Những người phản bội, những người chống đối thuộc Dung gia, cùng với sự việc Dung Dật bị bắt cóc tại biệt thự Hàn Quốc Hoa, tất cả đều đã khai báo nên lão đã bị bắt cùng ngày.
Trước khi bị mang đi, lão vốn muốn về L thị trước rồi tính toán sau, nhưng Sở Dịch đã từng nhắc nhở năm bảo tiêu phái người đi kéo dài hành trình của lão, bởi vậy, lão muốn đi cũng không đi được.
Một thành viên hội đồng quản trị của một công ty đã niêm yết bị bắt cóc là đại án, nhất thời chuyện Dung Dật gặp nạn chuyển nguy thành an đã chiếm cứ hàng loạt trang nhất trên các báo.
Vào ngày thứ ba Hàn Quốc Hoa bị bắt, ánh đèn rực rỡ mới lên, tại cẩm vườn.
Một người đàn ông trung niên bị người ta dẫn tới một căn phòng, cửa phòng mở ra, y đi vào, Tần Hữu đang ngồi trên ghế salon phía cuối phòng, ánh mắt không mang một tia nhiệt độ mà nhìn về phía y.
Tuy rằng đã sớm nghe danh Tần Hữu, lúc này trực tiếp nhìn thấy người, lại ở lập trường đối lập, bước chân y ngưng tại cửa vài giây rồi mới đi vào.
Chung quy cũng là người đã va chạm xã hội, cũng đoán chắc Tần Hữu sẽ không nhân lúc này mà làm gì y, y liền đi tới, hơi gật đầu: “Tần tiên sinh, lần đầu gặp mặt.”
Tần Hữu cũng không đứng lên, chỉ là ánh mắt vẫn không hề lay động mà giữ nguyên trên người y: “Ngồi.”
S thành cuối cùng vẫn là sân nhà của Tần Hữu, mà người đàn ông này chính là người Hàn gia, đến nơi này cũng là vì chuyện của Hàn Quốc Hoa.
Tần Hữu thờ ơ như vậy, trong lòng y cũng thấy không thoải mái, nhưng quay đầu liếc mắt nhìn mấy vệ sĩ đứng trong phòng, thêm cảm giác ngột ngạt không ngừng thoát ra từ trên người Tần Hữu, cuối cùng y cũng ngồi xuống ghế salon gần Tần Hữu, ai bảo y hôm nay bị Tần Hữu nắm thóp vững vang.
Người đàn ông này ngồi xuống, Tần Hữu cũng không nói nhiều, ra hiệu cho vị trợ lý, trợ lý liền đưa một phần hồ sơ vụ án tới trước mặt y: “Hàn tiên sinh, mời xem.”
Y liếc mắt nhìn Tần Hữu rồi mới duỗi tay cầm hồ sơ lên, mở ra.
Chỉ liếc mắt nhìn liền ngây ngẩn cả người, bên trong tỉ mỉ xác thực ghi chép toàn bộ quá trình sau khi Hàn Quốc Hoa quay về Hàn gia nắm quyền.
Trong đó có bao nhiêu việc ngấm ngầm xấu xa cũng không cần nói, bản thân y cũng không phải không biết chuyện, chỉ là Hàn Quốc Hoa lại là người thừa kế do chính Hàn lão gia tử chỉ định, nên dù y lúc đầu đối với vị con riêng nửa đường được tìm về cũng không có mấy hảo cảm nhưng vẫn luôn nâng đỡ Hàn Quốc Hoa, cũng vì lão mà bôn ba khắp nơi.
Y xem qua loa, ánh mắt trở lại trên người Tần Hữu: “Tần tiên sinh, nếu như ngài mời tôi tới chỉ để tôi xem mấy thứ vô căn cứ này, tôi quả thật không có thời gian rảnh.”
Đôi mắt đen kịt thâm trầm của Tần Hữu nhìn y trong chốc lát, hạ giọng nói, biểu tình của Tần Hữu bất luận từ chi tiết nhỏ thế nào cũng không dính tới hung thần ác sát, nhưng bị ánh mắt hắn nhìn, vô hình cũng khiến người ta phải từng trận thở gấp.
Sắc mặt y cứng đờ, nhưng Tần Hữu rất nhanh trầm giọng nói: “Nhìn xuống dưới.”
