Lúc xe ngựa dừng lại trước cửa nhà Lawrence, Alex còn không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì. Cậu hôn Will một cái rồi nhẹ nhàng nhảy xuống xe và gõ cửa nhà.
Người hầu mở cửa, Alex vừa cởi giày da đã thấy cha mình ngồi ở phòng khách, nghiêm mặt nhìn cậu: “Con mới về từ nhà Will Collins?”
“Đúng vậy thưa cha.” Alex bước từng bước đến gần ông, dè dặt trả lời. Cậu không thể đoán được tính khí của ông lão này, có lúc ông rất dễ nói chuyện, nhưng có lúc lại cố chấp như sơn dương vậy: “Con đến biệt thự ở nông thôn của Will chơi một thời gian.”
“Mỗi ngày con chơi cái gì với cậu ta? Đút cậu ta ăn cơm, hay là ngủ cùng cậu ta?” Ông Lawrence nâng cao giọng.
“Cha, cha nói cái gì vậy!” Trái tim Alex như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cậu hít sâu một hơi để giúp mình bình tĩnh lại.
“Đừng cho là tôi không biết cậu đã làm ra những gì!” Ông Lawrence ném mạnh chồng thư mỏng xuống đất: “Tôi đã đọc hết từng bức một rồi.”
Alex đờ người, ngồi xuống nhặt từng bức thư nằm rải rác dưới đất lên rồi bỏ lên bàn và nói: “Cha, Will là một chàng trai vô cùng xuất sắc, cha có thể đi săn cùng anh ấy, cha nhất định sẽ thích anh ấy…”
“Tôi không muốn biết về cái loại người vẫn ngủ cùng với một chàng trai trẻ mặc dù họ sắp kết hôn cùng với vị hôn thê của mình.”
“Will không phải người như vậy! Cha, cha không thể vu khống người khác như vậy! Con có quyền lên án cha!” Alex nói.
“Im miệng! Tôi đã nghĩ kỹ rồi, thay vì giữ một đồng phạm khiến tôi mất thể diện thì tôi thà không có đứa con trai như cậu.” Ông Lawrence nói “Nhân lúc tôi còn nhân từ, không kiện cậu ra tòa thì hãy cút đi! Mau cút đi! Hãy biến khỏi tầm mắt tôi cùng với thằng Will Collins ghê tởm kia đi!”
“Cha không hiểu cái gì cả! Cha đúng là vừa độc đoán vừa lỗ mãng…” Alex còn muốn phản bác nhưng chưa kịp nói xong đã bị người hầu đuổi ra khỏi nhà. Cậu cô đơn đứng ở ngoài cửa, sau đó gọi một chiếc xe ngựa đi đến chỗ ở của Will.
Cửa nhà Will từ từ mở ra, hiện ra gương mặt kinh ngạc của chủ nhân: “Alex, em sao vậy…”
Alex ôm chặt Will, dựa vào người anh mà khóc. Sau khi biết được sự tình, Will thở dài một hơi rồi an ủi người tình của mình: “Đừng lo lắng, Alex, tạm thời em ở đây đi…”
“Will, anh sẽ không đuổi em đi đúng không?”
Alex nức nở nói. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh trong veo đẫm nước mắt; hốc mắt đỏ bừng cùng với gương mặt bất lực, nhìn giống như một chú thỏ đáng thương, khiến người ta có một khát vọng bảo vệ mãnh liệt.
“Ừm, Alex, sẽ không đâu, anh hứa.” Will vùi đầu cậu vào ngực mình, hôm một cái lên vầng trán mịn màng của cậu “Anh vẫn sẽ luôn yêu em.”
Vài ngày tiếp theo, Will thật sự đã thực hiện được ý nghĩa của câu nói này. Anh xem người tình của mình như báu vật quý giá nhất, không có lúc nào là không giữ cậu ở bên cạnh mình, như thể là sinh đôi có hình dáng khác biệt lớn lên cùng nhau.
