Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 19: Tìm Cách Dỗ Ngọt



Khi xe của Cấn Niên dừng trước cửa công ty, tất cả nhân viên đều phải nín thở.

Cấn Niên cùng khí chất nam tính, lạnh lùng bước xuống đi thẳng về phía thang máy.

Tất cả mọi người đi qua đều cúi đầu chào anh nhưng đều bị anh làm ngơ.

Những người nhân viên của anh lâu như vậy bọn họ cũng nhận ra điều khác lạ.

«Ê mấy cô thấy hôm nay thấy hơi lạnh gáy không? Hay là chỉ có mình tôi bị?»

«Tôi cũng bị nhìn kiểu này chắc là cãi lộn với thiếu phu nhân rồi.»

«Bà có nhầm không sao tôi nghe đồn sếp có ánh trăng sáng đó. Phu nhân cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi.»

«Người trong cuộc mới hiểu được bà ơi, sống chung lâu như vậy chả lẽ không rung động sao?»

«Haizzz, thiếu phu nhân vừa đẹp vừa hiền như vậy. Nếu thật sự sếp bỏ lỡ thì uổng phí quá.»

«Đàn ông ai mà qua được ải ánh trăng sáng chứ.»

Cấn Niên ngồi trên phòng làm việc của mình nhưng mà anh chẳng thể nào tập trung được.

Anh cảm thấy khi nãy thái độ của mình quả thật là sai. Cô nói rất đúng anh là gì mà quản chuyện của cô.

Nhưng khi đó thấy cô bước xuống xe của người đàn ông lạ, đó cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy khó chịu.

Từ lúc quen Tấn Khuê tới lúc chia tay anh cũng chưa từng trải qua cảm xúc như vậy.

Mặc dù Tần Khuê chẳng phải loại con gái đàng hoàng gì, suốt ngày cứ đu theo chân mấy thằng đàn ông.

Anh quen được cô ta suốt mấy năm cũng chẳng qua chỉ là thấy thích thú.

Còn với Trương Tuệ An thì anh có rất nhiều cảm xúc khó nói. Thấy cô buồn thì anh cũng buồn, vui thì anh cũng vui mà thấy cô đi với người khác giới lại cảm thấy khó chịu.

Cấn Niên càng nghĩ càng bực mình không thể nào tập trung làm việc được, anh đứng dậy cầm theo áo vest đi ra ngoài.

Quán Bida Rose.

Cấn Niên bình thản bước vào, Giang Tuấn và Lý Phi đang đánh bida ở bên trong.

Thấy anh đi tới, Giang Tuấn tặc lưỡi nói:

“WOW, hôm nay ngọn gió nào lại thổi được Cấn thiếu đến đây hay vậy?”

Cấn Niên dùng đôi mắt sắc nhọn liếc Giang Tuấn khiến cậu ấy lạnh sống lưng.

Anh lướt qua người cậu ấy đi tới một góc ngồi xuống. Lý Phi đi tới khoác vai Giang Tuấn vỗ vỗ, nén cười nói:

“Mày quên sao? Chỉ những lúc cãi nhau với vợ Cấn thiếu mới đến tìm chúng ta.”

Giang Tuấn bĩu môi đẩy tay Lý Phi ra đi tới bàn bida tiếp tục đi tới đó đánh:

“Chuyện đó thì nhằm nhò gì với Cấn thiếu, dù sao cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa thôi mà. Lúc còn Tần Khuê cậu ấy cũng thường xuyên tới đây mà. Huống hồ Tấn Khuê cũng sắp về rồi. Tớ còn lo là Cấn thiếu vừa thấy người trong lòng về liền đá vợ ra chuồng gà thôi.”

Vừa dứt câu hai người cười phá lên trông rất thích thú. Chỉ có Cấn Niên ngồi một góc nhíu chặt mày.

Đang vui tự nhiên hai người cảm giác lông gà trên người dựng lên. Bỗng nhiên phía sau lưng phát ra một giọng nói rùng rợn:

“Ai nói Tấn Khuê về nước là tao sẽ đá Tuệ An ra chuồng gà?”

Giang Tuấn và Lý Phi giật nảy mình quay lưng nhìn lại Cấn Niên, nhìn sắc mặt bọn họ cũng đủ hiểu. Toang rồi, quả thật tổ tông nổi giận rồi.

Mặt anh đen sì, hai tay bấu chặt như muốn đấm người. Cả hai người thoáng run rẩy lập tức buông gậy đi đến giải thích:



“Không phải là do thấy mày khi đó quả là yên Tấn Khuê sao? Trước khi cưới vợ, cậu quên lúc đi bar mày đã nói gì sao?”

Cấn Niên nhíu mày, giọng khàn đặc hỏi:

“Tao nói cái gì?”

Lý Phi ôm gậy dựa vào bàn bida nói:

“Mày nói mày không thích bị gượng ép. Cưới về cũng chỉ để mẹ mày hài lòng. Vài năm sẽ ly hôn.”

Dường như ký ức này không có trong đầu của anh. Cấn Niên hoài nghi hai người kia bịa chuyện nhíu mày hỏi lại:

“Tao có nói như vậy sao?”

Giang Tuấn trợn mắt giật mình đi tới trước mặt anh đưa tay sờ lên trán:

“Mày không nhớ thật sao? Bữa đó mày còn đem hình đám cưới mà thợ chụp ảnh gửi xoá hết còn bảo nhìn cô ấy chả xứng.”

Lý Phi khó tin, cau mày nghi hoặc hỏi:

“Đừng nói mày đang dần có cảm giác với người vợ trên danh nghĩa đó rồi nha?”

Cấn Niên không trả lời thẳng thắn cố gắng lãng tránh:

“Không biết tao chỉ muốn mẹ tao vui thôi.”

Lý Phi nhún vai bĩu môi nói:

“Tao thấy vợ mày cũng có chỗ nào tệ đâu. Học thì giỏi lại có đầu óc kinh doanh. Dù ở nhà vẫn có bộn tiền chuyển về tài khoản. Còn như Tần Khuê có thể sống đến tận bây giờ đều phải nhờ tiền của đàn ông. Mày cũng coi chừng đi khi cô ta trở về không chừng sẽ đi phá hoại gia đình mày đó.”

Giang Tuấn nhếch môi cười khinh, giở giọng châm chọc:

“Sao mày không sợ Cấn Niên là người đi tìm Tần Khuê chứ?”

Cần Niên dùng tay nắm cổ áo kéo cậu ấy lại gần giận dữ trợn mắt hung hăng nói:

“Sao mày nãy giờ tao thấy cứ nhắm vào tao nhỉ? Ý mày là tao sẽ phải đi theo xách dép cho Tần Khuê sao?”

Giang Tuấn đưa hai tay lên đầu hàng, sợ hãi nói:

“Khôn..không là tao nói bậy. Ta..o tao nói bậy.”

Cấn Niên hừ nhẹ đẩy mạnh Giang Tuấn khiến cậu ấy xém thì nằm ra đất.

Anh liếm môi khô khốc nói chuyện chính:

“Bỏ qua chuyện kia đi, vào chuyện chính đi làm sao để dỗ dành con gái khi giận?”

Lý Phi bất ngờ, cú sốc này khiến cậu ấy nuốt không trôi. Cậu ấy dùng khuôn mặt không thể hiểu nổi nhìn anh:

“Mày là muốn dỗ vợ mày?”

Cấn Niên không ngần ngại gật đầu, khịt khịt mũi nói:

“Dạo này tao có hơi nhiều lời khiến cô ấy tức giận. Nếu là bạn gái tụi mày giận thì tụi mày sẽ làm gì?”

Giang Tuấn còn chưa phục hồi tinh thần ngồi cách anh 3m nói:

“Như cách mày dỗ mỗi khi Tần Khuê giận.”

Cấn Niên nhíu mày nói:



“Cô ấy không tham vật chất như Tần Khuê. Thêm nữa, tốt hơn hết thì tao thấy mày nên câm đi.”

Giang Tuân nuốt nước miếng không dám nói gì nữa, Lý Phi im lặng suy nghĩ một hồi mới cất giọng trầm thấp nói:

“Tao thấy người yêu tao rất thích ăn đồ ngọt, chẳng hạn như bánh kem hoặc là hoa tươi.”

Cấn Niên gật đầu tiếp thu ý kiến lấy điện thoại trong túi ra gọi cho tài xế:

﹝Alo?﹞

Tài xế bên kia đang tám với mấy người giúp việc và quản gia Lý ở ngoài vườn đột nhiên nhận được điện thoại của anh liền giật mình nhanh tay cầm ra:

﹝Alo? Tôi nghe đây cậu chủ.﹞

Bọn họ xô nhau áp tai lên điện thoại nghe lén xem cậu chủ nhà họ muốn dặn dò gì.

Giọng Cấn Niên lạnh nhạt trầm thấp lên tiếng:

﹝Lát nữa khi tôi gọi chú đến rước thì ghé một tiệm bánh kem nào đó mua một chiếc bánh kem dâu tây đi.﹞

Mọi người kế bên tài xế nghe rõ từng câu từng chữ cũng trợn mắt, che miệng há hốc mồm khó tin. Bác Lý nghe cũng vui lây thấy tài xế còn đang hoảng hốt nhíu mày đẩy đẩy tay của cậu ấy

Tài xế bị giật mình lắp bắp nói:

﹝D..ạ dạ tôi nhớ rồi.﹞

Lúc định tắt máy anh lại nhớ thêm gì đó liền nói thêm:

﹝À nhớ mua thêm một bó hoa tulip nữa.﹞

Tài xế: ﹝Dạ. ﹞

Vừa cúp điện thoại, mấy người giúp việc liền hét toáng lên nhưng bị quản gia Lý phong ấn:

“Xuỵt, đừng để cô chủ nghe thấy.”

Mọi người hiểu ý liền lập tức khóa miệng mình lại, tài xế thấp giọng hỏi nhỏ:

“Nhưng mà những thứ đó là mua cho cô chủ hay cho ai nhỉ?”

Một người giúp việc giơ tay muốn nói, mọi người đưa tay lên miệng ra hiệu nói nhỏ:

“Ừ thì, hồi trước tôi thấy cô chủ hay mua một đống dâu tây ở trong tủ lạnh á còn có hay mua hoa tulip về decor phòng ngủ nữa.”

Người giúp việc khác chen vào nói:

“Vậy là cậu chủ cũng biết cô chủ thích ăn dâu tây với hoa tulip mới nhờ đi mua bánh kem dâu tây và bó hoa tulip cho cô chủ để dỗ ngọt cổ đúng không ta?”

Mọi người nắm tay nhau nhảy lên vì vui mừng:

“Ê vậy là chúng ta không còn phải sợ cái ngày mụ phù thủy Tần Khuê về nước nữa rồi.”

Quản gia Lý cũng vui nhưng nhìn mấy đứa này làm lố lăng như vậy cũng bực bội đưa tay lên miệng giả vờ ho:

“Khụ khụ..giải tán làm việc đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv