Phương Sĩ Thanh vừa tỉnh dậy, cảm cúm hình như cũng không tệ lắm, đầu hơi lan man, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới tối qua là Viên Thụy đưa hắn về.
Nhìn đồng hồ đã 7 giờ rưỡi, hắn thay quần áo tử tế chuẩn bị ra cửa đi làm.
Trong nhà trống rỗng, an tĩnh lạnh lẽo, không có người gọi hắn rời giường, không có người chuẩn bị bữa sáng cho hắn, cũng không có người trước lúc ra cửa trao cho hắn một nụ hôn ngọt ngào.
Thời gian dường như quay trở về hồi mấy tháng trước, cái thuở hắn vẫn là một cẩu độc thân.
Hắn có chút bực mình, cảm thấy Vương Tề đối xử với mình không tốt chút nào.
Nói không chừng, Vương Tề còn thích Vương Siêu hơn.
Chờ đến nửa buổi sáng, hắn cân nhắc nghĩ Viên Thụy hẳn là đã rời giường, liền gọi một cuộc morningcall qua, cảm ơn Viên Thụy tối qua đã đưa hắn về nhà: “Cảm ơn cậu a, hôm qua về cũng không tiếp cậu được.”
Viên Thụy nói: “Không có gì, bệnh cảm của cậu đỡ hơn chưa?”
Phương Sĩ Thanh đáp: “Tốt hơn nhiều rồi, hôm qua mũi nghẹt không thở được, bữa nay lại không sao nữa. Hôm nào đi ăn một bữa đi, tôi với cậu còn chưa có dịp ăn chung đâu.”
Viên Thụy cười nói: “Được nha, cùng ăn cơm đi, tôi mời cậu cũng được.”
Phương Sĩ Thanh nói: “Vậy cuối tuần luôn đi, đến lúc đó hai đứa mình lại liên hệ.”
Viên Thụy “Ừm” một tiếng, còn nói thêm: “Phương Sĩ Thanh, cái này cũng không gấp, cậu vẫn nên dành thời gian làm hòa với Vương Tề nhanh đi.”
Phương Sĩ Thanh ngẩn ra, nói: “Cậu cho là tôi chưa nghĩ đến chuyện đó à? Cậu quên tối qua ảnh còn để mặc tôi cần, cũng không thèm quan tâm đến tình trạng tôi thế nào sao, tôi sắp bệnh chết rồi, mà ảnh còn để tôi đi đón taxi kìa.”
Viên Thụy vòng vo nói: “Có thể ảnh có việc bận thật mà, ây da, cậu chủ động chút đi.”
Phương Sĩ Thanh không vui: “Tôi đã rất chủ động rồi, ảnh bắt đầu vứt sắc mặt khó coi từ đêm sinh nhật hôm đó, mà tôi vẫn luôn chủ động lấy lòng ảnh đó chứ, căn bản là ảnh không thèm đáp lại tôi, trong mắt ảnh tôi còn không quan trọng bằng tên quỷ đệ đệ đáng ghét kia nữa.”
Viên Thụy nói: “Aiz, chuyện của hai người một người ngoài như tôi cũng không rõ được, nhưng mà nói thật, nếu như có người như vậy thích tôi, đừng nói bắt tôi chủ động lấy lòng ảnh, mà có bắt tôi làm gì tôi cũng nguyện ý a. Tôi cảm thấy, có thể cậu được nhiều người thích lắm, cho nên mới không biết việc có người thích là đáng trân trọng thế nào đâu.”
Phương Sĩ Thanh suy nghĩ thật lâu, cảm thấy khả năng Viên Thụy nói cũng không sai.
Hắn đúng là được Vương Tề chiều riết sinh hư, chịu không nổi Vương Tề lạnh nhạt với mình như vậy, vẫn cho rằng Vương Tề sẽ không có khả năng thật sự giận, không thèm để ý đến mình.
