Trình Thiên Tuyết nghe thế thì lắc đầu xấu hổ nói:
"Không có , chúng ta có chút chuyện riêng thôi không quan trọng lắm đâu."
Hương Thiên Y gắp một miếng gà, khi nghe được Trình Thiên Tuyết nói thế thì nàng mỉm cười trêu:
"Nàng thích uống sữa đậu nành ngươi chuẩn bị cho nàng ta đi."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi không thích uống trà mà thích uống sữa đậu nành ư, ta thấy trong tủ lạnh cũng có một lốc sữa đậu nành đó, chút nữa dùng bữa xong ngươi lấy mà uống."
Trình Thiên Tuyết nghe thấy thế xấu hổ vô cùng nàng nhìn hắn nói nhỏ:
"Cám ơn ngươi."
Băng Thần cười thoải mái nói:
"Không có gì, ta phải làm thôi."
Nhìn nụ cười của hắn khiến tim nàng loạn nhịp, nàng quay mặt đi hướng khác không để cho hắn thấy. Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, mọi người đều ăn rất nhiều, bỗng nhiên có một thông báo từ máy tính của Khang Tiểu Vũ hiện ra.
Nàng mở ra đọc xong thì vui vẻ nhìn mọi người nói:
"Ta vừa nhận được báo cáo của hội viên rằng đồ đạc dính máu của chúng ta thì khi mặc vào thân thể cũng sẽ xuất hiện trong trò chơi."
Băng Thần liếc mắt hỏi:
" Sao ngươi biết hay thế."
Khang Tiểu Vũ nhìn hắn khoang tay cười nói:
"Trong công hội có một cô gái tới tháng ngay lúc chuẩn bị đăng nhập, nàng vội vàng xử lý thế nên làm cho máu của mình văng vãi. Cuối cùng nàng mặc nguyên bộ quần áo cùng chiếc ghế đều sang thế giới bên kia, nếu quả thật như thế thì quá dễ rồi, ta sẽ cho người chuẩn bị giáp sắt cùng súng, qua đó xả vài đường đạn thì chắc chắn cả đám cũng giết thoải mái."
Băng Thần thật không biết nên khóc hay cười, nữ nhân tới tháng cũng khiến cho cả một công hội tìm ra giải pháp sống còn. Hắn nhìn mấy nữ nhân rồi cười nói:
"Thế thì ngươi cũng cung cấp áo giáp cùng súng đạn cho mấy người tới tháng đi, nếu không xác sống ngửi thấy mùi máu thì dù ít cũng sẽ cuồng bạo lên đấy."
Khang Tiểu Vũ lườm hắn nhưng không phản bác, Băng Thần nói quá ư có lý khiến nàng chả biết nói gì. Băng Thần tui cười đùa nói chuyện rất thô nhưng câu chuyện lại rất thật, nàng nhìn ba vị hội phó một chút rồi nói:
"Cung cấp cho mấy vị tỷ muội tới nguyệt sự băng vệ sinh thấm hút tuyệt đối, đồng thời những người xuất hiện nơi đông xác sống thì chuẩn bị áo giáp cho họ. "
Trịnh Vũ Cầm nhíu mày nói:
"Nếu số lượng không đủ thì sao?"
Khang Tiểu Vũ lắc đầu nói:
" Chúng ta có tiền nhưng quá thiếu thời gian những người không có áo giáp mặc thì cho nghỉ đến khi tới lượt sử dụng hoặc hết nguyệt phiếu. Ai kiên trì thì chúng ta cũng không cấm, cho họ chuẩn bị súng, tuy chúng không có tác dụng với dị năng giả nhưng đám xác sống thì ăn một viên vào đầu sẽ gục ngay."
Ăn cơm xong thì Băng Thần không phải dọn như hôm qua nữa, từ bên ngoài có người vào giúp hắn thanh tẩy bát đĩa. Nói thanh tẩy cũng không đúng lắm bởi họ thu hết bát đĩa dơ đi nhưng thay vì rửa họ lại sắp bát đĩa mới vào, sự giàu có của công hội trong mắt hắn lại lên một tầm cao mới.
Chín giờ tất cả đi vào trong Tân Sinh
Lão giả hôm trước vẫn đứng đó nhìn hắn chăm chú hỏi:
" Dị giới chiến binh ngươi muốn sinh hoạt tại Vô Thiên thế giới thì cần phải có chức nghiệp riêng cho mình, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết về các chức nghiệp."
Băng Thần nhanh chóng nói:
"Không cần đâu, ngài chỉ cần cho tiểu tử biết có chúc nghiệp Sát Thủ hay không thôi."
Lão giả nhìn hắn rồi nói:
"Tất nhiên có, ngươi chắc đã sớm quyết định thế thì ta cũng đỡ mất công."
Hắn từ trong áo lấy ra một cái màu đen lệnh bài đưa ra rồi ôn tồn nói:
"Ngươi đi đến cuối thôn sẽ có một tòa "Khảo Hạch Đường ", đến đó sẽ có người thử thách ngươi, chỉ cần đưa ra lệnh bài này thì họ sẽ rõ ràng ngươi chọn cái gì."
Băng Thần tất nhiên làm theo, hắn một mạch chạy tới cuối thôn, quả nhiên đúng như trưởng làng nói, tại nơi đây có một tòa "Khảo Hạch Đường ".
Đi vào trong thì Băng Thần cảm giác nơi đây rất giống với Thanh Vân quốc về phong cách thiết kế nhà cửa, một người nam tử trẻ tuổi đi ra nhìn hắn hỏi:
"Lệnh bài đâu?"
NPC này lại không hề rườm ra trực tiếp muốn lấy lệnh bài, khi nhìn thấy màu đen thì người này nói:
"Đợi một chút sẽ có người ra gặp ngươi."
Một lúc sau có một người trùm kín người ra gặp hắn hỏi thẳng:
"Ngươi muốn làm sát thủ?"
Băng Thần nhìn người này kiên định đáp:
"Dĩ nhiên "
Người này nhàn nhạt nói:
"Thế thì ngươi phải trải qua ba thử thách, đi theo ta."
Người này dân Băng Thần tới một nơi toàn hình nhân, trước mặt hắn có một bàn gồm nhiều loại vũ khí, người quay lại hỏi hắn thêm một lần nữa.
"Sát thủ cũng có hai loại thông thường:
Ám Ảnh Sát Thủ: Chuyện dùng vũ khí cận chiến thông qua nguy trang ẩn nấp giết chết mục tiêu, lợi điểm thân pháp điểm cao hơn người thường, lực lượng cũng thuộc múc cao. Vừa học tập liền có ẩn thân kỹ năng, có thể sử dụng dao găm, phi tiêu, đoản kiếm.
Vô Ảnh Sát Thủ : Giết người thông các phương tiện khác mà không cần phải cận chiến, chuyên sử dụng cung tiễn, bẫy rập, độc dược, lợi điểm có trí lực rất cao, đồng thời lam lượng cũng khá lớn, sự kết hợp hoàn hảo giữa cùng thủ và thợ săn.
Ngươi chọn loại nào ?"
Băng Thần nhìn người này nhíu mày nói:
"Ngài nói hai dạng thông thường, thế ta muốn biết dạng đặc biệt sẽ như thế nào?"
Người này nhíu mày nhưng vẫn nói:
"Loại đặc biệt thì Vô Thiên đã vạn năm không ai tu luyện tới cấp một trăm rồi, nếu vượt được cấp một trăm thì gia cảnh phải rất tốt. Nhưng dù có tốt thì cũng khó lên cao được bởi vì quá cực khổ cùng tốn kém."