Vênh mặt hất hàm sai khiến, không cho người khác phản kháng, tuy rằng lập trường tương đối, nhưng tay y giống như không nghe lời, vẫn lần thứ hai mở hồ sơ ra, lật tới trang tiếp theo.
Rất nhanh, sắc mặt người đàn ông này liền lúc xanh lúc trắng, bởi vì phía sau chính là từng hạng mục rõ rang, tất cả đều là ở thời điểm Hàn Quốc Hoa đang tranh chấp quyền lực với con trái của vợ cả của Hàn lão gia tử, là những chuyện bất lợi mà y đã gây ra với Hàn Quốc Hoa.
Người đàn ông này rất nhanh khép lại hồ sơ, ánh mắt nhìn về phía Tần Hữu, mà không chờ y nói chuyện, vị trợ lý vẫn luôn đứng bên cạnh Tần Hữu đột nhiên mở miệng: “Hàn tiên sinh, người ta vẫn thường nói vượt qua đại nạn xóa bỏ hận thù, nhưng trong mắt ngài, Hàn Quốc Hoa có phải là một người như vậy không?”
Thần sắc người đàn ông này liền ngưng lại, vị trợ lý còn nói: “Dung thị cùng Hàn gia vẫn luôn không có tranh chấp gì, nhưng Hàn Quốc Hoa nắm quyền vẫn luôn tranh chấp với Dung thị, thậm chí không tiếc công bắt cóc Dung tiểu thư, là vì lý do gì, lẽ nào ngài thật sự không biết?”
Sắc mặt người đàn ông này càng trắng hơn, chống chế nói: “Hiện tại chúng tôi ở chung vẫn luôn vui vẻ, hơn nữa, Quốc Hoa hiện tại chỉ là nghi phạm, trước khi hắn bị định tội, câu nói vừa rồi của cậu chính là lăng mạ, chửi bới.”
Ánh mắt Tần Hữu quét về phía y, ánh mắt vốn bình tĩnh không lay động trong nháy mắt ánh lên một tia châm chọc.
Vị trợ lý còn nói: “Nhân chứng vật chứng đều có, tôi nghe nói, hôm nay có lời khai mới từ trợ thủ đắc lực của ông ta.”
Nói xong lấy điện thoại di động ra, mở màn hình sau đó đặt xuống, tiếng ghi âm rõ rang vang lên trong căn phòng.
Bản ghi âm là giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: “Hàn Quốc Hoa sai chúng tôi đưa Dung tiểu thư tới câu lạc bộ XX ven biển.”
Ngay đó có người lập tức hỏi hắn: “Là dạng câu lạc bộ gì?”
Giọng nói trẻ tuổi kia hơi dừng lại một chút rồi mới trả lời: “Là nơi đàn ông tầm hoan.”
Một giọng nói khác hỏi, “Mang vào trong đó làm gì?”
Giọng nói trẻ tuổi kia lại vang lên: “Ông ta để chúng tôi tiêm cho Dung tiểu thư, sau đó đem cô ấy cho khách làng chơi một hồi….ngược đãi trong phòng….”
Lập tức có người nghiêm nghị hỏi hắn, “Sau đó….?”
Người trẻ tuổi liền quanh co: “Hàn Quốc Hoa nói, cứ vậy một đêm, tiêm thuốc quá liều cùng loại chuyện đó nếu không thể làm Dung tiểu thư tắt thở…thì để chúng tôi đưa cô ấy nốt đoạn đường.”
Ghi âm dừng ở đó, người đàn ông ngồi trên ghế salon nghe xong, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
Vị trợ lý lấy lại điện thoại, liếc mắt nhìn Tần Hữu, sau đó cười như không cười mà nhìn y.
Chốc lát, nói: “Hàn Quốc Hoa là hạng người gì, ngài ngày hôm nay hẳn là có nhận thức mới đi? Lúc đó, Dung lão tiên sinh cũng từng đề bạt hắn, sau đó là vì chính hắn phạm phải sai lầm mà đuổi hắn khỏi Dung thị, chỉ vì chuyện này, hắn muốn trả thù không nói, lại còn muốn khiến cho con cháu Dung lão tiên sinh chịu cái chết bất kham như vậy.”
Cánh tay khoát trên tay vịn ghế salon của người đàn ông hơi run run, vị trợ lý lại đổ thêm dầu vào lửa: “Hắn mắt trắng như vậy, thủ đoạn nham hiểm, ngày sau khi không còn cần ngài nâng đỡ, hắn sẽ bỏ qua cho ngài sao? Theo tôi được biết, ngài cũng có vợ có con gái.”