Nên chờ đến lúc Vương Tề thực sự xa cách hắn rồi, sao hắn có thể chấp nhận được, còn cảm thấy Vương Tề đối xử với mình không tốt, đúng là quá ngạo kiều rồi.
Thực ra chẳng ai rõ hắn hơn chính hắn cả, hắn biết mình đã sớm yêu Vương Tề, yêu đến tận xương tủy, lấy lòng Vương Tề căn bản chẳng là cái gì, Vương Tề có mà thật sự kêu hắn đi chết, hắn cũng nguyện ý đi luôn không chừng.
Nếu không phải Vương Tề đúng lúc chịu cưng chiều hắn, thì chắc quan hệ hiện tại của họ đã đổi vai cho nhau, sẽ không còn là Vương Tề cả ngày sủng hắn, mà là hắn có thể cả ngày quỳ liếm người ta, hơn nữa khẳng định còn liếm đến vô cùng cao hứng dị thường thỏa mãn.
Làm công tác thông não một hồi, rốt cuộc Phương Sĩ Thanh cũng thấy đầu óc mình được khai sáng rộng mở hơn không ít, hắn biết tật xấu mình ở đâu, chính là kẻ quái đản trong ngoài bất nhất, chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.
Hai ngày qua hắn vẫn bệnh trong người, lúc nói chuyện giọng cũng hơi khàn khàn, ngậm một viên đường một lúc, hắng giọng hai tiếng cảm giác giọng mình coi bộ dễ nghe hơn rồi, mới ngồi nghiêm chỉnh gọi cho Vương Tề.
“Vương Tề,” hắn cố gắng làm giọng mình có vẻ nhẹ nhàng hết mức, nói, “Giữa trưa có rảnh không?”
Vương Tề nói: “Hẳn là có 20 phút thời gian ăn cơm, sao vậy?”
Phương Sĩ Thanh bám riết không tha nói: “Tối nay thì sao?”
Bên kia hình như là tiếng lật lật lịch công tác, ngay sau đó Vương Tề nói: “Có hẹn.”
Phương Sĩ Thanh có chút không nhịn được, vẫn cố chịu đựng nói: “Vậy… Ngày mai thứ bảy, anh được nghỉ không?”
Vương Tề nói: “Vẫn chưa xác định, có thể không nghỉ, cuối năm, công việc rất nhiều.”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Vương Tề nói: “Còn việc gì nữa không?”
Phương Sĩ Thanh nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Em muốn anh.”
Vương Tề trầm mặc một lát, ngay tại lúc Phương Sĩ Thanh tự cho là sắp nhận được lời đáp ứng, chợt nghe anh nói: “Biết rồi, anh còn có việc, trước cứ như vậy đi.”
Vấp phải cái đinh cứng, Phương Sĩ Thanh hầu như đầu rơi máu chảy, tức giận nói không nên lời.
Chưa được chốc lát, ông chú tổng biên lại thong thả bước vào gây phiền phức, lèm bèm ban biên tập thời trang mỗi ngày chẳng biết chú ý vệ sinh gì cả, hộp đồ ăn mua bên ngoài lúc nào cũng quăng thẳng vào thùng rác, làm mỗi lần đi vào đều có thể ngửi thấy mùi thức ăn thừa.
Từ trước đến nay chưa từng lên tiếng Phương Sĩ Thanh đột nhiên đứng lên phát cáu: “Chú uống nước trà lúc nào dư lại bã trà còn toàn tưới thẳng vào chậu hoa, làm chỗ nào cũng có ruồi bọ, chỉ tưới trong văn phòng cũng thôi đi, còn phải lặn lội ngàn dặm xa xôi chạy tới bên này tưới dùm chúng tôi, chúng tôi có lần nào nói chú chưa?”
Tổng biên: “…”
Phương Sĩ Thanh nói xong liền mặc áo khoác đi ra ngoài: “Tôi qua bộ phận quảng cáo một chuyến, mọi người tranh thủ làm việc đi, đừng cả ngày nhàn rỗi không có việc gì chỉ biết bát quái.”
