Thứ Tử Khanh Tướng

Chương 4: Chú ý vật cho vào miệng



Thôi Vũ ngưng thần suy nghĩ.

Sát khí từ cửa sổ của căn phòng bên cạnh đã biến mất, chắc rằng là người ta đã tin vào diễn xuất hắn, tin tưởng hắn không nghe được ' mưu đồ bí mật ', hoặc có những suy xét khác, chuẩn bị tính sổ sau. Vô luận như thế nào, chỉ cần bây giờ không chết, về sau ứng biến tương đối sẽ đơn giản hơn rất nhiều, trước mắt không cần lo lắng.

Trước mặt ấu đệ Ôn Thư Quyền này, sáu bảy tuổi, mềm mại dễ thương, nước da hồng hào, khỏe mạnh hoạt bát, không giống một người sẽ chết vì bệnh tật. Kết hợp hoàn cảnh hiện tại của Ôn gia ở hậu trạch —— vợ kế được sủng ái, vào cửa sinh con trai, có mẹ kế liền có con ghẻ, hai người con trai do vợ cũ để lại hiển nhiên là cản đường, Ôn Thư Thầm tiểu bằng hữu chết do tranh đấu hậu viện khả năng rất cao.

Lại nhớ đến lúc đầu Ôn Thư Quyền mạo hiểm để Ôn Thư Thầm nguy hiểm, cũng muốn cùng đệ đệ ở cùng nhau, khi nhìn về phía quản gia đáy mắt kiên trì cùng đề phòng, Ôn Thư Quyền hẳn là đã phát hiện quản gia không tốt.

Tuy nhiên từ nhỏ hoàn cảnh trưởng thành cho Ôn Thư Quyền đều là thưởng thức, tán dương, hắn lòng dạ rộng rãi, đối với ác ý phỏng chừng không có chú tâm, hắn khi chưa hắc hóa, có lẽ khi thấy được hạ nhân có ý đồ không tốt, cũng không dự đoán được hạ nhân có lá gan mưu tánh mạng chủ tử.

Tỷ như, hắn không chú ý tới quản gia đáy mắt chớp động sát ý. Sát khí đó khá mạnh và kiên quyết, Thôi Vũ đoán, quản gia sẽ ở ngày gần đây xuống tay, có lẽ hắn sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ.

Thôi Vũ không biết đời trước Ôn Thư Thầm bị hạ độc thủ khi nào, chiếu theo lời đồn đãi, hẳn là chính là tuổi này, chuẩn hơn chính là lần này......

Hạ nhân hại chủ, thường dùng thủ đoạn gì?

Trực tiếp cầm đao giết người không có khả năng, cho dù đắc thủ dễ dàng, kế tiếp lại phiền toái, hiện trường rửa sạch như thế nào, xử lý thi thể như thế nào, cổ nhân không phải người mù, có mắt sẽ xem, có đầu óc sẽ nghĩ. Lừa bán mất liên lạc vào vào miệng hổ đều là cách, nhưng đơn giản nhất hiệu suất cao an toàn...... Không gì hơn hạ độc.

Mà khách điếm hoang dã, dân cư thưa thớt, đột nhiên mưa to, chủ nhân bất chợt bị phong hàn, đúng là cơ hội tốt để ra tay.

Thôi Vũ không biết huynh đệ Ôn Thư Quyền Ôn Thư Thầm đời trước đã trải qua cái gì, nhưng đời này, hắn cần phải được nhắc nhở.

Chỉ là, cần phải chú ý cách nhắc nhở.

Ôn Thư Quyền là người thông minh, tuổi này đúng là thời điểm tự tôn hiếu thắng, việc xấu trong nhà không thể bêu ra ngoài, hắn không nhất định nguyện ý để Thôi Vũ nhúng tay nhà việc trong nhà, nếu tự chủ trương quá mức, cho dù là muốn tốt cho hắn, hắn không nhất định vui mừng.

Bắt được nhân tài, Thôi Vũ không thể làm người ta có nửa điểm không vui.

Hắn khẽ thở dài, thầm nhíu chặt mày, tính kế nhân tâm, thực sự không phải loại chuyện gì dễ dàng.

"...... Thôi ca ca? Ngươi khát sao? Như thế nào không nói lời gì?"

