Sững sờ vài giây, Ôn Trường Vận mới đột nhiên nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Thì ra Vệ Lai là bạn gái của Châu Túc Tấn.
Điều khiến ông ngạc nhiên hơn là, Vệ Lai không hề lợi dụng mối quan hệ với Châu Túc Tấn, mà tự mình tìm đến ông để tranh quyền vận hành siêu thị.
"Khi nào có thời gian, dẫn Tiểu Vệ đến nhà bác uống rượu nhé, năm nay trong nhà ngâm một ít rượu hoa quả, hai đứa có thể đến thử xem." Ông lại nói, "Bác vừa mới đàm phán hợp tác với Tiểu Vệ, hiệu quả không tồi."
Lúc Châu Túc Tấn bước vào sảnh tiệc, anh đã nhìn thấy Vệ Lai và Ôn Trường Vận đang ngồi với nhau, anh cười nói: "Cô ấy dám nghĩ dám làm, cũng rất nhiều ý tưởng."
Ôn Trường Vận cũng cười: "Dám nghĩ dám làm là có căn cứ, Tiểu Vệ rất thông minh.
Khu phức hợp chỉ là một hoạt động kinh doanh không trọng tâm của tập đoàn Vận Huy, ông chưa từng tham gia vào, toàn bộ đều được quản lý bởi đội ngũ chuyên nghiệp.
Thông thường, rất ít người dám trực tiếp đến trước mặt ông, chỉ để nói về cuộc hợp tác nhỏ như thế này.
Vệ Lai đang đứng cạnh Châu Túc Tân, dây túi xách của cô sượt qua mu bàn tay anh.
Châu Túc Tấn lấy ly rượu trong tay Vệ Lai, đây là ly thứ ba anh kính Ôn Trường Vận, nhưng ly này là kính thay Vệ Lai, "Tối nay đã làm phiền bác Ôn rồi.
Anh nghiêng đầu uống rượu.
Trong ly không còn một giọt rượu nào.
Uống xong, anh đưa người rời đi trước.
Vệ Lai đi rất chậm, ngó nhìn xung quanh, giống như đang tìm người.
Châu Túc Tấn quay đầu, thấp giọng hỏi: "Tìm ai?"
Vệ Lai không tìm được khuôn mặt đó trong đám đông: "Sao không thấy Mục Địch đâu nhỉ?"
Châu Túc Tấn: "..."
Người trong sảnh tiệc tối nay, đều biết anh đặc biet đến đón cô, đổng thời cũng xác định được mối quan hệ giữa hai người, nhưng cô vẫn phải khoe khoang trước mặt Mục Địch mới hài lòng.
"Đi thôi." Anh cất bước rời đi.
Không còn cách nào khác, Vệ Lai đành đi theo anh, "Anh đừng đi nhanh như vậy, đợi em." Cô nắm lấy cánh tay của anh, giữ anh lại, ngăn anh bước nhanh.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Châu Túc Tấn không thế nói gì, bèn phối hợp theo bước chân chậm rãi của cô. Đây là sự kiên nhẫn lớn nhất anh từng có.
Hai người không đi ra cổng chính mà đi thẳng vào thang máy riêng của chủ khách sạn từ cổng sau của sảnh tiệc.
"Không phải Châu Túc Tẩn tới đây sao? Người đâu rồi?" Ông chủ Phúc Mãn Viên vừa ra ngoài hút thuốc, vào trong sảnh tiệc thì nghe thấy mọi người đều đang nói đến Châu Túc Tấn.
Mục Địch trả lời chú: "Đi về bằng cổng sau rồi ạ."
Ông chủ Phúc Mãn Viên chỉ mới ra ngoài hút một điếu thuốc mà thôi, cảm thấy khó hiểu: "Mới đến bao lâu chứ?"
Mục Địch: "Anh ta đến đón người, chắc chắn sẽ không ở lại lâu."
Con người Châu Túc Tấn lạnh lùng ít nói, hơn nữa hành động rất khiêm tốn, nếu như không phải Vệ Lai trời sinh kiêu ngạo, muốn tất cả mọi người đều biết anh đển đón cô, chắc chắn vừa rồi đã không đi vào bằng cổng chính, để cho mọi người nhìn thấy và bàn tán.
Cô ta nói với chú của mình: "Người anh ta đến đón là Vệ Lai, con gái của Trình Mẫn Chi."