Ông chú tổng biên bị knock-out bằng một phát súng, cộng thêm trăm cái miệng bát quái “Tiểu Phương có phải thất tình rồi không” sôi nổi đến mức một mảng đầu sân bay bóng lưỡng cũng phải phát sáng hơn không ít.
Ban ngày suy nghĩ chút gì đó là đến đêm lập tức mơ thấy cái đấy, đêm ấy, Phương Sĩ Thanh từ lúc nhắm mắt đã bắt đầu mơ thấy Vương Tề, có cả mộng xuân lẫn ác mộng, nửa đêm còn bị giật mình tỉnh giấc tới hai lần, thử đưa tay sờ lên mặt lại thấy toàn là vết nước mắt, áo gối cũng ướt một mảng.
…
Buổi sáng chưa đến 6 giờ rưỡi hắn đã rời giường, bầu trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn.
Hắn đi rửa mặt, sau đó lôi bộ đồ dùng vệ sinh đã cất kĩ trong ngăn kéo ra để lại vị trí cũ, thêm những bộ quần áo của Vương Tề trong valy cũng đều được lấy ra tử tế mắc lên từng món.
Hắn bày lại đồ với mắc quần áo đều phá lệ cực kỳ nghiêm túc, khăn mặt bàn chải đánh răng quần áo tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề như binh sĩ sắp bị kiểm duyệt, tựa như hắn cũng mắc chứng ám ảnh cưỡng chế vậy.
Sau khi sắp xếp lại xong toàn bộ, là vừa qua 7 giờ, sắc trời đã dần dần sáng rõ.
Hắn mặc một chiếc áo khoác lông trắng cùng Vương Tề mua trước đây, sau đó cầm chìa khóa xe ra ngoài.
…
Thật sự là thế sự đổi thay, hắn cũng phải đến tận cửa nhà Vương Tề bắt người.
Đến khu biệt thự hắn bị ngăn lại ngoài cổng, xe lạ phải liên hệ được với chủ hộ mới cho vào, bảo vệ cổng nói Phương Sĩ Thanh cung cấp số nhà người quen, bọn họ sẽ liên hệ để xác nhận.
Phương Sĩ Thanh không nhớ rõ số nhà bao nhiêu, cũng có chút không muốn sớm như vậy đã quấy rầy Vương Tề, liền lái xe lui ra, tìm một bãi đỗ xe công cộng gần đó, đỗ xe xong lại đi bộ trở về.
Bảo vệ cổng cảm thấy người này hơi kỳ quái, lại ngăn lại nhìn nhìn giấy căn cước, thông tin đăng ký cá nhân mới để hắn đi vào.
Lần cuối hắn đến đây đã là chuyện của mấy năm về trước, đại khái chỉ nhớ rõ phương hướng, mà không nghĩ tới cư nhiên lại xa như vậy, từ cổng chính đến nhà Vương Tề, hắn hầu như phải dùng tốc độ thi đi bộ, vậy mà cũng mất gần 20 phút.
Cách rào chắn nhìn vào, cửa gara biệt thự không kéo xuống, có thể nhìn thấy trong gara có đậu chiếc A8 của Vương Tề, song song bên cạnh là chiếc 740 đỏ muộn tao chắc là xe Vương Cẩm.
Phương Sĩ Thanh đứng ngoài rào chắn nhìn hồi lâu, bức màn lầu hai đều còn kéo kín, vậy là vẫn chưa rời giường sao? Giờ cũng đã 7 giờ 40, xem ra hôm nay Vương Tề nghỉ làm.
Hắn vì muốn trông đẹp mắt một chút, nên bên ngoài chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, lại chưa từng có thói quen mặc quần thu bên trong, Vương Tề đã từng nói hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị lạnh đến hư chân, hắn cũng không nghe, có người trong giới thời trang nào bên trong quần còn độn thêm một cái khác đâu.