Nhưng cuộc đời không phải là chuyện cổ tích. Khoảng ba ngày sau, mâu thuẫn giữa hai người đã nổ ra. Mẹ của Will bị bệnh, anh phải đến chăm sóc bà; nhưng theo Alex, Will phải dẫn cậu đến tham gia salon văn học (*) do bà Hardy chủ trì.
(*) Salon văn học là hình thức họp mặt của các bậc trí thức lỗi lạc hồi thế kỷ XVIII nhằm tranh luận, khơi nguồn cảm hứng, hay thậm chí... làm cho nhau tức điên. Hình thức này đã hồi sinh khi bước sang thế kỷ XXI, với những salon mới xuất hiện trên khắp nước Anh. Nhưng người tham gia lần này lại là những nhà văn trẻ sắc sảo và cả người nổi tiếng.
“Nghe anh nói này, Alex, mẹ anh đang bị bệnh rất nặng… Anh phải về chăm sóc mẹ.” Will ân cần nói.
“Không phải đã có Rudolph và Eliza rồi sao?” Alex hỏi ngược lại anh: “Will, em muốn tham gia salon của bà Hardy từ lâu rồi! Nơi đó đều là những nhà văn về nhà thơ tài năng nhất Luân Đôn tham gia. Không phải anh thích bộ “Cô gái dòng họ d' Urberville” (*) của nhà văn Hardy sao?”
(*) Tess of the d'Urbervilles: A Pure Woman Faithfully Presented (tạm dịch: Cô gái dòng họ d' Urberville: Người phụ nữ đức hạnh chung thủy hiện diện) là một tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn người Anh Thomas Hardy, được xuất bản lần đầu vào năm 1891.
“Alex, đúng là anh đồng ý đi với em, nhưng tối nay thì không được. Em có thể bảo Sophia đi cùng em.” Will khoác lên mình chiếc áo vest: “Anh phải đi rồi.”
“Em muốn anh đi cùng em! Yêu cầu này rất vô lý sao?” Rõ ràng Alex có chút mất lý trí, giọng nói nâng lên rất nhiều đề xi ben, cả tòa nhà đều có thể nghe thấy: “Anh đã nói là sẽ đồng ý với em bất cứ điều gì mà! Anh đúng là đồ dối trá!”
“Sao em lại có thể ích kỷ như vậy chứ? Em có biết vì em mà tôi đã bỏ ra biết bao nhiêu không? Em nghĩ là tình yêu em dành cho tôi xứng đáng với những gì tôi dành cho em sao? Một chút cũng không xứng. Em chẳng qua là một thằng nhóc tham lam chỉ biết đòi hỏi mà thôi!” Rốt cuộc Will cũng đã dùng hết sự kiên nhẫn của mình. Lần đầu tiên anh hét lên với cậu bé của mình như vậy: “Em cút ngay cho tôi, và đừng quay trở về nữa! Nơi này không có chỗ cho em!”
“Đi thì đi! Anh nghĩ tôi là một kẻ hèn sao? Will Collins, anh đúng là một tên thương nhân nịnh bợ, keo kiệt của Venice, anh đi mà kết hôn với đại tiểu thư Swinton của anh! Lên làm nam tước, tiến vào xã hội thượng lưu, trở thành một quý ông nước Anh của anh đi!” Alex không chịu yếu thế, cậu xách va li của mình, tức giận đóng sầm cửa lại, tạo ra một tiếng vang thật lớn. Lực mà cậu tác động mạnh đến mức có thể phá tan cánh cửa.
Alex đến khách sạn mà cậu và Will trước đây từng ở, đặt một phòng tốt nhất và ghi tất cả hóa đơn dưới tên Will. Điều cậu không ngờ đó chính là dường như Will thật sự tức giận —— anh từ chối thanh toán các hóa đơn.
Tin xấu ngoài ý muốn này thật sự khiến cho một người chưa bao giờ bận tâm đến chuyện tiền bạc như Alex phải hoảng hốt, cậu đành phải nhờ đến anh trai Philip của mình. Cũng may anh em ruột thịt đáng tin.
