Băng Thần nhìn qua thì thấy Thiên Liệt chạy ra mỉm cười nói:
"Chào huynh ta tên Thiên Liệt rất yêu thích Thần Băng muội muội, mong huynh phê chuẩn cho ta được hẹn hò với nàng."
Băng Thần lúc này trong lòng không thể nói lên được thất vọng bởi người duy nhất uy hiếp được tính mạng của hắn ta, tất nhiên không tính ngươi giết được hắn là Hoàng Tuyền thì có thể coi Thiên Liệt là người gần có thể làm thịt mình nhất.
Thế nhưng kiếp này hắn ta lại trở nên khó tả như thế này, Băng Thần thở dài rồi nói:
"Ngươi có thể nếu đánh thắng ta."
Băng Thần cả người khí thế cùng uy áp tỏa ra khiến cho những người có mặt ở đây ngoài Minh Thiên đều phải biến sắc, Thiên Liệt sững hết cả người, uy áp khủng khiếp khiến cho hắn ta chỉ biết trơ mắt nhìn Băng Thần không dám nói gì cả.
"Nhớ lấy không đánh thắng ta mà dám lại gần em gái ta thì coi chừng đấy."
Hắn ta nói xong thì biến mất khỏi hoàng cung, khi Băng Thần vừa rời khỏi tòa thành này thì hắn ta cũng bị biến trở lại thành hình dạng nữ nhân, may mắn thay Băng Thần lúc này vẫn còn sử dụng ma pháp được thế nên không đến mức từ không trung rớt xuống đất.
Trước lúc mất đi sức mạnh hắn vẫn kịp thi triển thuật hoán đổi giữa mình cùng phân thân thế nên bây giờ hắn ta đã đứng bên trong hoàng cung, ánh mắt vừa lấy lại tầm nhìn thì hắn ta liền quan sát tình hình xung quanh thì thấy mình đang ngồi cạnh giường của Phạm Hào Nam.
Phạm Thiên Hà níu áo hắn nói:
"Thần Băng tại sao Băng Thần chữa xong rõ ràng cha ta đã tỉnh tại sao lúc này lại bất tỉnh nữa rồi?"
Băng Thần cười khổ nói:
"Khi nãy ngươi lỡ lời làm cho ngài ấy bất ngờ quá, chấn động tâm lý té xỉu chứ sao, ta cũng không ngờ anh trai ta lại giỏi giang như thế."
Phạm Thiên Hà ngẩng đầu nhìn Phạm Thiên Hương thì hai cô cháu đều cúi đầu xấu hổ, Băng Thần thấy thế thì nói:
"Các ngươi đừng nghĩ nhiều cứ việc đổ hết lỗi lên đầu anh ta là được thôi."
Một giọng nữ vang lên:
"Đáng nhẽ ngươi không lên nói chuyện đó trước mặt ta."
Băng Thần lúc này mới để ý tới ngươi này, khi nãy ở trong công hội thì nàng gục mặt thế nên hắn không thấy, trên đường đi cũng vội quá không thấy giờ mới thấy, nàng ta giống Phạm Thiên Hương đến tám thành.
Tính danh: Tùy Thiên Ngọc
Thực lực: Pháp Thánh ( Thủy hệ)
Huyết mạch: Thiên Thần Huyết Mạch (Chân Thần huyết mạch)
Thể chất: Tủy Thủy (Chân Thần)
Đẳng cấp: 56
Lực lượng: 7800
Tốc độ: 4100
Trí lực: 20
Thiên phú: 94
Hồn lực: 1.9 tỷ
Pháp lực: 2.5 tỷ
Nguyên tố: Thủy
Tuổi thọ: 1 vạn
Độ thiện cảm: 75
Danh hào: Nhân Thánh (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Vũ Vương 90% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi đối phương huyết mạch cao cấp.)
Băng Thần xấu hổ hỏi:
"Ngài là ai ý nhỉ?"
Tùy Thiên Ngọc lắc đầu nói:
"Ta là mẹ của Phạm Thiên Hương, còn một thân phận khác là chị dâu của Phạm Thiên Hà, ngươi nghĩ xem mấy lời vừa rồi có nên nói trước mặt ta không?"
Băng Thân tuy bất ngờ nhưng cũng phản ứng rất nhanh, hắn vòng ra sau lưng nàng bóp hai vai nàng rồi nói:
"Chuyện đã rồi với lại huynh ấy đẹp trai, tài giỏi lại vừa cứu Phạm Hào Nam hiệu trưởng mong ngài bỏ qua đừng chia cách bọn họ."
Phạm Hào Nam lúc này bật dậy nói:
"Hoang đường...."
Băng Thần ngay lập tức chia ra một cuốn sách nói:
"Huynh ấy nói ngài rất cần thứ này, mong ngài tha thứ lỗi lầm của huynh ấy."
Phạm Hào Nam vừa cầm lấy cuốn sách vô tình nhìn thấy mấy dòng thì lập tức giật mình sau đó trở lên xoắn xuýt vô cùng, mình chỉ có một đứa cháu gái cùng một đứa con gái lại phải để chúng nó chung một chồng hay sao.
Cuốn sách kia có những thứ hắn chỉ lướt qua thôi thì biết nó có thể khiến cả vận mệnh mình thay đổi, thậm chí thay đổi cả Tân La cả thể giới này, Hoàng Hà đứng cạnh giường mỉm cười chế nhạo:
"Không ngờ lão già ngươi cũng có ngày hôm nay, thôi đồng ý đi lũ trẻ đã quyết định rồi ngươi có ngăn cản cũng vô ích."
Băng Thần lại rút ra một quyển khác đưa cho Hoàng Hà rồi nói:
"Anh trai ta cũng đưa lại cho ngài để bồi tội trước luôn."
"Khụ, khụ, khụ "
Hắn ta sắc sụa ho vài cái rồi nói:
"Ngươi nói vậy ý gì?"
Sau đó hắn ta nhìn qua hai đứa cháu gái cùng đứa con gái của mình hỏi:
"Các ngươi nói đi có những ai để cho ta khỏi bất ngờ."
Hoàng Tụ cùng Hoàng Kim Liên xấu hổ cúi đầu nhìn nhau, Hoàng Hà lập tức thất vọng nói:
"Thứ cần hốt không hốt tiểu tử kia có tài mà mắt bị mù hay sao?"
Hoàng Tuyền liếc nhìn Hoàng Hà rồi nói:
"Cha nói thế có ý gì?"