Hiện tại hắn có chút hối hận, hôm nay trời đầy mây, gió còn lớn như vậy, nhiệt độ buổi sáng lại càng thấp, chưa tới một lúc sau hắn đã lạnh đến phát run.
Cứ chịu lạnh đến 8 giờ 10, bên trong rốt cuộc mới có động tĩnh.
Phòng khách lầu một cùng phòng ăn bên cạnh là một dạng cửa sổ sát đất trong suốt, Vương Tề với Vương Cẩm một trước một sau bưng đĩa cùng một ly sữa ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn sáng vừa trò chuyện.
Bên ngoài bị đông thành tảng băng Phương Sĩ Thanh cảm thấy vừa lạnh lại đói.
Hắn đúng là chẳng có kinh nghiệm gì sất, ít nhất cũng nên ăn điểm tâm xong lại đến bắt người mới đúng.
Lỡ Vương Tề cơm nước xong cũng không ra ngoài? Vậy phải làm sao bây giờ?
Phương Sĩ Thanh không có ý định muốn vào, bên trong cũng không phải chỉ có Vương Tề, đang có mặt người khác, đòn sát thủ chuyên môn đối phó với Vương Tề hắn nghĩ ra hoàn toàn không có đất dụng võ.
Vương Cẩm ăn rất nhanh, ăn xong đứng lên làm biếng duỗi thắt lưng, tay quơ quơ trái phải làm vận động giãn cơ, thình lình thấy Phương Sĩ Thanh đang đứng phía ngoài rào chắn.
Phương Sĩ Thanh có phần trốn không kịp, hơi đỏ mặt, hắn cảm thấy Vương Cẩm có khả năng đã biết chuyện của hắn cùng Vương Tề, có khi còn biết hắn tới làm gì nữa không chừng.
Vương Cẩm nói với Vương Tề mấy câu, Vương Tề quay đầu lại.
Phương Sĩ Thanh phản xạ có điều kiện thành công trưng ra vẻ mặt tủi thân hệt như một em cún Nhật bị chủ bỏ rơi.
Vương Tề ra đây rất nhanh, vừa mở cổng vừa hỏi: “Sao không ấn chuông? Đến đây lúc nào?”
Phương Sĩ Thanh cúi đầu đi qua, nói: “Mới đến một lát, thấy rèm phòng ngủ đều kéo, nghĩ bọn anh chắc còn đang ngủ, không muốn đánh thức hai người.”
Vương Tề nhíu mày, ngữ khí có chút chất vấn nói: “Em hết cảm chưa? Mà mặc ít thế này, lại muốn đi truyền dịch à?”
Phương Sĩ Thanh cúi đầu không trả lời, trong lòng có chút cao hứng, Vương Tề vẫn nhớ hắn bị bệnh, trong điện thoại trước đó còn cố ý anh đây chẳng quan tâm, ra là cố ý chọc giận hắn.
Vương Tề nói: “Vào đây trước đi, bên ngoài lạnh.”
Phương Sĩ Thanh biết vâng lời đi theo anh vào, trong lòng vui như hoa nở.
Lúc vào nhà, Vương Cẩm đang đổi giày ở cửa, Phương Sĩ Thanh gọi: “Nhị ca.”
Vương Cẩm lớn tuổi hơn hắn, hắn đã gọi theo Vương Siêu như vậy từ trước.
Vương Cẩm cười tủm tỉm nói: “Anh còn có việc phải ra ngoài, Tiểu Siêu nó trên lầu đấy, em rảnh thì lên chơi với nó đi.”
Phương Sĩ Thanh ngượng ngùng nói: “Dạ… tạm biệt nhị ca.”
Vương Cẩm ra ngoài, mà trên lầu còn một Vương Siêu, thật sự là…vẫn không tiện cho lắm.