Phản ứng hờ hững của Will khiến Alex cảm thấy khủng hoảng chưa từng có, trong khách sạn cậu viết một bức thư bày tỏ sự hối hận của cậu. Cậu nói rằng sự mất khống chế cảm xúc vừa qua là ‘một hành động vô lý dưới sự thúc đẩy của một mong muốn mãnh liệt’, cậu muốn bày tỏ ‘lời xin lỗi lớn nhất’ với Will.
Đồng thời cũng không quên thêm vào một câu: “Em vẫn luôn yêu anh như mọi khi, Will.”
Bức thư đầu tiên được gửi đi như hòn đá chìm xuống biển, nhưng cậu không nản lòng, tiếp tục viết bức thư thứ hai, bức thứ ba,... Cậu không ngừng viết, từ những bức thư toàn những lời ăn năn đến những bức thư chứa những lời bày tỏ tình yêu của cậu. Cuối cùng, một tuần sau, vào một buổi chiều cậu gửi bức thư thứ mười một, có ai đó gõ cửa phòng cậu, người đứng ngoài chính là Will mà cậu luôn mong nhớ!
Alex xông đến ôm lấy anh, khóe miệng gần như cong lên hết cỡ, không ngừng lặp lại tên của người yêu: “Will! Will! Em biết anh nhất định sẽ đến mà…”
“Alex yêu quý của anh, khoảng thời gian này em phải chịu khổ rồi.” Will nói: “Chỉ có trời mới biết anh nhớ em nhiều như thế nào. Khi anh nhận được những bức thư của em, trái tim anh như muốn tan nát...”
Will dẫn Alex về nhà, nhưng lại không nói cho cậu biết là trong khoảng thời gian này anh đã hứa với Helena rằng mình sẽ không liên lạc với Alex nữa.
Will bắt đầu hạn chế sự tự do của Alex, anh từ chối đưa cậu đến những dịp xã giao hay đến những nơi công cộng.Vì thế lý do mà anh đưa ra là: Vì sự an toàn của Alex.
Thật ra anh chỉ sợ Helena phát hiện ra tất cả. Anh không thể không thừa nhận rằng tình yêu mà anh dành cho Alex đã bị lung lay trước sự cám dỗ của việc tiến vào xã hội thượng lưu.
Nhưng có một ngày lời nói dối cũng bị tan vỡ. Khi Alex phát hiện ra rằng Will đang tìm mọi cách để ngăn cản cậu và Helena gặp nhau, cuối cùng cậu cũng không chịu đựng được: “Anh nghĩ tôi là người tình bí mật của anh đấy à? Tôi muốn giống như Helena Swinton, muốn cùng anh đến rạp hát, đến salon, hay đến những buổi khiêu vũ!”
“Alex, em cũng biết là chưa đầy hai tháng nữa anh sẽ kết hôn với Helena. Bây giờ anh có rất nhiều chuyện cần phải làm...” Will anh ủi người yêu của mình, nhưng đối phương không nhận. Lúc anh cúi xuống hôn lên má cậu, Alex không chịu được sự giả dối của anh nên đã tát anh một cái thật nặng.
“Will Collins, anh đúng là một tên trung lưu hèn hạ, tàn nhẫn! Anh chỉ quan tâm đến số tiền trong ngân hàng, danh tiếng và địa vị của mình. Anh cũng giống như cha tôi vậy, đều là những kẻ dối trá vô cảm! Tôi không bao giờ muốn dính líu gì đến anh nữa!” Alex nói xong thì đi ra khỏi nhà Will mà không quay đầu lại.
Lần này, Will có nói xin lỗi cũng vô ích —— Alex trở về nhà mình và thề rằng sẽ cắt đứt liên lạc với Will. Cha con nhà Lawrence cũng hòa thuận. Mà ông Lawrence tự xưng trong sạch tuyệt đối không cho phép kẻ “kê gian” bước vào nhà mình dù chỉ một bước.