Sắc mặt y trắng bệch, loạng choà loạng choạng mà đứng lên, cũng không nói chuyện.
Ánh mắt nặng nề của Tần Hữu đặt trên người y: “Có muốn đem toàn bộ Hàn gia quấn vào trên người Hàn Quốc Hoa hay không, ông chỉ có một đêm để cân nhắc.”
Đây chính là nói, cho dù y không bị thuyết phục, tiếp tục dừng sức lực của Hàn gia để bôn ba cho Hàn Quốc Hoa, Tần Hữu cũng không ngại mà đem tất cả bọn họ ngã ngựa.
Chốc lát, người đàn ông trung niên gật đầu một cái với Tần Hữu, quay người rời đi, không một lần quay đầu lại.
Hàn gia trải qua mấy đời kinh doanh, căn cơ sâu và rộng, giao tiệp cũng rộng, đây là chuyện không thể phủ nhận.
Tần Hữu dung một chiêu rút củi dưới đáy nồi này cũng chỉ là bớt chút đường vòng, không rút ra được cũng không sao, hắn cũng không ngại mà một lưới bắt hết, nói chung, vô luận phải đánh đổi bao nhiêu thời gian và tiền bạc, lần này Hàn Quốc Hoa nhất định phải chịu tội.
Trên đường về nhà, vị trợ lý không lên tiếng, trong xe vô cùng yên tĩnh, Tần Hữu đột Nhiên mở miệng: “Điều tra cái chết của con trường Hàn gia.”
Hắn nói tới chính là con trai của vợ chính thức của Hàn lão tiên sinh, mấy năm trước vì bệnh tim tái phát mà qua đời, người cuối cùng được hưởng lợi chính là Hàn Quốc Hoa, hiện tại Tần Hữu thực sự không tin người đó thực sự chết bệnh.
Vị trợ lý đáp ứng một tiếng.
Bắt cóc với chủ đích giết người chưa thể phán tử hình Hàn Quốc Hoa, mà Tần Hữu lúc này hiển Nhiên muốn dứt khoát hại chết lão.
Cái này không quá giống tính cách của Tần Hữu, vị trợ lý còn nhờ năm đó, khi hung thủ giả họ Lý kia bị bắn chết, Tần Hữu thật giống như hận tên đó chết quá dễ dàng, hận không thể đem tên đó từ trong mộ đào ra để lột da tróc thịt.
Nghĩ tới đây, vị trợ lý cười cười, ” Tôi đã nghĩ ngài sẽ càng muốn lão bị xử tù chung thân, sau đó chậm rãi dằn vặt.”
Tần Hữu lạnh lùng liếc mắt một cái, không lên tiếng.
Xác thực, theo tính cách của hắn, vì cái chết của Yến Hoa, Hàn Quốc Hoa phải giành cả quãng đời sau này mà trải qua tội nghiệt đó.
Nhưng vẫn nên thôi, chuyện này còn quấn tên nhóc vô liêm sỉ kia vào nữa, Hàn Quốc Hoa lại giống như tên điên không thể tin được, hắn vẫn nên đem lão nhổ tận gốc một lần càng tốt hơn.
Lúc Tần Hữu về đến nhà đã qua chin giờ, xuống xe, xuyên qua cửa sổ mơ hồ nhìn thấy có người ngồi ở phòng khách, trong đầu mạnh mẽ giật giật.
Rất vui sướng mà nghĩ tới người vẫn luôn ngồi đây mỗi ngày chờ hắn trở về đang bị hắn lưu vong trên đảo.
Nhanh chân đi vào phòng khách, liếc mắt nhìn, là Tần lão gia tử.
Tần lão gia tử ngồi trên xe lăn, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
Tần Hữu đi tới, mãi cho đến khi tới trước mặt ông mới dừng lại, Tần lão gia tử ngước nhìn hắn, vất vả mở miệng hỏi: “Hàn Quốc Hoa….là hung thủ thực sự? ”
Tần lão gia tử ít giao du với bên ngoài nên tin tức bế tắc, đến bây giờ cũng là chắp vá từng việc nhỏ không đáng kể mà suy đoán.
Tần Hữu gật đầu, “Sao giờ này rồi mà ông chưa nghỉ ngơi.”
Nhưng Tần lão gia tử lại không để ý chút nào tới hắn, tiếp tục hỏi: “Sao đột nhiên…xác thực là hắn ta ?”