Giọng nói trong trẻo của đứa bé mũm mĩm truyền ra bên tai, Thôi Vũ cúi đầu, bắt gặp đôi mắt đen trắng trong veo rõ ràng của đứa trẻ.

Đứa nhỏ này lớn lên thật tốt, như vậy đã chết thì quá đáng tiếc.

Thôi Vũ sờ sờ đầu Ôn Thư Thầm, mỉm cười nói: "Thư Thầm khát không? muốn hay không cùng ca ca về phòng uống ly trà?"

Ôn Thư Thầm ôm cầu mây nhìn lướt qua phòng anh trai, mong rằng anh trai chắc hẳn vẫn chưa thức dậy, liền ngoan ngoãn giữ chặt tay Thôi Vũ, trên mặt cười ngọt ngào: "Muốn!"

Thôi Vũ liền như vậy đem tiểu hài tử lừa tới rồi phòng chính mình, vừa tránh xa nơi nguy hiểm trước cửa sổ bên cạnh. Hắn còn tống cổ Lam Kiều đi tìm nước sôi pha trà, lôi kéo tay béo mũm mĩm của Ôn Thư Thầm thân thiết cùng hắn nói chuyện phiếm, lấy được của hắn càng nhiều tín nhiệm, sau đó, thì thầm......

"Những lời này lặng lẽ nói cho đại ca ngươi nghe, đừng làm người khác nghe được, có biết hay không?"

"Um um biết!" Đôi mắt to đen như quả nho của Ôn Thư Thầm chớp chớp, chớp chớp, nhấp miệng cười thần bí, "Đây là bí mật của ta cùng Thôi ca ca!"

"Thật ngoan!"

Lam Kiều hồng hộc pha trà khi trở về, đôi mắt dạo qua một vòng: "Vị kia tiểu thiếu gia đâu?"

"Đi rồi." Thôi Vũ ngón tay chống cái trán, đôi mắt hơi khép, "Để đó đi."

"Không phải nói khát muốn uống trà......" Lam Kiều nói thầm, thấy thiếu gia nhà mình không nói chuyện, cũng không hề hỏi, buông trà làm việc của mình.

Ngoài cửa sổ màn mưa như trướng phủ, rơi xuống bậc đá, nước bắn tung tóe, thanh âm không ngừng, rất ồn ào, nhưng lại có một vẻ yên tĩnh độc nhất vô nhị.

......

Ôn Thư Quyền một giấc ngủ dậy, cảm giác không được thoải mái bao nhiêu, cảm thấy vẫn còn nặng nề, đầu óc hỗn loạn. Cơn mưa to khó chịu này khiến hắn phải nhiễm phong hàn. Đôi mắt mở, phòng ánh sáng tối tăm, bên ngoài tiếng nước ồn ào......

"Mưa còn chưa ngừng?"

"Ừm, đúng rồi, ca ca khát, ta đi rót nước!"

Ôn Thư Quyền quay đầu,, phát hiện bộ dáng nhỏ nhắn mũm mĩm của đệ đệ, vừa tỉnh lại liền nhìn thấy, đứa nhỏ này hẳn là đã canh giữ bên giường từ lâu "Ngươi chậm một chút!" Nhìn thấy ấu đệ đập chân ngắn trèo lên ghế đẩu rót nước, sau đó nhanh chóng cầm lên chạy về phía giường, hắn cảm thấy xót xa một hồi, nhưng cầu mong đừng có lỡ té!

"Hì hì......" Ôn Thư Thầm bưng nước lên như bảo bối, nhìn anh trai uống xong rất đắc ý, thập phần vừa lòng, "Đại ca thật ngoan, uống xong lạp!" Nói xong lại học bộ dáng đại nhân lấy tay đi sờ cái trán Ôn Thư Quyền, tựa hồ muốn thử xem độ ấm.

Ôn Thư Quyền mỉm cười nắm tay hắn, đem hắn đẩy xa một chút để ngừa lây bệnh khí: "Đại ca không có việc gì, tiểu hài tử đừng đừng lo lắng."

"Sao lại không sao?" Thấy đại ca không cho tới gần, Ôn Thư Thầm khóe miệng nhếch lên, mắt có chút đỏ lên, "Nếu không phải tối hôm qua ta chơi hăng say hại đại ca không ăn cơm chiều, đại ca cũng sẽ không sinh bệnh."

Ôn Thư Quyền nhìn tiểu hài tử nhìn ánh mắt đẫm lệ, đầu quả tim hơi đau, cuối cùng là luyến tiếc, không đẩy đệ đệ ra, để bàn tay nhỏ bé sờ lên trán: "Thật không có việc gì, đại ca chỉ là chăn dày nên thấy nóng......"

Mẫu thân mất sớm, lưu lại hắn cùng đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, cha...... Trước khi cưới tân nương còn bình thường, tái giá liền không còn giống hắn, nhân tâm dễ đổi, nhân tâm không đủ, rất nhiều thứ một chút đều không giống nhau.

Hắn đáp ứng với mẫu thân, sẽ che chở đệ đệ lớn lên. Nhìn đệ đệ từ chỉ biết khóc, đến lúc đi lại có thể nói, ngoan ngoãn đáng yêu, dù có chút bướng bỉnh, lại hiểu chuyện, hiện giờ còn biết đau lòng cho ca ca, chiếu cố ca ca...... Ôn Thư Quyền trong lòng mềm thành một vùng nước, càng một lòng muốn bảo vệ đệ đệ.

"Đúng rồi ăn cơm!" Ôn Thư Thầm đảo chân ngắn nhỏ chạy đến cạnh cửa, khắp nơi nhìn xem, một lần nữa đem cửa đóng lại, lại chạy về tới, bò đến trên giường, cùng ca ca thần thần bí bí kề tai nói nhỏ, "Chúng ta phải chú ý vật cho vào miệng!"

"Hả? Chú ý vật cho vào miệng?" Ôn Thư Quyền nhướng mày, nhất thời không hiểu đệ đệ hôm nay nói chuyện gì.

Ý thức hoàn thành được một nửa nhiệm vụ, Ôn Thư Thầm thực vui vẻ, sờ sờ trán: "Còn có cữu cữu, gửi thư cho chúng ta sao?"

"Không có, ngươi quên mất, có tin đại ca đều sẽ báo cho ngươi ——"

"Không không, cữu cữu viết!" Ôn Thư Thầm tay nhỏ ôm mặt ca ca, thái độ vội vàng nghiêm túc, "Muốn nói viết! Không có viết cũng nói có! Thôi ca ca nói!"

"Thôi ca ca?" Ôn Thư Quyền đuôi lông mày cao cao giơ lên, ánh mắt sắc bén, như là nghĩ tới điều gì, liền gỡ tay của đệ đệ nhỏ, "Ngươi nóic ho đại ca biết, ngươi vừa mới gặp người nào, nói cái gì?"

Ôn Thư Thầm liền đem chuyện vừa mới thấy Thôi Vũ nói một lần. Nhưng hắn ký ức không tốt, nói lộn xộn, nhưng mà cuối cùng Thôi Vũ yêu cầu hắn nhớ kỹ, cũng lặp lại thuật lại mấy lần 'chú ý nhập khẩu chi vật', 'cữu cữu gởi thư', nói rất rõ ràng.

"Thôi ca ca cái gì đều biết, biết nhà chúng ta ở đâu, trong nhà có người nào, ngay cả cữu cữu cũng đều biết, thôi ca ca là kỳ nhân, hiểu biết thuật bói toán!" Ôn Thư Thầm mắt to tỏa ánh sáng, thập phần sùng bái.

"Nào có nhiều kỳ nhân như vậy, là ngươi đứa nhỏ ngốc gặp người đẹp, đem của cải cho đi hết."

Ôn Thư Quyền gõ nhẹ chóp mũi đệ đệ, trong đầu suy nghĩ không ngừng.

Bèo nước gặp nhau, nhắc nhở hắn chú ý vât cho vào miệng, kiến nghị hắn mượn danh tiếng cữu cữu, là muốn làm cái gì...... Cữu cữu ở Lạc Dương làm quan, tay nắm binh quyền, cách nơi đây đã không xa, nếu hắn nói từng nhận được thư của cữu cữu nói rõ muốn tới đón, người khác chắc chắn cố kỵ, chính mình an toàn sẽ càng có bảo đảm.

