Băng Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời, hắn ta cần phải nhanh nữa lên, hắn biết rằng zombie chỉ là khởi động thôi, chút nữa quái vật từ trong Tân Sinh chạy ra thì mới gọi là kinh dị, hắn bắt Trịnh Thúy Di về thực ra chỉ để bảo vệ cô nàng cùng lấy làm lý do cho Thương Nhược Nhược khỏi ghen tuông thôi.
Hắn ta để chiếc chuông báo thức trong bình trà rồi bọc lại chính là để cho nó không bị hư hại, đồng thời thu hút rất nhiều zombie tụ lại, nhảy xuống lầu sau đó hắn thật nhanh chóng vác cô nàng chạy ra xe rồi phóng mất.
Đi đến một đoạn đường vắng hắn để nàng ra sau lưng vòng hai tay nàng qua eo mình rồi phóng xe đi, hắn đến nhanh đi cũng nhanh không kém, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm:
"Đám thần thánh của Vũ trụ kia không học được cái gì hay chỉ giỏi học ba cái nguy hiểm."
Băng Thần theo lời Đế Thiên Lan nói thì hai vũ trụ đại chiến chỉ mở ra ranh giới một lần, thứ gì mấy vi thần học cũng không vào chỉ có mấy thứ hại người họ học nhanh vô cùng, Tân Sinh không xấu hoàn toàn nhưng theo Băng Thần nhớ thì mức độ hủy hoại cũng không nhỏ.
Tuy nằm ở vũ trụ song song thế nhưng từ lâu hai vũ trụ đã hoàn toàn đi theo hai con đường khác nhau chứ không như các vũ trụ song song bình thường, Băng Thần ở vũ trụ của Đế Thiên Lan còn một vạn năm nữa mới được sinh ra rồi sau đó mới qua Thiên Nguyên đại lục.
Có điều bọn thần thánh bên kia còn có chút tính người chứ bên đây không chỉ quái vật sẽ xuống mà một bộ phận rất lớn người cũng hóa thành zombie, Băng Thần nhẹ nhàng mang cô nàng này vào trong phòng của hắn cùng Thương Nhược Nhược đang ở.
Zombie thì hắn cho mỗi con một gậy thì bay đầu, thấy Băng Thần vác một cô gái lạ mặt thì Thương Nhược Nhược hỏi:
"Nàng là ai?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nàng là người có thể cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra."
Thương Nhược Nhược hơi ngạc nhiên hỏi Băng Thần:
"Sao ngươi biết được nàng có thể cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra?"
Băng Thần cầm cốc nước đá từ tủ lạnh rải ra khăn giấy rồi úp vào mặt Trịnh Thúy Di sau đó mỉm cười nói:
"Nàng tỉnh thì ngươi biết ngay thôi."
Cảm giác lạnh băng làm cho nàng ta tỉnh táo lại, vừa tình lại nàng liền vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên hỏi:
"Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao lại bắt ta tới đây? "
Băng Thần trợn mắt chém gió:
"Siêu năng lực của ta cho biết ngươi rõ ràng những chuyện xảy ra bên ngoài là sao."
Trịnh Thúy Di tức giận nói:
"Đúng là ta có biết nhưng người cũng không cần phải đánh ngất ta rồi mang đi chứ, ngươi là nam nhân nhưng không thể ôn tồn lịch sự được một chút sao?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thôi được rồi ta sai nhưng người cũng lên nói cho chúng biết chuyện gì đang xảy ra."
Trịnh Thúy Di ngồi xuống rồi thở dài nói:
"Tất cả chuyện này đều do một trò chơi tên Tân Sinh mà ra, gia tộc lớn đã chú ý đến trò chơi này thế nên phái nhiều người tham gia nhưng người thường thì ai lại đi tham gia trò chơi mang đến đau đớn chân thực cơ chứ.
Với lại chuyện thả quái vật sau một trăm năm thì làm gì có ai nghĩ tới cơ chứ, hồi đó ai cũng tưởng một công ty nào đó làm trò để quảng bá, sau này game thực tế ảo phát triển thì nhẫn đăng nhập người ta đã vứt gần hết nhưng ngày "Phán Quyết " thật sự tới, chốc lát nữa thôi các loại quái vật sẽ đầy đường.
Ta trước kia tình cờ biết được mọi chuyện thế nên ngày này ta đã chuẩn bị rất lâu rồi, ta sẽ đi vào trong Tân Sinh sử dụng toàn bộ kiến thức đã tích lũy để trở thành bá chủ cái trò chơi kia, dù con được có tàn khốc thế nào ta cũng chấp nhận."
Băng Thần vào tủ quần áo lấy ra một chút đồ đạc rồi nói:
"Ngươi lên thay đồ thì hơn, nếu không ta lên cơn thú tính thì ngươi làm sao cản được ta."
Cả vạt áo phía sau của nàng đã rách lộ ra cặp mông hình trái tim to tròn hấp dẫn, nghe hắn nói nàng mới cảm thấy đằng sau mình cực kì mát, Thương Nhược Nhược trực tiếp cười ra thành tiếng khi thấy Trịnh Vũ Di lúng túng.
