Băng Thần cái đuôi nhẹ nhàng phất kéo cái xác của Hắc Yêu Mãng cắt thành nhiều mảnh sau đó đặt lên bãi cỏ . Đặt Trình Vân xuống suốt ra một ít gia vị sau đó tẩm lên đống thịt đó lại gần đống lửa xuyên qua mấy thanh sắt bắt đầu nướng .
Trình Vân ánh mắt chớp chớp tràn đầy hâm mộ vì nàng cũng không nấu ăn được như hắn ta , mùi thơm tỏa ra khiến hai cô gái chảy cả nước miếng .Thực tế hai nàng cũng không biết bao nhiêu lâu rồi không ăn thịt ,tiền thì các nàng không có mà nơi các nàng ở là thổ địa của Hoàng Kim Hổ lên thú vật cũng hiếm hoi vô cùng .
Hắc Yêu Mãng lại càng không phải thứ các nàng có thể săn bắt được ,thực tế các nàng nhìn thấy yêu thú ở nơi đây cũng không phải ít nhưng dám ở trong lãnh địa của Hoàng Kim Hổ thì thực lực cũng không yếu . Các nàng hai cái luyện thể lục cấp thì làm được gì nhưng yêu thú cũng không tấn công nhân loại còn hôm nay lại là một ngoại lệ .
Chỉ ít phút sau mấy khối thịt bốc lên mùi thơm ngào ngạt gỡ ,Băng Thần gỡ ra mấy thanh sắt để cho mỗi người lấy một miếng ăn . Hồn nhiên Trình Vân vừa ăn vừa cười híp hết cả mắt lại vì quá là ngon thậm chí vị đạo tốt hơn lúc nàng còn bé được thưởng thức trong phủ tướng quân .
Phi Thành cũng không ngờ Băng Thần lại còn có tài nấu ăn với thân phận của hắn thì có lẽ không bao giờ phải đụng vào bếp núc mới đúng chứ . Thế nhưng họ nào biết kiếp trước lúc huấn luyện cũng như làm nhiệm vụ đôi khi mục tiêu lẩn trốn trong rừng Băng Thần cũng phải truy giết . Tay nghề nấu nướng của hắn cũng từ đây mà ra thậm chí nếu là thực vật giống như ở Trái Đất có khi hắn còn tìm được rau để nấu canh .
Băng Thần vui vẻ lên khẩu vị rất tốt hắn ta một mình ăn hơn chục miếng , nhìn hắn ta ăn rất bình thản nhưng đồ ăn lại tiêu hao nhanh đến bất ngờ . Thậm chí người bên cạnh cũng không hề biết hắn ăn nhiều đến thế thậm chí Phi Thành quay qua thấy hắn đang xé miếng thịt từ từ còn nghĩ hắn ăn ít .
Chỉ có Trình Vân đặc biệt chú ý Băng Thần thì mới biết được số lượng đồ ăn đã đi vào bụng của hắn mà thôi . Băng Thần thấy bữa ăn gần xong thì quay qua đánh mắt cho Phi Thành thúc đẩy hắn vào việc chính .
Phi Thành nhớ tới Băng Thần dặn dò sau đó ngẫm nghĩ gương mặt toát ra vẻ lo lắng nói : " Hai tỷ là thân nhân duy nhất của ta làm sao lại phải sống ở nơi như thế này cái công việc tại mỏ than cũng lên nghỉ đi là được ."
Trình Lan nói :" Thế chúng ta ở đâu ngôi nhà cũ sao ? "
Phi Thành nói :" Nơi đó bỏ hoang quá lâu nay đã bị một đám lưu manh lấy làm trụ sở rồi . Mà ta hiện tại sống cùng với năm bị huynh đệ khác trong căn phòng nhỏ trong thành nên có chút không tiện ."
Băng Thần phụ họa :" Không biết vì lý do gì nhưng ngẫu nhiên suốt hiện yêu thú quá nguy hiểm chưa kể hai con rắn còn chưa chết rất có thể quay lại trả thù ."
Phi Thành tiếp lời : " Có lẽ hai tỷ lên theo Thần thiếu một đoạn thời gian đến khi ta kinh doanh ổn định có chút tiền để mua một căn nhà trong nội thành ."
Băng Thần nói :" Thế ngươi có cần ta cho muộn tiền không " .Nói thế nhưng mắt nháy không ngừng .
Phi Thành nói :" Không ta nợ Thần thiếu rất nhiều không thể mượn thêm huống chi một mảnh đất giá trị không nhỏ ."
Băng Thần cười nói :" Thế hai tỷ muội có đồng ý theo ta không ,chỉ là sống tạm tại Nhạc phủ một thời gian mà thôi .Ban ngày có thể đi giúp đỡ tiệm quần áo của Phi Thành coi như ta cái lão bản cấp hai người nơi ăn nghỉ thay tiền lương ."
Trình Lan và Trình Vân hiện ra vẻ do dự thì Phi Thành ở một bên không ngừng nói khiến hai người bọn họ bị thuyết phục . Thế nhưng Trình Lan vẫn có chút lưỡng lự vì một cô gái đến nhà người khác ở không lý do có chút không phải .
Trình Lan nói :" Hay là công tử cho chúng ta một cái thân phận nha hoàn như thế sẽ tiện hơn chúng ta cũng ít bị người để ý hơn ."