Ong chủ Phúc Mãn Viên khựng lại, "Mối quan hệ của hai người họ là gì?"
Mục Địch lắc đầu, cô ta cũng không biết. Có người nói Châu Túc Tấn đã có đối tượng kết hôn, nhưng đêm nay, một người nổi tiếng khiêm tốn như Châu Túc Tấn lại công khai tự mình đến đón Vệ Lai.
Điều duy nhất cô ta có thể chắc chắn là: "Chúng ta không thể tiến vào khu phức hợp nữa rồi."
Ôn Trường Vận chắc chắn sẽ giao quyền điều hành siêu thị cho Vệ Lai.
Ra khỏi khách sạn, Vệ Lai vẫn nắm chặt tay Châu Túc Tấn.
Lúc đi ngang qua một chiếc ô tô màu đen, người trong xe siết chạt vô lăng, định mở cửa nhưng lại kìm chế. Viên Hằng Duệ nghe nói Vệ Lai sẽ tham gia bữa tiệc tối nay, anh ta đợi cô ở đây cho đến tận bây giờ.
Hôm trước anh ta lại đến tìm đại sự đế bói một Q quẻ, lần này không phải bói cho anh, mà anh ta muốn xem, bao giờ Châu Túc Tấn và Vệ Lai chia tay.
Đại sư nói, thay vì đợi họ chia tay, chi bằng anh nỗ lực trở thành một trong ba người giàu nhất Giang Thành.
Đến bây giờ, anh vẫn không hiểu rốt cuộc đại sư g có ý gì.
Trước đây anh ta hỏi, liệu mình có thể một trong ba người giàu nhất Giang Thành không, đại sư chỉ im lặng, bây giờ lại bảo anh thử xem sao.
Nếu đại sư đã chỉ điểm, anh ta cảm thấy bản thân có hi vọng trở thành một trong ba người giàu nhất, vì thế hạ quyết tâm cố gắng một phen. Đầu tiên, anh ta vạch ra ranh giới với sở thích của bản thân, bán lại tất cả những siêu xe đứng tên mình, cất tất cả quần áo hàng hiệu, đổi thành áo sơ mi và quần âu, mỗi ngày đều đến công ty làm việc đúng giờ.
Hôm nay anh ta đợi Vệ Lai ở đây, muốn cho cô thấy dáng vẻ hiện tại của mình, anh ta đã thay đổi hoàn toàn, không còn chỉ biết ăn uống vui chơi mỗi ngày.
Viên Hằng Duệ nhìn bóng dáng đang xa dần trong gương chiếu hậu, cách đó vài mét có một chiếc Bentley biển sổ Bắc Kinh, không cần nghĩ cũng biết là xe của Châu Túc Tấn.
Anh ta kéo mạnh carvat trên cổ, hôm nay đến gặp Vệ Lai, anh ta còn cố tình thắt carvat, suýt chút nưa thắt cổ tắt thở.
Không được, không được để bản thân chịu khổ vô ích.
Quan tâm nhiều vậy làm gì cơ chứ.
Viên Hằng Duệ buông thõng tay, mở cửa xe, mò mẫm tìm bao thuốc lá rồi bước xuống xe.
"Người anh em." Anh bước lên vài bước, "Xin lỗi, có thể cho tôi mượn bật lửa không?"
Anh ta không biết làm gì khác...
Châu Túc Tấn quay người, nhìn người đàn ông vừa gọi mình là người anh em từ trên xuống dưới một lừợt, lạnh lùng nói: "Tôi không hút thuốc."
Viên Hằng Duệ mỉm cười: "Không sao, xin lỗi nhé, làm phiền anh rồi."
Không quan trọng là mượn được bật lửa hay không, mục tiêu của anh ta đã đạt được.
Lúc Vệ Lai nhận ra anh ta, cô thoáng sững sờ.
Ngay cả kiểu tóc của anh ta cũng thay đổi, cắt rất ngắn, cả người mang theo khí chất khác biệt, giống như trưởng thành chỉ sau một đêm. Vừa rồi nhìn thấy anh ta cô chỉ cảm thấy quen mắt, căn bản không hề liên kết anh ta với cái tên Viên Hằng Duệ?
Sau khi lên xe, chú Diêm hạ màn ngăn cách ở giữa xuống.