Đôi mắt thâm thúy của Tần Hữu đen hơn, giọng nói cũng lạnh lẽo, nửa ngày mới trả lời: “Là Sở Dịch.”
Giọng nói tuy có chút run sợ, nhưng vẫn lộ ra một tia vi diệu, có chút không tình nguyện mà kiêu ngạo.
Tần lão gia tử nghe xong sững sờ, sau đó hừ cười một tiếng, chậm rãi hỏi: “Làm sao hai ngày nay đều không thấy cậu ta?”
Tần Hữu ngơ ngác, lại không trả lời, “Cháu về phòng trước.”
Bên ngoài mấy ngàn dặm xa xôi, hòn đảo nhỏ giữa Thái Bình Dương.
Sở Dịch mới chơi một ván bóng chuyền, cả người mồ hôi đầm đìa ngồi xuống bên cạnh tiểu Phùng, lấy khan lau mồ hôi.
Thấy tiểu Phùng qua một ngày rồi vẫn mang bộ dàng ủ rột cau có, Sở Dịch thở còn chưa suyễn đã trấn an hắn: “Cũng không thể thực sự nghiêm túc mà để cậu ở đây được, tôi nói chuyện với chú ấy không phải là được rồi sao?”
Tiểu Phùng lập tức cười so với khóc còn khó coi hơn, “Anh hay là trước ngẫm lại chính ngươi đi.”
Mắt Sở Dịch hơi trợn to, có thể hảo hảo nói chuyện hay không.
Ngày hôm qua mấy người bảo tiêu thừa nhận có người có thể liên lạc với Tần Hữu, nhưng mặc cậu nhõng nhẽo yêu cầu thế nào, không ai chịu nói cho cậu biết cách liên lạc, thậm chí giúp cậu chuyện lời cũng không chịu.
Trong vạn lý do từ chối, tựu chung lại là có ý tứ ngài Tần không muốn nói chuyện với cậu, chỉ bố thí liếc mắt nhìn cậu mà thôi.
Cát trắng phản xạ ánh mắt trời rừng rực có chút trói mắt, Sở Dịch đeo kính râm, nằm ngửa trên ghế, trấn an chính mình, Tần Hữu ngược lại sẽ phải tới đây.
Cậu hiện tại đang ở phòng ngủ chính trên tầng hai của căn biệt thự, ngày Sở Dịch mới đến đã hoàn toàn kinh ngạc, phòng ngủ bố trí vô cùng nhã hứng, quan trọng là…, mọi thứ đều chuẩn bị phi thường chu toàn.
Trong phòng tắm đều là đồ dùng tắm gội của nhãn hiệu cậu hay dùng, ngay cả phòng quần áo cũng đều là các kiểu dáng mà cậu hay mặc, ngay cả giày cũng theo số đo của cậu.
Hơn nữa, còn có đồ của Tần Hữu, Tần Hữu cao hơn cậu năm cm, quần áo hai người không giống nhau, rất dễ phân biệt được.
Bởi vậy, Sở Dịch chắc chắn đảo này là Tần Hữu chuẩn bị để hai người cùng nhau nghỉ dưỡng, cậu đã ở đây, Tần Hữu còn có thể không tới sao?
Từng cơn song bạc vỗ về bờ cát trắng, ôn hòa mà du hoãn, trong từng cơn gió mang theo vị mặc của biển cả, bao vây lấy toàn thân cậu.
Sở Dịch nằm một hồi không khỏi có chút buồn ngủ, trong miệng còn nói với tiểu Phùng, “Nơi này quả thực là thiên đường của nhân gian, ở một năm cũng không hề thiệt thòi.”
Thực sự là không tồi, mỗi ngày đều có người từ bến cả xa xa đưa tới hải sản tươi, tất cả đều là hải sản tự nhiên.
Còn có trái cây nhiệt đới phong phú, nói chung, Tần Hữu ngoại trừ không cho cậu liên lạc với bên ngoài, cái gì có thể nghĩ tới đều đã có, ngay cả chơi bóng chuyền cũng có kem chống nắng chuyên dụng cũng đã chuẩn bị sẵn.
Nhưng, lúc nào thì Tần Hữu mới đến?
Sở Dịch cảm thấy buồn ngủ, đột nhiên có giọng nói từ biệt thự vọng tới, “Sở Dịch…. Ngài Tần gửi tin.”
