Thoáng chốc đã hai năm trôi qua, Will càng ngày càng quen với cuộc sống ở nước Mỹ. Helena cũng đến thăm anh vài lần, nhân cơ hội đó anh cũng cầu hôn cô. Theo như kế hoạch, sang năm anh sẽ trở về Luân Đôn để kết hôn và định cư.
Ngày 1 tháng 12 năm 1898 là sinh nhật 29 tuổi của Will. Anh quyết định tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng để chúc mừng cho sinh nhật cuối cùng của mình ở độ tuổi 20. Anh mời rất nhiều bạn ở nước Mỹ, tiếc một điều là Helena lại vắng mặt vì phải tham gia hôn lễ của chị gái. Anh có nói kế hoạch này cho Alex qua thư, đối phương chỉ thần thần bí bí trả lời: "Will, em có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, cũng nhờ người mang đến New York. Chiều ngày 30 tháng 11 anh nhớ đến bến tàu lấy nhé."
Buổi chiều hôm đó anh cử một vài người giúp việc đến đó lấy vì bản thân đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc. Nhưng mà anh vẫn không thể ngờ được rằng anh sẽ nghe giọng nói hưng phấn của Sophia nói với mình: "Ngài Collins! Là cậu Lawrence đến!"
Anh sửng sốt một chút, sau đó thì như thể nghe được tin vui sau cả một thế kỷ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài phòng. Khi ánh mắt anh dừng lại ở cậu thiếu niên tóc vàng sau lưng Sophia, cuối cùng anh cũng không che giấu được cảm giác sung sướng trong lòng, anh lao vào và ôm chặt lấy cậu: "Chúa ơi, Alex! Em có biết là tôi nhớ em đến thế nào không!"
"Em cũng vậy, Will." Alex nở một nụ cười từ tận đáy lòng, xoáy hình quả lê càng sâu: "Không có người nào ở Luân Đôn thú vị bằng anh."
Will cẩn thận quan sát chàng trai trước mặt như thể đang thưởng thức bảo vật: So với ba năm trước đây, cậu đã cao hơn rất nhiều, cũng đã cao đến cằm của anh rồi. Ngũ quan của cậu càng ngày càng quyến rũ, đôi mắt xanh giống như bầu trời sao và đôi môi đỏ mọng kia thật khiến cho đầu óc anh trống rỗng.
Alex thật sự mang quà đến cho Will, là một chiếc đồng hồ đeo tay Jaeger-LeCoultre đẹp đẽ và sang trọng. Sau khi Will mang vào thì nó giống như có gắn nam châm trên đó vậy, anh không bao giờ tháo nó xuống.
Đêm đó Alex ở lại nhà Will. Vào buổi tiệc sinh nhật ngày hôm sau, cậu và Will cùng nhau đi chào hỏi các vị khách, giống như cậu là chủ nhân thứ hai trong căn nhà này vậy.
Tối hôm đó, nhà Collins còn sôi động hơn cả vũ trường, mấy chục con người ăn mặc sang trọng của giới thượng lưu New York tập trung theo hàng, uyển chuyển nhảy những điệu nhảy đẹp mắt trong tiếng nhạc giao hưởng do ban nhạc hòa âm. Cho đến tận khuya, khách khứa lần lượt rời khỏi, bữa tiệc hoành tráng này mới kết thúc.
Đương nhiên Will có hơi say, anh lim dim mắt và ngã xuống ghế sa lon, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm điều gì đó. Sophia và mấy người hầu khác đỡ ngài Collins vào phòng ngủ, để cho anh nghỉ ngơi trên giường. Sophia đang chuẩn bị đắp chăn cho anh thì bị Lawrence đứng ở cửa phòng ngăn lại: "Mọi người ra ngoài hết đi, tôi đến chăm sóc Will."
Alex ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt nhẹ đôi gò má Will. Hàm râu lún phún dưới cằm của người đàn ông đẹp trai gần 30 tuổi này giống như gai hoa hồng, đâm vào khiến tay cậu đau, còn tiết ra nội tiết tố nam mạnh mẽ. Đây là một loại hấp dẫn chí mạng. Alex chăm chú nhìn người đàn ông nằm trên giường, đôi môi mỏng manh của anh hơi mở như thể đang khao khát cậu hôn lên. Vì thế cậu cúi người đến gần, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô khốc của anh một cái. Cậu say đắm nhìn gương mặt của người cậu yêu, thậm chí còn thấy thân dưới của anh nhô lên một lều trại nhỏ bằng vải, nên không khỏi mỉm cười.