Đến khi Vương Cẩm đi rồi, Vương Tề vào phòng bếp quay một vòng, chiên hai quả trứng, rót một ly sữa ấm, mang ra đặt trước mặt Phương Sĩ Thanh, nói: “Ăn trước gì đó đi.”
Phương Sĩ Thanh cầm ly sữa lên uống gần nửa ly, một đường từ thực quản ấm đến dạ dày, dễ chịu hơn rất nhiều, liếm liếm khóe môi, cúi đầu bắt đầu ăn trứng ốp la.
Vương Tề ngồi bên cạnh nhìn hắn, không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình nào, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chờ hắn ăn xong, Vương Tề nói: “Em không lái xe tới sao?”
Phương Sĩ Thanh nói: “Có mà đậu ở ngoài, gác cổng hỏi em số nhà các anh, em không nhớ rõ, nên bọn họ không cho vào.”
Vương Tề lại không hỏi thêm gì nữa, tựa như cũng không để ý chuyện này cho lắm, chỉ nói: “Anh phải đến công ty, tiện thể đưa em ra ngoài.”
Phương Sĩ Thanh xìu mặt ủ rũ: “…Không phải em đến nhà anh chỉ để ăn điểm tâm.”
Vương Tề đã đứng lên đi lấy áo khoác trên giá.
Phương Sĩ Thanh nghẹn đến nội thương chỉ muốn phun một búm máu, nhưng vẫn ráng nhịn nuốt ực vào đứng lên.
Tính từ lúc hắn bước vào Vương gia đến giờ hết thẩy còn chưa tới 15 phút, chưa gì lại theo Vương Tề đi ra, cả ghế ngồi còn chưa ấm mông nữa mà.
Hắn theo Vương Tề vào gara, Vương Tề vừa mở cửa ghế lái, hắn liền ‘vèo’ một cái như cơn lốc nhỏ ngồi cái ‘bẹp’ vào ghế phụ, chờ Vương Tề cũng vào rồi, hắn không thèm ngừng một giây cũng lủi qua, tách cặp chân dài ra trực tiếp khóa ngồi trên đùi Vương Tề.
Vương Tề: “…”
Phương Sĩ Thanh cúi đầu nhìn anh, thì thầm nói: “Em muốn anh.”
Vương Tề lờ đi nghiêng mặt sang một bên không nhìn hắn: “Em xuống trước đi.” Nói xong đưa tay muốn ôm hắn ra.
Phương Sĩ Thanh sống chết ôm cổ anh, cố chấp nói: “Em muốn anh, muốn đến sắp điên rồi.”
Vương Tề bất đắc dĩ nói: “Anh thực sự có công việc, 10 giờ phải có mặt ở công ty.”
Phương Sĩ Thanh sáp về phía trước, bờ môi gần như dính lấy môi anh, nói: “Bây giờ còn chưa đến 9 giờ.”
Hắn muốn hôn Vương Tề, Vương Tề lại tránh đi, hắn có chút thất vọng lại cảm thấy mất mặt, kiên trì hôn má Vương Tề một cái, hai đùi kẹp chặt hơn, nỗ lực dùng đùi trong cọ cọ Vương Tề.
Không bao lâu Vương Tề liền cương.
Phương Sĩ Thanh cố ý ‘A’ một tiếng vừa nói: “Anh thích em chủ động một chút, thì sau này cứ đến lượt em chủ động được không? Anh muốn thế nào cũng được, chỉ là đừng giận, cũng đừng không để ý đến em nữa.”
Vương Tề buông hai tay xuống, Phương Sĩ Thanh dâng lên mong chờ từ đáy lòng, càng thêm dốc sức cọ xát lấy lòng anh.
Vương Tề lại bắt lấy vai Phương Sĩ Thanh đẩy hắn ra sau, vẻ mặt lạnh nhạt đến mức giống như cái vật vừa cứng lại vừa nóng dưới mông Phương Sĩ Thanh hoàn toàn chẳng có quan hệ gì đến mình.