Sở Dịch lập tức tháo kính râm, từ trên ghế nhảy dựng lên, theo hướng âm thanh mà nhìn sang.
Một bảo tiêu đang chạy nhanh tới chỗ cậu, một bên chạy một bên còn cười, một bộ dáng rõ rang là có chuyện tốt phát sinh.
Khóe môi Sở Dịch cũng giương lên, nhưng không chờ cậu cao hứng quá lâu, bảo tiêu chạy tới trước mặt, cách cậu vài bước liền dừng, hơn nữa một bộ dạng không nhịn được cười mà cười nửa ngày, rồi mới mở miệng.
Hắn cất tiếng cười to nói: “Ngài Tần nói cậu phải viết bản kiểm điểm cho ngài ấy, phải là viết tay.”
Sở Dịch: “…” Tôi là ai? Đây là đâu?
Vì vậy Sở Dịch hoàn toàn tỉnh ngủ rồi, trở lại phòng khách, mấy người bọn họ còn đang chơi cờ tỉ phú.
Trái phải đều là người bị lưu vong, cả ngày cũng không có việc gì làm, những ngày qua bọn họ triệt để cho bản thân nghỉ phép, buông thả bản thân.
Sở Dịch nhanh chân chạy tới người phụ trách liên lạc: “Tôi viết xong có thể trực tiếp liên lạc với chú ấy sao?”
Khóe miệng người này giật giật: “Ngài Tần nói….” Lập tức mặt trầm xuống, ánh mắt cũng lạnh xuống, học theo bộ dáng của Tần Hữu: “Sai phải chịu phạt, để cậu đem mọi chuyện cậu lén làm sau lưng viết ra từng cái một, không được phép ra điều kiện.”
Sở Dịch lập tức xụ xuống, quay đầu lên tầng.
Phòng khách nhỏ ngay bên ngoài phòng ngủ còn có thật nhiều giấy bút, Sở Dịch ngồi xếp bằng trước khay trà, tâm lý muốn khóc một dòng sông.
Tần Hữu đây là bị cậu chiều hư rồi, để cậu viết kiểm điểm thì cũng thôi đi, lại còn phải viết tay, cậu có tật xấu cầm bút quên chữ, Tần Hữu không phải không biết.
Kiểm điểm đường nhiên là phải viết, hiển nhiên Tần Hữu đang xử lý Hàn Quốc Hoa, chuyện này từ đầu đến cuối cậu phải nói rõ ràng cho Tần Hữu, từ đó mới có thể giúp đỡ hắn được.
Nhưng cứ như vậy mà đàng hoàng viết kiểm điểm cũng không được.
Viết xong một trang giấy, Sở Dịch cuối cùng để lại một câu nói viết sang tờ giấy khác, đặt lên trên cùng, dứt khoát đề tên, ký tên.
Bên dưới còn viết thêm một đoạn, cười xấu xa mà viết xuống: “Thư tình gửi chú Tần”
Cậu rất chờ mong biểu tình của Tần Hữu khi nhìn thấy cái này.
Nhưng thư tình Sở Dịch cũng chưa từng viết qua, cuối cùng nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể viết chuyện hàng ngày.
Cách ra một đoạn giấy trắng, hạ bút, xoát xoát viết xuống một hàng chữ:
Ngày mùng 2 tháng 7,
Ngày hôm qua tiểu Phùng cả ngày u buồn, ở trên đảo mà vẫn mặc áo sơ mi trắng, nhưng khi tôi xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng cậu ta, đột nhiên cảm thấy rất giống chú….
Vốn muốn trêu đùa Tần Hữu, nhưng viết viết, Sở Dịch lại thực đem chính mình viết xuống.
Cuối cùng, lưu loát viết đầy một trang giấy, cậu bị chính mình làm cho cảm động.
Lau đôi mắt, phía dưới mới là trọng điểm, Sở Dịch lấy điện thoại di động ra đánh chữ, nghiêm túc nhìn đám kí tự mà chép xuống.
Dưới cùng của tờ giấy còn múa bút thành văn:
Để tôi trở về đi thôi (づ  ̄3 ̄) づ
Tôi nhớ chú /(TOT)/~~
Không muốn tôi sao? _(:3ゝ∠)_
Viết xong, nhét vào phong thư, Sở Dịch tại nếp gấp mà dùng sức hôn một cái, chính là như vậy, vừa thâm tình vừa bán manh