Vệ Lai nói chuyện tự nhiên hơn, cô nói với Châu Túc Tấn: "Người vừa rồi là Viên Hằng Duệ. Suýt nữa tôi không nhận ra."
Châu Túc Tấn lại nhìn ra bên ngoài, không tiếp lời.
Anh ta không quan tâm đến những chuyện này.
"Siêu thị nhà tôi muốn tiến vào khu phức hợp của tập đoàn Vận Huy, tối nay tôi đã trực tiếp tìm gặp chủ tịch Ôn." Vệ Lai hiểu anh, anh sẽ không chủ đông hỏi cô tìm Ôn Trường Vận để nói chuyẹn gì, kểt quả ra sao.
Vì thế, cô chủ động nhắc tới.
Tối nay Châu Túc Tấn uống không ít, trong bữa tiệc uổng ba ly, trong bữa tối uống hai ly, anh đang nham mắt tựa lưng vào ghể nghỉ ngơi, "Sao không dùng đến mối quan hệ của tôi? Chỉ cần nói một câu ma thôi."
Vệ Lai: "Tôi muốn tự mình cố gắng trước, nếu như không được, sẽ mượn danh nghĩa của anh. Cô quay đầu nhìn anh, "Không phải anh nói tôi chưa đủ năng lực sao, tất nhiên phải rèn luyện thêm rồi."
Châu Túc Tấn cố gắng nhớ lại, hình như anh đã nói với cô điều đó.
"Em kết bạn với người này đi." Anh đọc số điện thoại của Dương Trạch cho cô.
Vệ Lai lấy điện thoại ra, kết bạn Wechat với đối phương rồi hỏi Châù Túc Tẩn: "Đây là?"
"Trợ lý Dương." Châu Túc Tấn lại nói, "Sau này muốn dùng mối quan hệ của tôi, trực tiếp tìm cậu ấy là được."
Ngón tay đang nhập số điện thoại của Vệ Lai hơi dừng lại. Lúc này, con đường bên ngoài cửa sổ không có bóng cây, đèn đường sáng rực chiếu thẳng vào xe, co có thể nhìn thây anh một cách rõ ràng, nhưng lại không đoán được cảm xúc của anh.
Lúc Chương Nham Tân chuẩn bị chia tay, anh ta cũng nói điều tương tự, bảo cô có chuyện gì thì tìm thư ký Lưu, thư ký Lưu sẽ thay cô giải quyết.
Từng bị bỏ rơi một lần, không nghĩ cảm xúc để lại sẽ gay gắt như thế này.
Cô đặc biệt không thích cảm giác này.
Vệ Lai xoá số điện thoại mình vừa nhập vào thanh tìm kiếm, "Tôi không kết bạn với cậu ấy, có chuyện gì tôi sẽ tìm anh."
Châu Túc Tấn: "Lúc bận việc tôi sẽ không thể trả lời điện thoại của em."
Vệ Lai không muốn nhắc đến những chuyện cũ và mối tình đã qua, cho nên cô nhất thời không thể giải thích được lý do mình không kết bạn với trợ lý Dương, cho dù giải thích anh cũng không thể hiểu.
"Vậy bao giờ anh xong việc thì trả lời tôi là được.'
Châu Túc Tấn bất lực, anh không hiểu cô đang nghĩ gì, nhưng cũng không truy hỏi. Cô không muốn kết bạn Wechat với trợ lý Dương, anh mặc kệ cô, sau đó anh đọc một số điện thoại khác, "Đây là số điện thoại công vụ của tôi."
Nếu như anh có việc, số điện thoại công vụ của anh sẽ do trợ lý Dương phụ trách quản lý và nhận máy.
Vệ Lai thêm số điện thoại công vụ của anh, ghi chú ba chữ "Giám đốc Châu", còn số điện thoại cá nhân của anh được cô ghi chú bằng tên thật.
Bữa tối hôm nay, Châu Túc Tấn gần như không ăn gì, anh hỏi cô: "Có muốn đi ăn đêm không?"
Thông thường, khi lãnh đạo hoặc ông chủ hỏi câu này, đó là lúc anh ta muốn ăn. Vệ Lai không đói cũng thuận theo: "Ừm, đúng lúc tôi hơi đói."
Điều đáng lo ngại là, khẩu vị của hai người khác nhau, đi đâu ăn đêm đây?
Châu Túc Tấn nói với chú Diêm: "Đến nhà hàng lần trước."
