Lý Tầm Yên khi đi tới nơi thì những thành viên cao cấp khác của Thiên Vương học viện vẫn còn đang thương lượng những cách giải quyết khác, khu thấy nàng ta tới thì Lý Thiên Vương không khỏi ngạc nhiên hỏi:
"Ngươi sao lại quay lại đây?"
Lý Tầm Yên ngồi xuống vui vẻ nói:
"Có cách để giảm thiểu những âm thanh phản đối từ học sinh lẫn phụ huynh rồi."
Mấy người đang ngồi đó đều sửng sốt, Lý Thiên Vương nhìn nàng nhíu mày hỏi:
"Ngươi có cách gì?"
Lý Tầm Yên nghiệm nghị nói:
"Chúng ta luôn chỉ lo đưa ra biện pháp từ chúng ta nhưng tại sao không để chính học sinh khắc chế lẫn nhau, trước tiên phải nói đến chuyện chúng ta ban bố quy định không phải để bảo vệ học sinh hay sao.
Nếu thế thay vì sợ họ bàn tán rồi phản đối thì hãy dùng những học sinh có thể tin được bung ra lòi đồn rằng nhà trường làm thế không chỉ vì giữ an toàn mà còn để truy tìm những nội gián khác, tất nhiên chỉ những người không muốn học sinh an toàn thì mới phản đối.
Như thế tất cả các học sinh sẽ mang trong lòng nỗi sợ bị nghi ngờ là nội gián của Hắc Nguyệt giáo, mấy kẻ nội gián thật sự thì sẽ càng không có âm thanh phản đối, thay vào đó bọn họ sẽ im hơi lặng tiếng để cho trường học yên bình một thời gian."
Lý Thiên Vương trợn mắt sau đó đi tới nhéo má của Lý Tầm Yên nói:
"Ngươi có phải con gái của ta hay không, ngốc như Tầm Yên sao có thể nghĩ ra cách này, mau trả lại con gái cho ta."
Lý Tầm Yên gạt tay cha mình ra rồi nói:
"Cha ngươi sao lại có thể nói con gái mình ngốc cơ chứ, ta rất tức giận."
Thấy nàng phản ứng như thế thì Lý Thiên Vương mới thở phào nói:
"Đúng là Tầm Yên rồi nhưng ta chắc chắn không phải ngươi nghĩ ra ý này."
Lý Tầm Yên cười khổ nói:
"Chẳng lẽ không ai nghĩ ta có thể nghĩ ra cái gì tốt sao?"
Tất cả mọi người trong căn phòng im lặng thay cho câu trả lời, Lý Thiên Vương nhìn nàng cười nói:
"Ngươi đứng có hỏi đến vấn đề đó nữa, mau nói cho ta xem ai nghĩ ra cách này."
Lý Tầm Yên phụng phịu nói:
"Đệ tử của ba vị Thái Thượng tên Băng Thần, hắn ta trong bữa cơm nghe thấy ta phàn nàn thế nên mới nói ra cách này, ta thấy hợp lý thế nên vội đến đây thông báo."
Lý Thiên Vương gật đầu nói:
"Cách này rất tốt, chúng ta quen làm việc quang minh chính đại thế nên đôi khi những cách giải quyết đơn giản cũng không nghĩ ra, mấy vị ở đây chọn ra vài người học trò thân tín sau đó đi đến để Băng Thần chỉ dạy cách nói làm sao cho đúng. Còn Tầm Yên đợi ở đây một chút sau đó dẫn họ về."
Lý Tầm Yên gật đầu nói:
"Nhưng phải nhanh lên nha cha, ta đã trễ bữa tối rồi."
Một lúc sau hơn ba mươi người được tìm tới đế Lý Tầm Yên mang đi, bọn họ được những lão sư kia hứa hẹn nhiều chỗ tốt, Băng Thần gần xong bữa thì thấy Lý Tầm Yên trở về, nàng thản nhiên đi tới nắm tay hắn rồi nói:
"Mau cùng ta đi xuống dưới một chút, cách do ngươi nghĩ ra thì người cũng chỉ bảo họ rải lời đồn với."
Băng Thần đi xuống sau đó cũng phải mất đến tận nữa tiếng để giúp bọn họ học cách xử lý tình huống khi rải lời đồn bị người khác hỏi, tránh để để người khác nghi ngờ rồi hỏng chuyện, xong hết tất cả Băng Thần nói với Lý Tầm Yên:
"Ngươi cho bọn họ về được rồi đấy."
Lý Tầm Yên cười nói:
"Được thôi "
Nàng đưa những người kia ra về sau đó mới đi lên ăn cơm, khi nhìn thấy ngoài chén cơm trắng thì đồ ăn trên bàn chẳng có gì nữa thì nàng xụ mặt xuống, Băng Thần thấy thế hơi buồn cười lấy ra vào món ăn hâm nóng rồi nói:
"Ngươi từ ăn rồi thu dọn nhé, ta đi nghỉ trước đây."
Lý Tầm Yên thấy đồ ăn bốc khỏi nghi ngút thì không khỏi vui mừng ra mặt, nhìn theo bóng lưng của Băng Thần hai mắt nàng híp lại thầm nghĩ:
"Người này vừa giỏi giang, thông minh, làm đồ ăn cũng ngon nữa chưa kẻ gương mặt cũng rất đẹp trai nữa."
Nghĩ đến đây nàng lại lắc đầu thầm nói:
"Hắn ta là học sinh của ngươi đấy nghĩ lung tung gì thế."
Khi nàng tỉnh hồn lại thì đã thấy ngồi bên cạnh mình là Lý Sư Sư cùng Lý Liễu Liễu, hai nàng nhỏ giọng hỏi:
"Nãy giờ cô cô nói đến ai thế, ngươi có người trong mộng rồi ư?"
Lý Tầm Yên mặt đỏ thấu nói:
"Nào có các ngươi không cần nói lung tung."
Sau đó nàng xụ mặt xuống rồi nói:
"Hai các ngươi lấy bát đũa ra là có ý gì?"
Hai cô nàng le lưỡi nhí nhảnh nói:
"Bằng này đồ ăn ngươi cũng ăn làm sao hết thế nên chúng ta muốn giúp ngươi thôi mà."
Lý Tầm Yên nhìn hai nàng nói:
"Không cần, một mình ta ăn hết được, các ngươi mau đi nghỉ đi."
Lý Sư Sư và Lý Liễu Liễu hai mắt lấp lánh nhìn nàng nói:
"Nhưng chúng ta muốn ăn."
Lý Tầm Yên thở dài rồi nói:
"Thôi được rồi ba chúng ta ăn chung, sao lúc ăn cơm muốn ăn nữa các ngươi không nói Băng Thần mang ra vài món nữa?"
Lý Sư Sư bĩu môi nói:
"Chúng ta sao có thể không biết liêm sỉ như thế được."
Lý Tầm Yên cạn lời nói:
"Thế các ngươi giành ăn với cô cô là có liêm sỉ chắc."
Hai người sau đó chỉ cắm đầu ăn không nói gì nữa, Lý Tầm Yên cũng nhanh chóng nhập cuộc nếu không nàng sẽ phải ăn cơm trắng mất.