Nàng lúng túng tiếp nhận không dám ngẩng đầu nhìn cười tươi như nắng ấm Băng Thần, sau đó loay hoay muốn đi thay đồ nhưng nàng không quen mặc loại đồ này thấy nàng nói chuẩn bị hết nhưng lại gặp chút vấn đề đến từ trang phục thì không khỏi cười thành tiếng.
Băng Thần buồn cười quá bèn nói thẳng suy nghĩ của mình:
"Đây là sự chuẩn bị của người cho bối cảnh sinh tồn sao, có thể mặc bộ đồ vừa nãy mà sống sót được sao? "
Trịnh Thúy Di trầm mặc một chút rồi nói:
"Các ngươi nên để ta đi nếu không cả ba chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi có thể kể cho ta nghe, nếu thấy hợp lý ta sẽ thả ngươi đi."
Nàng có chút nghẹn ngào nói với hắn:
"Ta đắc tội một thế lực vô cùng lớn bị phát hiện là sẽ không có kết quả tốt, như các ngươi cũng sẹ bị họ thanh toán, đám người này hoàn toàn không có nhân tính đâu"
Băng Thần khinh thường cười nhạt hỏi:
" Lớn đến mức nào? "
Nàng nghĩ một chút rồi nói:
"Họ là gia tộc lớn nhất ở Lôi Kinh thành phố Trịnh gia, cao cấp nhất cường giả đạt đến cấp B đỉnh phong dị năng giả, chưa kể người của bọn họ trong Tân Sinh rất nhiều, người đạt được cấp trên 300 nghe nói cũng không ít, ta đấy không muốn liên lụy người ngoài các ngươi hiểu không?. "
Băng Thần cười nói:
"Nơi chúng ta ở nơi cách Lôi Kinh nửa vòng Trái Đất tại trên đường đi sớm muộn cũng đầy quái vật, ta nghĩ họ không điên đến mức từ đó đi đến đây để bắt ngươi. "
Băng Thần vẻ mặt tràn đầy khinh thường nói tiếp:
"Chỉ cần ngươi đến bây giờ không bị chụp tới là ta biết chẳng sao rồi, thời bình còn không được bây giờ đầy đường zombie ai có thể tới được. "
Thương Nhược Nhược cười nói:
" Ta thấy cái Trịnh gia gì đó ngươi nói tuy cường giả nhiều nhưng chẳng đáng lo mấy đi, ngươi yên tâm ở lại đầy dùng kiến thức đã tích lũy giúp chúng ta vượt qua thời kì khó khăn này. "
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta sẽ bảo vệ ngươi cho bằng được tin đi ta sẽ làm được. "
Nhìn chàng trai trước mặt đẹp như tranh vẽ nụ cười ấm áp nàng bỗng dưng khóc lên. Băng Thần bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng ôm nàng dí sát vào ngực mình không lại một đàn zombie bao vây thì quỳ.
Nàng khóc lên kí ức như thủy triều dâng lên từ bé nàng lớn lên không cha mẹ nhưng có gia tộc bảo bọc. Lúc nàng học cấp 3 thì biến cố xảy ra bạn trai nàng chỉ có nắm tay nàng thì bị gia tộc trừ khử.Trịnh Vũ Di bị hứa gả cho một công tử của một gia tộc khác đến khi nàng chấp nhận thì hai gia tộc lại nổi lên xung đột.
Chồng sắp cưới bị giết ngay trước mặt mình nhưng nàng hoàn toàn bất lực, nàng muốn tìm người đối chất thì lại gặp được cảnh nhị thúc hạ độc gia gia.Thì ra hắn vốn không phải cốt nhục Trịnh gia khi xưa hại chết cha mẹ nàng.
Bây giờ giết chết lão gia tử chiếm đoạt Trịnh gia, không những thế tên cầm thú này còn thèm muốn nhan sắc của nàng. Thế nên hại chết bạn trai trước kia cũng như hôn phu sau này của nàng.
Suốt đêm chạy trốn qua vài chuyến bay cuối cùng nàng cũng cách xa Trịnh gia nửa vòng Trái đất. Dùng chút gia sản riêng kinh doanh đạt thành tích đáng nể. Mười hai năm trốn tránh trong bóng tối nhìn địch nhân từng ngày mạnh mẽ hơn, cuối cùng nàng cũng tìm thấy thời cơ đó chính là chu kỳ Tân Sinh lần này cho nàng cơ hội trả thù.
Băng Thần cũng Thương Nhược Nhược dù chỉ nói miệng nhưng trước kia dù cho nói miệng cũng không ai dám đối đầu với Trịnh gia vì nàng cả, một tiếng ta bảo vệ ngươi của hắn làm cho nàng nhớ suốt cả cuộc đời.
Thực ra trước kia Băng Thần có từng hỏi nàng vấn đề này thế nên bây giờ hắn chỉ đơn giản xài lại chiêu cũ để chiếm lấy lòng của mĩ nhân.