Vệ Lai quay đầu nhìn anh, anh vẫn nhắm mắt, trong xe tối đen khiển cô không nhìn rõ sắc mặt của anh.
"Không phải anh không thích đồ ăn của nhà hàng đó sao?"
Châu Túc Tấn: "Có hai món cũng được." ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vệ Lai biết hai món đó là gì, vừa vặn lại là hai món cô không thích ăn.
Nhà hàng đóng cửa trước 12 giờ, hai người là những vị khách cuối cùng.
Tầng dưới đã hết chỗ, hai người bèn lên tầng trên, chỗ ngồi gần giống vị trí hôm trước.
Sau khi đặt món, điện thoại hai người rung lên gần như cùng một lúc, đều là có tin nhắn gửi tới.
Vệ Lại mở điện thoại, người gửi tin nhắn là thư ký của Ôn Trường Vận, nhắc nhở cô đồng ý lời mời kết bạn của Lư Tùng. Tất cả các khu phức hợp dưới trướng tập đoàn Vận Huy đều do Lư Tùng phụ trách, anh ta chủ động kêt bạn với cô, đồng nghĩa với việc siêu thị Vệ Lai đã thành công một nửa.
Lời mời kết bạn được phê duyệt.
Vệ Lai chào hỏi: [Xin chào, giám đốc Lư.]
Lư Tùng trả lời bằng một sticker bắt tay, anh ta không dám lơ là chuyện do đích thân chủ tịch giao phó, huống hồ Vệ Lai còn là bạn gái của Châu Túc Tấn.
Điều khiến anh ta phiền lòng là, tối nay anh ta gần như đã hoàn thành đàm phán với ông chủ của Phúc Mãn Viên, đồng ý để Phúc Mãn Viên phụ trách tầng hầm của khu phức hợp, nhưng giữa chừng lại xuất hiện siêu thị Vệ Lai.
Anh ta không thể không “bội ước".
Ông chủ của Phúc Mãn Viên và Mục Địch đều bày tỏ cảm thông, dù sao không ai dám làm trái lời của chủ tịch Ôn.
Thư ký của chủ tịch nói với anh ta, Vệ Lai dựa vào năng lực của mình để khiến chủ tịch Ôn phá lệ, việc siêu thị Vệ Lai giành được quyền điều hành hoàn toàn không liên quan đến Châu Túc Tấn.
Anh ta chỉ cười, lời này ai nghe cũng cảm thấy nực cười mà thôi.
Ai tin được chứ.
Anh ta hứa với ông chủ của Phúc Mãn Viên, chỉ cần Vệ Lai và Châu Túc Tấn chia tay, khu phức hợp sẽ thay đổi thương nhân, anh ta sẽ tìm một lý do để loại trừ siêu thị Vệ Lai, để Phúc Mãn Viên thế chỗ.
[Chiều thứ 2 vào lúc 2 giờ 30 phút, mời giám đốc Vệ tới công ty một chuyến, chúng ta gặp mặt thảo luận ve một số vấn đề liên quan.]
Vệ Lai: [Được, không thành vấn đề. Giám đốc Lư gọi tôi Tiểu Vệ là được.]
Ngồi đối diện cô, Châu Túc Tấn đang trả lời tin nhắn của dì.
Kể từ ngày ở nhà chị gái, Ninh Như Giang chưa gặp lại cháu trai, mỗi ngày đều gọi điện hỏi thăm cháu trai, anh không ở nước ngoài thì là ở trên máy bay đi công tác.
Thực ra trước kia cháu trai bà cũng bận như vậy, nhưng bây giờ bà muốn gặp cũng không gặp được anh, bà đột nhiên có cảm giác cháu trai đanq cố tình tránh mặt mình.
Không gặp được cháu trai, đương nhiên cũng không nhìn thấy chiếc đổng hồ kia.
Bà cũng từng hỏi thăm vài người bạn có mối quan hệ tốt với cháu trai, không ngoại lệ, bọn họ đều nói không biết rõ về bạn gái của Châu Túc Tấn, nói anh chưa từng dẫn cô đi theo.
Giống như đã bàn bạc trước làm sao để đối phó với bà.
[Vẫn đi công tác sao? Rảnh rỗi thì về nhà ăn một bữa, chú lúc nào cũng nói nhớ con.]