Đây là nhắc nhở hắn có người muốn mưu hại tánh mạng hắn! Đối lập hoàn cảnh hiện nay, mưu hại tính mạng hắn là ai, không cần nói cũng biết.

Thôi Vũ này, là nhìn ra hắn cùng quản gia mâu thuẫn?

Tuy chỉ vội vàng gặp mặt, nhưng cùng quản gia tranh cãi có chút khó coi, người thông minh có thể nhìn ra cũng không có gì kì quái.

Ôn Thư Quyền có chút không vui, việc xấu trong nhà không thể bêu ra ngoài, người ngoài nhìn không nói toạc ra là đức tính tốt, hành động này của Thôi Vũ thật sự là...... Lại là nhắc nhở hắn, quản gia muốn hạ độc ám hại với hắn!

Tuy hành động này có ý tốt, nhưng quản gia lấy từ đâu ra lá gan hại hắn? Hắn là Thái Nguyên Ôn thị đích phòng đích trưởng tử, vai gánh tiền đồ cả tộc, Quản gia dám giúp mẹ kế mưu hại ấu đệ, ý đồ đem đệ đệ kiềm chế hắn......

Quản gia thật sự muốn giết người sao?

Ôn Thư Quyền nhìn em trai mềm mại nép vào trong tay mình, ánh mắt mờ mịt, không dám mạo hiểm.

......

Mưa to vẫn luôn chưa dừng, đến giờ Dậu, sắc trời đã tối.

Sương phòng mặt Bắc cửa phòng mở, quản gia bưng hai chén canh đi vào, nhìn thấy Ôn Thư Quyền chưa nói đã cười: "Đại thiếu gia có tốt hơn không? Đại thiếu gia này bệnh dẫn theo tiểu thiếu gia cũng lo lắng không thôi, ta lo lắng hai vị thiếu gia không ăn uống ăn cơm, cố ý đến bếp tự làm chút canh, đem cho hai vị thiếu gia ăn ngon miệng."

Một mùi tươi mát hơi chua truyền đến, kích thích Ôn Thư Thầm lập tức chảy nước miếng, đang định duỗi tay muốn, bị Ôn Thư Quyền đè lại tay.

Ôn Thư Quyền đuôi mắt khẽ nâng, ánh mắt ở quản gia trên người dạo qua một vòng, thật lâu sau, hắn duỗi tay bưng lên trong đó một chén: "Ta cùng với Thầm nhi một chén là đủ rồi, này một chén, liền thưởng cho ngươi."

Hắn thản nhiên nói, nhưng quản gia lại cứng đờ: "Cái này......" Quản gia tươi cười càng sâu, "Là làm riêng cho hai vị thiếu gia. Còn nhỏ cần dùng, trong bếp còn có."

"Hôm nay trời mưa to, làm việc gì cũng không dễ dàng, nếu nấu quá nhiều dưới bếp thì nên chia cho người khác, ta cùng với Thầm nhi một chén đã đủ, ném một chén đi cũng là lãng phí, trung thúc không cần nhiều lời, cứ uống đi." Ôn Thư Quyền đuôi mắt dư quang vẫn luôn chú ý thần thái quản gia, thấy hắn do dự, đáy lòng chính là trầm xuống.

"Này......" Quản gia ánh mắt lập loè, lo lắng khi phản ứng quá mức sẽ bị nhìn ra, chậm rãi đáp, "Được."

Ôn Thư Quyền bưng chén, mặc cho đệ đệ ánh mắt khát vọng cũng không đưa chén canh cho, mà là chậm rãi nâng lên, hướng vào miệng đưa.

Mà quản gia, tuy rằng hơi hơi cúi đầu, đôi mắt nhưng vẫn chú ý hắn.

Bên ngoài tiếng mưa rơi dày đặc, trong phòng vắng lặng như cũ.

Ôn Thư Quyền chén đưa tới bên miệng, đột nhiên dừng lại, mỉm cười xem quản gia: "Trung thúc sao không uống?"

"Cùng chủ tử một ăn uống...... Không đứng đắn, lão nô nghĩ nên quay đầu lại đi xuống kia uống."

Tự xưng từ ' ta ' biến thành ' tiểu nhân ' lại biến thành ' lão nô '...... Ôn Thư Quyền khóe miệng hơi căng ra, đáy mắt biểu tình châm chọc: "Trung thúc là lão nhân trong nhà, tiểu bối trong phòng đều tôn kính, uống một miệng canh mà thôi, nơi nào muốn nhiều như vậy quy củ? Trung thúc ở chỗ này dùng đó là."

"Cái này...... Được...... Được......" Quản gia trán thấm mồ hôi, tay cầm bát thậm chí còn hơi run rẩy, coi thứ trong bát không phải canh, mà là hồng thủy mãnh thú.

Ôn Thư Quyền ánh mắt tối tăm, bên trong dường như có lửa đốt.

Đột nhiên "Bang" một tiếng, trong tay quản gia chén rơi trên mặt đất vỡ tan tành, canh cũng chảy khắp sàn. Quản gia lập tức quỳ xuống đất dập đầu: "Lão nô đáng chết, tuổi lớn không còn dùng được, nhất thời thưởng quá cao hứng kích động tay không ổn định, mong đại thiếu gia trách phạt!"

Lại là "Bang" một tiếng, trong tay Ôn Thư Quyền chén cũng vỡ tan tành xuống đất.

Ôn Thư Quyền rũ xuống khóe tay dính canh, thầm thở dài: "Trung thúc gì đến nỗi này, chỉ là quăng ngã cái chén, làm cho thiếu gia kinh hãi, đẩy ta một chút, tay cũng không ổn, nhưng thật ra đáng tiếc canh này."

Quản gia nhìn bát canh chảy trên mặt đất mà cũng xót xa, thật vất vả tìm được độc dược!

Chỉ có Ôn Thư Thầm thiệt tình đáng tiếc những thứ canh đó, hơn nữa hắn vừa mới cũng không có đẩy đại ca —— nhưng mà nhìn đến đại ca nhìn hắn lắc đầu, hắn liền nhấp miệng, không nói chuyện.

Ôn Thư Quyền rũ mắt một lát, lại nói: "Mưa lớn như vậy, cũng không biết cữu cữu đi đến thế nào, Thầm nhi đừng mếu máo, chờ cữu cữu lại đây, sẽ cho ngươi mang ăn ngon."

"Thật sao?"

"Tất nhiên, cữu cữu khi nào đã lừa gạt ngươi."

Hai huynh đệ nói chuyện, quản gia nghe đáy lòng lại là căng thẳng: "Đại thiếu gia, cữu gia...... Muốn tới?"

Ôn Thư Quyền gật đầu: "Phía trước viết quá tin, nói ra là từ Lạc Dương tới đón."

"Lão nô sao không biết?"

"Cữu cữu ta viết thư, hay là còn muốn ta cùng ngươi báo cáo?"

"Đương nhiên không, đương nhiên không." Quản gia liên tục cáo tội, phía sau lưng thấm đẫm mồ hôi, tròng mắt chuyển động không ngừng, hắn vẫn là quá nóng nảy, cũng may là bát thuốc đã bị đổ, vị gia kia cũng không phải là tên dễ chọc, việc này chỉ phải về sau mưu tính, dù sao ngày còn dài......

Quản gia cáo lui, Ôn Thư Quyền ho khan một tiếng ôm ngực, trên mặt đỏ bừng, dọa Ôn Thư Thầm cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.

Tránh thoát một kiếp, Ôn Thư Quyền âm thầm cảm thấy may mắn. Người khác đối với hắn thành tâm thành ý, hắn lại dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, thực sự không nên. Thả lấy hai câu nhắc nhở này, Thôi Vũ hẳn là có biện pháp mạnh mẽ và kiên quyết hơn, là để mặt mũi hắn, mới chỉ nhắc nhở sơ qua.

"Thầm nhi, sáng mai ngươi lại đi thăm Thôi ca ca......"

Thôi Vũ được Ôn Thư Quyền thiệt tình thực lòng cảm tạ đầu óc nhạy bén. Không có nó, hắn lại phát hiện một loạt bí mật, mà bí mật này, liên quan đến tánh mạng mọi người trong khách sạn!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv