Dã trà huyện Vân Nam, giao cho Tử Ngưu, giao cho Khang Đức Lai, giao cho Tương Trung Nhạc, sợ rằng bây giờ vẫn còn đang ngồi chờ, vẫn đang nghiên cứu! Mà Tăng Nghị lại lách qua hành chính rườm rà, gan dạ khiến nhà máy trà Tướng Quân cung cấp cho nông dân vay trồng chè, thừa dịp trà Tướng Quân đang nóng đem sản nghiệp này làm lớn lên.
Một lần nữa thành phố Bạch Dương lại có cơ hội sống lại, là viện y học Nam Vân ngụ lại. Nếu chuyện này giao cho Gia Cát Mưu hay Hồ Khai Văn đi làm, hai người này cuối cùng làm ra kết quả gì, khả năng cũng chỉ có thể hoàn thành đúng hạn xây dựng viện y học. Nhưng tới tay Tăng Nghị, ngày viện y học xây dựng, cũng là ngày giao lưu y học quốc tế, đứng đầu cơ cấu nghiên cứu chữa bệnh. Ngay thời điểm viện y học được kiến thiết xong, từ nay nó sẽ trở thành sản nghiệp phát triển chữa bệnh cho địa phương.
Đối với căn cứ an dưỡng, lúc này Phương Nam Quốc tin rằng, nếu cho Tăng Nghị đi làm, chắc chắn sẽ có kết quả kinh người.
Đây hết thảy, cũng bởi vì Tăng Nghị có thể gây chuyện! Có thể gây chuyện, nói lên hắn không sợ việc, chỉ có người không sợ việc, mới không làm qua loa cho xong chuyện, hay là giả hoặc lừa gạt để ứng phó!
Uống một ngụm trà, lúc này Phương Nam Quốc đem chén trà đặt vào tay Tăng Nghị,nói tiếp:
- Cậu mặc dù là do thầy thuốc chuyển qua, nhưng luận về năng lực, cá nhân tôi cho rằng, cậu đang đi đúng hướng. Nhưng chính vì cậu là nửa đường xuất gia, nên tôi mới phải lo lắng!
Tăng Nghị cười và đem chén trà đặt xuống bàn. Hắn hiểu ý của Phương Nam Quốc, nửa đường xuất gia, là ám chỉ Tăng Nghị tại chốn quan trường lai lịch còn nhỏ bé, lần đầu trải qua quan trường, còn chưa thấy rõ diện mạo thật của một số người. Cho nên sự bốc đồng và dũng khí của Tăng Nghị rất có thể sẽ bị lợi dụng.
- Ngọc không mài, không nên thân! Bí thư Phương để tôi ở lại Nam Giang, chính là hy vọng tôi được chịu sự rèn luyện, rất nhanh để lớn lên.
Tăng Nghị nói.
Câu trả lời này, khiến Phương Nam Quốc vô cùng vui sướng. Tăng Nghị có thể hiểu được bản thân dụng tâm lương khổ, cũng thật không uổng công chính mình coi trọng hắn như thế, tài năng có thể bồi dưỡng!
- Nghe nói đồng chí Hàn Bách còn bảo cậu làm thư kí cho ông ta?
Phương Nam Quốc gõ gõ khói bụi, câu hỏi này hỏi thật nhẹ nhàng, dường như không có trọng điểm.
Tăng Nghị lại nghiêm trang đáp:
- Làm gì có việc tốt như trên trời bỗng dưng rơi xuống miếng bánh miếng chứ!
Lúc này Phương Nam Quốc hơi gật đầu, vẻ mặt mừng rỡ càng lộ ra. Tăng Nghị còn có thể tỉnh táo nhận thức như thế, bản thân cực kì mãn nguyện. Nói thật, Phương Nam Quốc đối với chuyện Băng Hàn Bách chọn Tăng Nghị, vô cùng không hài lòng.
Chọn ra tâm phúc của tiền nhiệm, lại đảm nhiệm thư kí riêng của mình, việc này mà nói dễ nghe là coi trọng Tăng Nghị, là vì Tăng Nghị lúc đó mà giải vây, thuận tiện phát ra tín hiệu thân mật với thế lực tiền nhiệm cũ. Nhưng nếu nói khó nghe thì là lấy Tăng Nghị ra làm vũ khí.
Cây súng này nếu được nhắm tốt, trúng vào mục tiêu, có thể khiến cho đối thủ bị đả kích, tiện đà củng cố uy lực của mình. Còn nếu cây súng nhắm không tốt, rời khỏi bia, hay bắn nhầm, thì Tăng Nghị sẽ trở thành vật hi sinh vô ích, lại còn bị người ta xem như viên đá nhỏ trong hồ nước sâu nước cạn tỉnh Nam Giang.