Băng Thần phì cười :" Không cần lo lắng có người muốn làm gì các ngươi ít nhất ở Thanh Vân quốc sẽ không ."
Trình Lan nghe thế là đã biết Phi Thành nói chuyện của mình cho Băng Thần biết ,thế nhưng Băng Thần vẫn cưu mang các nàng khiến lòng nàng rất cảm kích . Đến đây các nàng không còn khúc mắc gì nữa , hai tỷ muội cũng rất muốn ra ngoài kia tận hưởng cuộc sống . Dù sao nhân loại thiên tính cũng là sông cùng đồng loại mà các nàng ẩn cư núi sâu cũng vì bất đắc dĩ mà khi rắc rối được giải quyết thì không có lý do gì để ở đây chịu khổ .
Băng Thần cười nói :" Không có gì phải ngại Nhạc phủ rộng mênh mông không thiếu hai phòng ngủ cho hai người . Mà ở đó còn có mấy cô gái hai đến cùng cô chủ của ta chơi các người đến đó có thể càng vui hơn ."
Băng Thần nói :" Chúng ta đi ngay bây giờ nơi đây không còn an toàn nữa ."
Bốn người lập tức di chuyển ra khỏi thung lũng hướng về nơi chủ quản của mỏ than sinh sống dù sao nàng nghĩ việc cũng báo cho người biết. Tốc độ của bốn người không chậm chỉ khoảng nửa tiếng sau đã ở trước cửa nhà người kia .
Trình Lan gõ cửa :" Lưu gia gia ta có chuyện cần nói với ngài ."
Không lâu một ông lão đi ra nhìn thấy Trình Lan và Trình Vân đứng trước cửa thì khuôn mặt già thoáng nở nụ cười .
Lưu gia gia :" Hai cô nương các người có chuyện gì tìm ta ?"
Trình Lan nói :" Biểu đệ của ta bắt đầu trong thành làm ăn kinh doanh lên muốn chúng ta vào thành giúp đỡ hắn ."
Lưu lão gia tử cười :" Thế thì tốt hai người các ngươi chịu khổ nhiều năm rồi cũng đến lúc hưởng phúc rồi ,cuộc sống ngoài kia không đơn giản như trong đây các ngươi phải cẩn thận . Chúc các ngươi sớm tìm được một người đàn ông tốt để dựa vào ."
Trình Vân ngại ngùng nhìn về phía đằng sau Băng Thần , Lưu lão gia tử là người sống bao nhiêu năm rồi làm sao còn không biết cô nàng này xảy ra chuyện gì .Nhìn thấy Băng Thần khắc đầu tiên hắn liền hiểu tại sao cô nương này nhanh chóng đổ gục như thế .Chưa gặp qua sự đời cô nương lại tuổi trẻ xung động nhìn thấy một chàng trai tuấn tú lịch sự thì gục ngã sớm là đúng rồi .
Lưu lão gia tử cười nói :" Ngươi không giới thiệu cho ta hai chàng trai này là ai được sao ."
Trình Vân nói :" Lưu gia gia người kia là Phi Thành cũng chính là biểu đệ của bạn ta còn người đứng kế là Băng Thần nghe đâu là Hộ quốc thần thú ."
Lưu lão gia tử cả người run lên lập tức cố gắng nhìn đến đằng sau thanh niên thì lập tức quỳ xuống thật sâu khấu đầu .
Lưu lão gia tử :" Thảo dân Lưu Quang gặp qua đại nhân."
Băng Thần nhanh chóng tới đỡ Lưu lão gia tử cúi người xuống nhẹ nhàng nắm vai hắn kéo lên . Lưu lão chỉ cảm thấy một lực lượng nhẹ nhàng kéo mình từ mặt đất đứng dậy .
Băng Thần cười nói :" Ngài không cần như thế đây cũng không phải là trên triều đình mà ngài lại có ơn với hai tỷ muội bọn họ ta sao có thể nhận quỳ của ngài . Huống chi cũng không ai quy định gặp ta là phải quỳ vì ta cũng đâu phải quan chức đâu ."
Lưu lão cười đáp :" Còn trẻ tuổi mà biết khiêm tốn là tốt không hổ là thân là hộ quốc rất biết đối nhân sử thế ."
Tuy ngoài miệng nói năng rất thoải mái nhưng sắc mặt hắn tràn ngập ngập vẻ kính cẩn vì Lưu lão biết Băng Thần làm hộ quốc chính là nhờ thực lực mà có . Hắn chỉ là cái thường dân làm sao có thể trước mặt Băng Thần thoải mái hoàn toàn được .
Băng Thần có chút ngạc nhiên hỏi Lưu lão : "Tại sao ngài lại biết ta là thật sự ngài hẳn phải rất ít ra ngoài mới đúng ."
Lưu lão gia tử nói :" Ta tuy ít ra ngoài nhưng cũng phải ra chợ trong thành mua lượng lớn lương thực cung cấp cho người trong mỏ . Mà hình của ngài được ba huynh đệ phủ Nhạc tướng quân dán ở cổng thành và ở chợ .Ngài ra ngoài chợ hay cổng thành tìm bảng tội phạm truy nã hình của ngài được dán ở chính giữa ."
Sắc mặt Băng Thần chìm xuống mà Lưu lão cũng biết mình nói sai rồi lên âm thầm lui ra đằng sau .
Băng Thần cắn răng : " Ba người các ngươi thật tốt ."