Châu Túc Tấn: [Con bận đến giữa tháng 10. Hiện tại đang ở Giang Thành, đầu tháng 10 phải bay ra nước ngoài. Qua một thời gian nữa con sẽ đến thăm chú và dì.]
Ninh Như Giang nhìn thời gian, hai mắt tối sầm, còn tận hơn hai mươi ngày.
Bà giục con cháu kết hôn, nhưng luôn có chừng mực, không bao giờ làm trì hoãn công việc của họ.
[Được rồi, vậy con bận đi, bao giờ về nhớ nói với dì.]
[Phải rồi, Túc Tấn, ở Giang Thành có vui không? Chú của con gần đây đều nhắc đến trà của Giang Thành, nếu như vui, chị và chú sẽ đến vườn trà đê mua ít lá trà.]
Châu Túc Tấn: [Không tồi.]
Ninh Như Giang biết, cháu trai nói không tồi, chắc chắn đó là một nơi rất tốt.
[Được, dì biết rồi, một thời gian nữa dì rảnh rỗi sẽ cùng chú qua đó.]
Châu Túc Tấn mặc dù không thích nghe dì cằn nhằn, nhưng vẫn luôn rất hiếu thảo: ỊBây giờ Giang Thành đang là mùa thích hợp đe du lịch, thời tiết không nóng cũng không lạnh qua một thời gian có lẽ sẽ không đẹp như bây giờ.]
Anh lại nói: [Gần đây con đều ở Giang Thành, hay là chú và dì qua đây?]
Ninh Như Giang lo lắng: [Không ảnh hưởng đến công việc của con chứ?]
Châu Túc Tấn: [Sẽ không. Lúc con bận việc sẽ để chú Diêm dẫn hai người đi chơi.]
Ninh Như Giang cao hứng, nói đi là đi, lập tức đến phòng thay đôg để thu dọn hành lý, mua vé chuyên tàu cao tốc sớm nhất đến đó vào ngày mai.
"Không biết lần này đi công tác, Túc Tấn có đeo chiếc đồng hồ đó không." Bà nói với chồng.
Chồng bà khó hiểu: “Bà cứ nhắm vào cái đồng hồ đó của Túc Tấn làm gì? Đển thời điểm thích hợp, thằng bé sẽ tự khắc dẫn bạn gái về thôi, vội gì chứ."
Ninh Như Giang lấy vali, "Ông không biết đấy thôi. Tôi không vội, là do đám trẻ này để đối phó gia đình mà có rất nhiều tâm cơ. Nhìn Lục An nhà họ Lục mà xem, tìm một người giả làm bạn gái để qua mắt người nhà, khiến cả nhà vui vẻ biết bao. Kết quả thì sao? Đều chỉ là lừa đảo. Túc Tấn thân với Lục An như thế, có bị ảnh hưởng từ Lục An hay không, không biết được."
Bà vừa nói vừa thu dọn quần áo: "Thương hiệu đồng hồ mà Túc Tấn đeo phải xếp hàng rất lâu mới mua được hàng, thậm chí có mẫu còn phải đợi vài năm. Nếu đó là quà của bạn gái thằng bé tặng, chắc hẳn là mối quan hệ nghiêm túc. Tôi chỉ muốn xác định một chút, đâu phải điều tra hộ khẩu nhà cô bé kia. Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì quá giới hạn đâu."
Châu Túc Tấn lại gửi cho bà một tin nhắn: [Dì, hai người không cần mang nhu yếu phẩm hàng ngày, ở nhà con đều có rồi.]
Ninh Như Giang: [Con có nhà ở Giang Thành?]
[Vâng, mới mua.]
Sáng sớm hôm sau, Châu Túc Tấn nhờ môi giới bất động sản tìm người dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị phòng ngủ cho chú và dì.
Anh thông báo cho Vệ Lai: "Mấy ngày tới dì và chú của tôi tới, sẽ sống ở nhà."
Vệ Lai hiểu, bây giờ vẫn chưa phải lúc gặp người nhà, gần đây cô không cần phải đến Giang An Vân Thần nữa.
Cô hỏi: "Vậy sắp tới chúng ta sẽ không gặp nhau phải không?"
Châu Túc Tấn: "Ừ. Hôm qua không phải đã đến buổi tiệc đón em về sao, còn chưa đủ để đắc ý vài ngày?"’
Vệ Lai thấp giọng nói: "Chưa đủ."