Lúc đó Tăng Nghị phải trực tiếp lãnh hậu quả chính là bị kẻ đối địch Băng Hàn Bách hung hăn chèn ép. Cánh tay nhỏ là không thể nào đánh lại bàn chân thô được. Tôn đại công tử một phen trên nhảy dưới tránh, liền có thể ép thành phố Bạch Dương đem Tăng Nghị tới lớp học tập. Nếu như Tôn Văn Kiệt mà ra tay, một ngón tay thôi cũng đủ đánh bại Tăng Nghị.
Đồng dạng là Bí thư tỉnh ủy nên Phương Nam Quốc đối với việc đó hiểu rất rõ. Băng Hàn Bách ngoài mặt thì muốn đề danh Tăng Nghị nhưng thật sự ông tuyệt đối sẽ không để Tăng Nghị làm thư kí. Đây chỉ là chiêu thay ông ta mở ra cục diện mà thôi.
Chính là bởi vì như thế, Phương Nam Quốc sau khi nghe thấy chuyện này, quả thật là giận không kiềm được. Thiếu chút nữa là ra tay với Băng Hàn Bách mà cảnh báo!
Cũng may là Tăng Nghị kỳ tích lật bàn, chẳng những không bị Băng Hàn Bách lợi dụng, ngược lại còn lợi dụng lại Băng Hàn Bách, hung hăn cắn Tôn Văn Kiệt một phát. Phát này vừa linh hoạt lại sắc bén, đau đến nỗi Tôn đại công tử co vòi lại rất nhiều, không còn dám sinh sự nữa. Lúc nãy Phương Nam Quốc sau khi biết được sự tình, ông rất vui mừng, thầm nghĩ Tăng Nghị đã tiến bộ hơn trước. Bản lĩnh đánh rắn phải đánh ngay đầu, hắn đã nắm được tương đối tốt rồi.
Thẳng đến sau này Băng Hàn Bách đề xuất khái niệm “dung hợp thành thị”, lúc này Phương Nam Quốc mới có ấn tượng mới với Băng Hàn Bách.
Chuyện này, đúng là Phương Nam Quốc ở tỉnh Nam Giang vẫn chưa kịp tiến hành! Băng Hàn Bách có thể đề xuất khái niệm này, nói rõ Băng Hàn Bách vừa cụ thể vừa có khả năng dự đoán tương lai như một lãnh đạo, cũng như chủ trương thống nhất chính trị. Thế nên ông chọn Tăng Nghị làm thư kí, không hoàn toàn là có ý lợi dụng, có thể thật lòng muốn vì Giang Nam làm chút chuyện.
Nhưng bất kể như thế nào, Phương Nam Quốc đối với chuyện này, vẫn còn có chút canh cánh trong lòng. Chính mình để Tăng Nghị ở Nam Giang, cũng không phải là để cho bất kì ai lấy làm vũ khí!
- Lá gan của cậu càng lúc càng lớn đấy, mông hổ của Chủ tịch tỉnh Tôn cậu cũng dám sờ!
Phương Nam Quốc cười ha hả hai tiếng. Lúc trước khi chính mình còn đang ở tỉnh Nam Giang, Tôn Văn Kiệt vẫn chưa ăn loại thiệt lớn này. Ai nghĩ đến tới lúc mình đi rồi, ông ta lại gặp cái hạn lớn trong tay Tăng Nghị. Nói cho cùng, cũng là không vì đứa con trai kia mà hăng hái tranh giành! Ở điểm này, Phương Nam Quốc có nguyên tắc hơn Tôn Văn Kiệt. Con gái Phương Thần Doanh, cho dù có tốt nghiệp rồi, ông cũng không cho con bé đến Chi Xuân, mà là đem cô đến thủ đô tìm cơ quan thanh thản ổn định mà làm, thuận tiện chăm sóc ông nội.
- Sự tình căn cứ an dưỡng, định ra rồi sao?
Phương Nam Quốc lại hỏi.
- Vừa mới định thôi, ngụ tại Tiểu Ngô Sơn. Bí thư Băng Hàn Bách đã quyết định đem Tiểu Ngô Sơn thống nhất, chuyển cấp cho thành phố Bạch Dương quản hạt, thuận tiện quản lý!
Tăng Nghị đáp.
Phương Nam Quốc cân nhắc một chút, liền hiểu ra quyết định của Băng Hàn Bách, đây là lối đánh vu hồi! Tuy nhiên, nếu như không có Tăng Nghị phối hợp, Băng Hàn Bách sợ là rất khó làm ra quyết định này. Bởi vì người biết nội tình căn cứ an dưỡng, chỉ có Tăng Nghị. Như thế xem ra, Tăng Nghị bây giờ cũng khá là ủng hộ cho Băng Hàn Bách. Phương Nam Quốc lại hỏi:
- Hôm nay không có người ngoài, hai chúng ta nói một câu chuyện phiếm. Đồng chí Hàn Bách và Tôn Văn Kiệt, đối với sự thống trị tỉnh Nam Giang, đều có quan niệm riêng, cậu cảm thấy quan niệm của ai là thích hợp nhất cho tỉnh Nam Giang?
Vấn đề này nếu là người khác hỏi, Tăng Nghị có thể sẽ không trả lời. Nhưng lúc này là Phương Nam Quốc hỏi, Tăng Nghị nhất định phải đáp. Hắn hiểu, đây là Phương Nam Quốc đang kiểm tra mình. Chỉ là nhất thời hắn không biết phải trả lời như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ánh mắt dừng trên cái đồng hồ trên cổ tay mình.
Tăng Nghị cười đáp:
- Bí thư Phương, tôi cảm thấy sự thích hợp của hai quan niệm này đều không quan trọng. Bởi vì cả hai đều cùng vì mục đích phát triển của tỉnh Nam Giang.
- Vậy cậu nhận định cái gì là quan trọng?
Phương Nam Quốc nhẹ nhàng hỏi.
- Quan trọng là… xác lập một quan điểm, sau đó chính xác mà thực hiện nó!
Tăng Nghị giơ tay lên, chỉ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, nói:
- Nếu như có một cái đồng hồ, chúng ta có thể biết được thời gian, do đó mà an bài hợp lý hoạt động và kế hoạch của mình… Nhưng, nếu như có tới hai cái đồng hồ, thì sẽ phức tạp thêm thôi, mà cũng không biết cái nào đúng giờ nhất!
Phương Nam Quốc nghe xong liền mỉm cười. Tăng Nghị so sánh vô cùng thỏa đáng, rất sát với câu hỏi của mình. Ông nói
:
- Nói như vậy, cậu không cần biết tính chính xác của chiếc đồng hồ sao?
Tăng Nghị cười nói:
- Trên đời này không có bất kì cái đồng hồ nào là có thể vĩnh viễn chính xác cả. Cho nên tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm cái đó thôi!
Tăng Nghị chỉ vào chỉnh lý bên sườn của đồng hồ, nói
:
- Chỉ cần có cái xoáy tay này, tôi có thể tùy tiện chỉnh đúng giờ, với mức độ chính xác nhất!
Phương Nam Quốc là người đặt câu hỏi, nhưng nhất thời cũng không kiềm nỗi mà bị câu trả lời này thuyết phục, thật là khéo quá! Nói là đồng hồ, nhưng lại có đạo lý ở trong, ý cũng đầy thâm sâu, đáng giá suy nghĩ sâu xa. Lúc trước bản thân ở Nam Giang, muốn làm đúng trọng điểm phát triển. Nhưng lúc chính mình rời khỏi Nam Giang, rồi lại có khuynh hướng góc bù dung hợp. Cái gọi là “này nhất thời, kia nhất thời” tình huống không thể vĩnh viễn không thay đổi. Nó sẽ phải biến hóa phát triển.
Chỉ có những người không tự nguyện làm việc, thì mới tin trên đời này có một mẻ sự tình suốt đời tồn tại. Bọn họ thà rằng không bỏ chút tinh lực vào việc không có ý nghĩa, nhưng lại luyến tiếc đẩy cái xoay tay, đem thời gian chỉnh lý lại.
Chiếc đồng hồ chạy đúng vào hiện tại, mười lăm phút sau có khả năng không chạy đúng nữa. Và chiếc đồng hồ hiện giờ chạy sai, chỉ cần điều chỉnh một chút, nó sẽ trở nên chuẩn xác.
Một sự rõ ràng là đơn giản, nhưng khi lên tới quan trường, sẽ biến thành việc phức tạp! Một ngọn núi không thể có hai hổ, ở trên đó mà giành qua giành lại. Người bên dưới thì phân theo trại, đều đứng thành hàng. Hôm nay gió đông thổi bạt gió tây, ngày mai gió tây áp đảo đông phong. Thời gian và tinh lực đều lãng phí ở trận tranh chấp vô vị này.
Thật sự là buồn cười! Chẳng lẽ không nghĩ tới, hai cái đồng hồ kia có thể đều sai?
Phương Nam Quốc rất hài lòng với câu trả lời của Tăng Nghị. Bản thân không nhìn lầm người, tên tiểu tử này quả thật có năng lực. Phương Nam Quốc cảm thấy an ủi phần nào, trêu chọc nói:
- Nói là không quan tâm, nhưng cậu không phải là cũng chọn ra một chiếc đồng hồ đó sao?
Tăng Nghị cười khổ, đáp:
- Không có biện pháp khác, tôi đắc tội chủ nhân của chiếc đồng hồ kia rồi!
Phương Nam Quốc cười ha hả, chỉ vào cổ tay Tăng Nghị, nói:
- Cái đồng hồ này là của Từ lão đấy, cái này thì chắc không sai được! Tháo xuống, để tôi chiêm ngưỡng cục bảo bối của Từ lão một chút!