốn gửi những bức ảnh này cho cậu ấy."
"Bạn bè?" Lão tam ngửi thấy mùi gì đó bất thường.
"Vị bằng hữu này có phải là nguyên nhân khiến cậu không yêu đương phải không?" Trần Lộ đi thẳng vào vấn đề, lão đại cùng lão tam nhất thời mở to mắt, Tống Oanh im lặng một lúc rồi lắc đầu.
"Không hẳn."
"?"
"Tớ không nói chuyện yêu đương, vì tớ không thích họ."
"Thì ra là vậy." Mấy cô gái nhao nhao, phát ra âm thanh cảm khái.
"Vậy người tặng cho cậu miếng ngọc bội này là cậu ta sao?" Lão đại suy một ra ba chỉ vào cổ cô, sợi dây màu đỏ phía trên cổ cô mỗi giờ mỗi khắc cô đều đeo, từ khi quen biết Tống Oanh đến nay, chưa từng thấy rời khỏi cô. Một lần đi tắm lão đại không nhịn được hỏi cô, Tống Oanh chạm vào miếng ngọc bội có khắc chữ "Trường Sinh", vẻ mặt cô đặc biệt mờ mờ trong màn sương.
"Một người bạn đã tặng cho tớ món quà này. Nó rất quan trọng đối với cậu ấy."
Lúc đó cậu ấy không biết rằng người bạn này là con trai.
Hiện tại hết thảy đều có lời giải đáp.
"Tống Tống, cậu ấy là người mà cậu thích đúng không."
Ở phía đối diện, Tống Oanh trầm mặc một lúc rồi gật đầu.
"Ừ, là người tớ thích."
Rất thích, rất thích.
_Hết chương 57_
Editor: Vitamino