Diệp Tân đau khổ, mấy ngày nay cậu không gọi điện cho chị gái được nên chuyện trợ lý của Lăng Phong cậu vẫn chưa thể trả lời.
Hôm nay mùng 9 tháng 4, tiết Thanh Minh, mưa phùn lất phất, thời tiết mát mẻ. Vào những ngày mưa của hàng tương đối ít khách, mấy người Diệp Tân khá nhàn, tất cả đều đang nghịch điện thoại.
Diệp Tân đã xem tin tức trên Hoa Đô News Today, một thảm kịch đã xảy ra vào lúc đầu giờ sáng. . Đam Mỹ Hay
Đó là một đôi tình nhân, người bạn trai vì cố gắng cho tương lai của hai người nên vẫn luôn đi công tác, cuối cùng đến lễ Thanh Minh mới được nghỉ, anh ta đáp chuyến bay về nhà vào buổi tối, bạn gái bèn đến đón bạn trai. Cuộc gặp mặt vốn ngọt ngào thì ở sân bay xuất hiện một kẻ buôn ma túy, hắn bắt lấy người bạn gái làm con tin uy hiếp cảnh sát.
Chuyện gì đã xảy ra thì không viết rõ, cái kết viết rằng tên tội phạm không trốn được và bị cảnh sát bắt giữ nhưng đôi tình nhân trẻ phải xa nhau vì cô gái đã chết. Mấy tiếng sau khi sự việc đáng tiếc này xảy ra, người bạn trai đau lòng không chịu được nên đã nhảy sông tự tử. Lễ Thanh Minh lại trở thành ngày giỗ của đôi trai gái.
Có nhiều người đã bình luận dưới bài viết khi đọc xong, có người lên án tội phạm, có người mắng cảnh sát vô dụng, cũng có người nói anh chàng trong câu chuyện quá ngu ngốc, nhưng đa số đều bày tỏ sự tiếc nuối và thương xót cho đôi tình nhân trẻ. Ở dưới có một bình luận khá bình thường thuộc kiểu súp gà cho tâm hồn nhưng lại khiến Diệp Tân chú ý.
"Hãy trân trọng người trước mắt, coi mỗi ngày là ngày cuối cùng của cuộc đời, dành trọn điều đó cho người mình yêu."
Không hiểu sao, cậu chợt nhớ đến chuyện tên trợ lý thần kinh của Lăng Phong tạt axit vào người anh. Giả dụ lúc đó cậu không giúp Lăng Phong, nếu giống như Lăng Phong nói, thứ mà tên trợ lý đó lôi ra là dao thì sao?
Coi mỗi ngày là ngày cuối cùng của cuộc đời.
Diệp Tân vẫn nghĩ về điều này đến khi về nhà, cậu cảm thấy rất mâu thuẫn. Một mặt cậu nghĩ rằng nên trực tiếp tỏ tình, một mặt cậu lại sợ Lăng Phong từ chối rồi anh sẽ cắt đứt liên lạc với cậu.
Con người là như thế, rõ ràng bạn có đủ dũng khí đối mặt với mọi thứ nhưng khi đứng ở mép vực, nhìn thấy sương trắng và vực thẳm vô tận trước mặt, theo bản năng lại muốn rút lui.
Tình yêu ấy mà, giống như một khoản đầu tư mạo hiểm vậy, đầu tư càng nhiều tiền lại càng lo lắng liệu mình có phá sản hay không? Diệp Tân không sợ phá sản, cậu chỉ sợ bản thân sẽ liên lụy đến Lăng Phong. Dù sao thì sóng gió scandal đồng tính của Lăng Phong vẫn khiến công chúng nhớ rõ.
Diệp Tân bước vào thang máy với vẻ mặt rối bời, đợi khi thang máy đóng cửa cậu mới thấy tín hiệu hưng phấn của cơ thể. Cậu vừa quay đầu lập tức bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Lăng Phong.
Không gian nhỏ hẹp không đủ cho hai người cảm thấy thoải mái. Điều này làm cho adrenaline của Diệp Tân tăng vọt, cậu miễn cưỡng mỉm cười lịch sự chào Lăng Phong: "Anh Lăng Phong, sao anh lại ở một mình?"
"Anh nhờ tài xế chở tới dưới nhà, nhưng lại thấy căn hộ không có người nên không cho ai đi theo." Lăng Phong cười cười, hay tay đút túi quần, chân trái hơi dựa vào thang máy, người tựa vào tường, thư thái nhìn cậu.
Có lẽ Diệp Tân bị ảnh hưởng bởi bộ phim truyền hình TVB đã xem gần đây, chủ đề về tâm lý học, nói giữa người và người cùng ở trong một không gian kín, nếu một người cư xử thoải mái và tự nhiên nghĩa là đã hoàn toàn tin tưởng một người còn lại. Tim Diệp Tân nhảy loạn xạ, vậy nên trong lòng Lăng Phong rất tin tưởng cậu sao? Chết tiệt, cơ thể Diệp Tân run lên vì phấn khích.
"Sao vậy?" Lăng Phong muốn cười một chút, anh cảm thấy cơ thể Diệp Tân hơi căng thẳng.
"Không... không có gì." Diệp Tân học theo phương pháp thăm dò của bộ phim truyền hình đó, cậu đi lại gần về phía Lăng Phong. Đây vốn là góc thang máy, hai người đã gần nhau giờ đây lại càng thêm gần.
Diệp Tân thấy gương mặt của Lăng Phong có hơi thay đổi, không còn vẻ hiền hòa nữa, chân cậu lại đổi hướng vô tình hơi nghiêng người đi.
Diệp Tân bị đả kích, cậu âm thầm di chuyển đến khu vực an toàn nhưng vẻ mặt của Lăng Phong vẫn không dịu đi mà như đang chịu đựng điều gì đó.
Được rồi, Diệp Tân càng có cảm giác bị đả kích nhiều hơn. Có vẻ Lăng Phong không thích hàng xóm của mình, người bây giờ đã trở thành một người lạ quá thân thiết với mình.
Vấn đề Diệp Tân đã đấu tranh một thời gian dài cuối cùng cũng có kết quả. Lời tỏ tình tốt nhất cứ giữ trong lòng, có lẽ chờ khi hai người thân quen hơn, Lăng Phong sẽ không còn đề phòng nhiều như vậy.
Dường như Lăng Phong thấy được cảm xúc của Diệp Tân, trong thang máy yên tĩnh giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Tiểu Tân, gần đây con mèo của anh hay rụng lông, không biết nó bị sao vậy?"
"Rụng nhiều không? Dạo này anh có cho nó ăn gì mặn không?" Diệp Tân chợt nảy ra một ý tưởng: "Có nhiều lý do khiến mèo rụng lông. Một số là do suy dinh dưỡng, một số do thời tiết, một số do sinh lý, còn lại do ăn uống. Ừm... Nếu tiện thì em có thể xem giúp anh."
"Ừm, cũng được." Lăng Phong như đang suy điều gì đó: "Bình thường anh bận công tác, anh đưa chìa khóa dự phòng cho cậu, nếu cậu rảnh thì qua xem nó hoặc mang về chăm sóc hộ anh nhé?"
Chìa... chìa khóa!! Tâm trạng chán nản vừa nãy của Diệp Tân tan biến hết, trong đầu cậu chỉ còn lại sự kích động. Trời ơi. Không thể tin được mình đã có được chìa khóa nhà Lăng Phong quá dễ dàng. Không thể tin được. Diệp Tân kích động đến nỗi đầu ngón chân và trái tim đều co lại.
"Nhưng... có sao không?" Diệp Tân cố hết sức để đôi mắt nhỏ của mình trông như người hâm mộ muốn vào nhà thần tượng hơn là một kẻ muốn vào nhà người mình thích.
"Sao lại không thể?" Đột nhiên Lăng Phong cười dịu dàng, anh hạ thấp giọng nói: "Lúc trước không phải cậu cũng đưa chìa khóa nhà cho anh sao?"
Diệp Tân nghe thấy Lăng Phong nói về quá khứ, tim cậu đập thình thịch hai nhịp, cậu rất muốn nghe Lăng Phong kể về quá khứ trước kia, giọng anh vừa dịu dàng vừa ấm áp.
"Vâng." Diệp Tân không dám nói thêm nữa, sợ mình cười nữa sẽ thành thằng ngốc mất.
Đáng tiếc bầu không khí đang tốt đẹp như vậy, khi hai người đang đứng trước cửa, lúc Lăng Phong định mời Diệp Tân vào nhà mình thì một bước ngoặt đã xảy ra.
Bọn họ đi thang máy số hai, vừa bước đến cửa thì thang máy số một đuổi theo lên.
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía thang máy, Lăng Phong cứ ngỡ là quản lý hoặc trợ lý tạm thời còn Diệp Tân lại nghĩ là người nào đó phát hiện Lăng Phong ở đây nên đuổi theo.
Tuy nhiên, cả hai đã đoán sai. Bước ra từ thang máy là một người đẹp gợi cảm với chiếc váy dài đỏ và mái tóc xoăn màu nâu. Dáng người cô nóng bỏng, ngũ quan thanh tú, đôi môi đỏ mọng mím chặt, đôi chân hơi loạng choạng, ánh mắt mê đắm, bất cứ gã đàn ông thẳng nào nhìn thấy cũng có xúc động muốn đè cô dưới thân.
Diệp Tân nhìn một lúc lại cảm thấy quen quen, dù sao kỹ năng trang điểm của con gái cũng như cách họ thay đổi sắc mặt vậy, đều vô cùng đáng sợ. Cậu còn chưa xác nhận được danh tính người đẹp, cô đã thấy Diệp Tân, sau đó cô bước nhanh về phía cậu với đôi mắt mê người và mỉm cười, hai tay ôm lấy cổ Diệp Tân, đôi môi đỏ rực của cô càng gần hơn và "Chụt" một tiếng.
Cô nói với âm thanh vô cùng quyến rũ: "Bảo bối Tân Tân, em muốn chết, hôn em đi."
Giữa hoàn cảnh nóng như lửa đó, Diệp Tân nhìn vẻ mặt Lăng Phong nhưng đối phương chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng, không nặng không nhẹ đóng cửa, Lăng Phong hoàn toàn biến mất trước mặt cậu.
Thậm chí Diệp Tân còn không kịp giải thích một câu.
Người đẹp vẫn quấn lấy cậu bắt đầu bất mẫn: "Này, biểu cảm của anh là như thế nào vậy? Em đã về mà anh còn không vui sao? Hu hu hu... Anh không thương em, em ghét anh!"
"..." Diệp Tân giúp cô mở cửa, sau đó nói: "Chị, chị lại uống say rồi."