Will bị đánh thức bởi nụ hôn này, anh hoảng sợ nhìn cậu bé trước mắt như thể nhìn thấy quái vật: "Alex... em đang làm gì vậy?
"Will, em yêu anh." Alex nhìn anh với vẻ mặt vừa dịu dàng vừa nghiêm túc. "Em đã 17 tuổi rồi."
"Nhưng mà, Alex, đây là trái với pháp luật. Em còn trẻ, em không thể..." Will lật đật ngồi dậy và giải thích.
"Đừng lảng tránh! Anh cũng có phản ứng mà đúng không?" Alex đẩy anh xuống giường và hôn lên môi anh một lần nữa. Nụ hôn này không ngắn ngủi lại ngượng ngùng giống vừa nãy mà là dây dưa lâu dài. Nước bọt của hai người hòa vào nhau giống như bọn họ sắp làm vậy.
Lần này, ham muốn của Will đã lấn át lý trí.
Ngày hôm sau khi anh tỉnh lại, thứ đầu tiên anh thấy chính là mái tóc vàng rực rỡ. Thân thể cậu thiếu niên trong ngực anh vừa mềm mại vừa săn chắc, còn tràn đầy sức sống trẻ trung. Đầu của cậu áp sát vào ngực anh, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt cậu -- Giống như một nhân vật trong bức tranh sơn dầu vậy.
Will không nhịn được phải hôn lên trán cậu rồi nghịch mái tóc vàng của cậu. Về những gì xảy ra ngày hôm qua, cuối cùng anh cũng vượt qua gánh nặng đạo đức trong lòng. Bây giờ anh cảm thấy mình là người may mắn nhất thế giới này..
Lần gặp mặt này cũng không kéo dài lâu, vài ngày nữa Alex phải về Luân Đôn để đón giáng sinh. Bọn họ hẹn nhau hết năm sau sẽ gặp lại ở Luân Đôn.
Ngày tháng sau này, nội dung trong thư mà Alex gửi đến ngày càng lộ liễu, gần như từng câu chữ trong bức thư đều là những câu tỏ tình ấm áp. Mà Will cũng bắt đầu viết vào thư những câu tương tự như "Nỗi nhớ em của anh như muốn vượt qua Đại Tây Dương. Hy vọng mùa xuân đến sớm hơn một chút để anh có thể hoàn thành công việc và trở về nhà."
Nhưng mà khi mùa đông dài đằng đẵng qua đi, và mùa xuân anh luôn mong ngóng đến, Will lại do dự.
Tháng 4 năm 1899, Will chuẩn bị lên đường trở về Luân Đôn. Vào ngày này anh nhận được thư của Helena, trong thư cô báo rằng bệnh tình của mẹ cô không mấy khả quan, bác sĩ nói chỉ còn một năm. Mà nguyện vọng lớn nhất của bà Swinton chính là nhìn thấy cô con gái nhỏ Helena kết hôn. Vì vậy bọn họ phải kết hôn trong năm nay.
Will trở nên rất căng thẳng, anh cảm nhận được áp lực độc nhất vô nhị của những kẻ lừa dối. Anh nên làm gì đây? Nếu trở về để kết hôn cùng Helena thì lúc Alex biết cậu có tức giận không?... Anh suy nghĩ thật nhanh nhưng cuối cùng vẫn chọn cách hèn nhát và ngu xuẩn nhất: Anh quyết định giấu Alex, lén trở về Luân Đôn, đến khi hôn lễ kết thúc mới nói với cậu. (Anh về làm quần què gì:>)
"Mày là một tên hèn nhát, Will!" Anh tự nhủ. Nhưng anh không nghĩ ra cách nào tốt hơn... Anh không muốn buông tay bất cứ người nào: Anh yêu Helena, cô vừa xinh đẹp lại cao quý. Nhưng mà anh cũng yêu Alex, cậu là thiên thần trong trái tim anh, cũng là ngọn lửa dục vọng của anh.
Trước đây anh từng đọc một câu trong sách: "Sức chứa trái tim của một tín đồ Kitô giáo là có hạn, trong tình yêu, mỗi trái tim chỉ có thể chứa một người." Anh không phải là một tín đồ Kitô giáo sùng đạo! Đúng vậy, Chúa không thể tha thứ cho anh, nên để anh xuống địa ngục đi...